Sau Khi Xuyên Thư, Ta Dựa Mỹ Thực Nằm Thắng
Không Kịp Chờ L...
Lăng Hựu Niên
2024-08-22 14:02:42
Mạnh Vãn Đào và Tiểu Từ ôm nhau quấn chăn bông ngồi một đêm.
Các nàng nhìn nhà bị biển lửa cắn nuốt, nhìn xà nhà sụp đổ trong biển lửa... nhìn căn nhà bị đốt thành tro tàn.
Từ đầu đến cuối, trong thôn trang không có một người nào tới hỏi một tiếng, các nàng có ổn hay không.
Cũng không một ai đến cứu hỏa.
Tiểu Từ kinh hãi quá độ, đến nửa đêm thì ngủ thiếp đi trong lòng nàng.
Mạnh Vãn Đào cứ ngồi ôm Tiểu Từ như vậy, từng chút một bình tĩnh lại.
Tới tận lúc hừng đông, rốt cục mới có người chạy về phía các nàng với vẻ mặt kinh hoảng.
"Có chuyện gì vậy?"
Người tới vẫn là nha hoàn tối hôm qua đưa cơm cho các nàng, một bà tử khác đi cùng nàng, Mạnh Vãn Đào không quen biết.
Từ xa các nàng vừa chạy vừa hô: "Tại sao đang êm đẹp, trong một đêm liền biến thành cái dạng này?"
Mạnh Vãn Đào nhìn về phía các nàng, thần sắc có chút lạnh, nàng cũng không nói gì, chỉ nhìn hai người biểu diễn.
Rõ ràng ở trong phủ chưa từng có ai coi tam tiểu thư này ra gì, nhiều năm như vậy các nàng cũng cảm thấy rất bình thường, nhưng lúc này không biết vì sao, hai người bị nàng không nói một lời mà nhìn chằm chằm như vậy, không khỏi cảm thấy có chút phát lạnh.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau khi trao đổi ánh mắt, nha hoàn Thúy Bình nhỏ tuổi đi về phía hai người.
"Tam tiểu thư." Thúy Bình nhíu mày, làm ra bộ dáng lo lắng hỏi: "Người không sao chứ."
Lúc hai người chạy tới chỗ các nàng, Tiểu Từ liền tỉnh, lúc này thấy nàng tới gần tiểu thư, nàng liền như chim sợ cành cong đem tiểu thư bảo hộ ở sau người, lớn tiếng nói với Thúy Bình: "Ngươi, ngươi đừng tới đây, cách tam tiểu thư xa một chút!"
Thúy Bình nhìn khuôn mặt đôi chủ tớ mặt xám mày tro này, nét ghét bỏ trực tiếp hiện ra trên mặt, nhưng nàng còn mang theo phân phó của Chu ma ma, nhất định phải diễn toàn bộ, đành phải chịu đựng ghét bỏ, nói: "Ta vì lo lắng cho tam tiểu thư, nhìn dáng vẻ tam tiểu thư xem ra là không có việc gì, lão phu nhân dùng cơm sáng vào giờ Thìn, sau khi xong, tam tiểu thư có thể đi qua đáp lời."
Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn căn nhà đã cháy thành tro bụi, lại nói: "Cũng đã cháy hết rồi, tam tiểu thư cũng không có cách nào mời lão phu nhân đến bên này, tam tiểu thư thu dọn cẩn thận, đem bộ dáng này đi gặp lão phu nhân, khiến lão phu nhân kinh hãi thì không tốt đâu."
Nói xong, nàng nói với bà tử đi cùng nàng: "Ta đi về báo với lão phu nhân, lời đã chuyển cho tam tiểu thư, ngươi xem tình huống bên này, tìm mấy người xử đi."
Bà tử kia cười đồng ý: "Thúy Bình cô nương yên tâm đi, bên cạnh ta có người chuyên thu dọn đồ, nơi này nhìn qua thấy cũng không tổn thất quá lớn, nhưng chỉ là một gian nhà ở, tất nhiên sẽ thu dọn thỏa đáng trong hôm nay."
Thúy Bình lúc này mới hài lòng gật gật đầu, nhấc chân đang muốn đi...
"Ngươi tên là Thúy Bình?"
Thúy Bình nghe vậy xoay người nhìn về phía Mạnh Vãn Đào: "Tam tiểu thư gọi ta?"
Mạnh Vãn Đào chỉ nhìn nàng: "Tối hôm qua là ngươi đưa cơm cho ta."
Thúy Bình không biết lời này của tam tiểu thư là có ý gì.
Tối hôm qua trong thức ăn hạ đủ lượng thuốc mê, đó là phần thức ăn cho hai người, nàng không rõ hai người ăn cơm như thế nào, sao lại không ngủ chết, vậy mà còn có thể chạy ra được.
Hiện tại trái phải phòng ốc đều bị đốt đến không còn gì, hộp thức ăn cùng bát đĩa nàng cũng đã thu dọn sạch sẽ, nếu tam tiểu thư có nghi vấn gì thì hiện tại cũng đã không còn chứng cớ, nghĩ như vậy, lá gan của nàng liền lớn hơn chút.
Các nàng nhìn nhà bị biển lửa cắn nuốt, nhìn xà nhà sụp đổ trong biển lửa... nhìn căn nhà bị đốt thành tro tàn.
Từ đầu đến cuối, trong thôn trang không có một người nào tới hỏi một tiếng, các nàng có ổn hay không.
Cũng không một ai đến cứu hỏa.
Tiểu Từ kinh hãi quá độ, đến nửa đêm thì ngủ thiếp đi trong lòng nàng.
Mạnh Vãn Đào cứ ngồi ôm Tiểu Từ như vậy, từng chút một bình tĩnh lại.
Tới tận lúc hừng đông, rốt cục mới có người chạy về phía các nàng với vẻ mặt kinh hoảng.
"Có chuyện gì vậy?"
Người tới vẫn là nha hoàn tối hôm qua đưa cơm cho các nàng, một bà tử khác đi cùng nàng, Mạnh Vãn Đào không quen biết.
Từ xa các nàng vừa chạy vừa hô: "Tại sao đang êm đẹp, trong một đêm liền biến thành cái dạng này?"
Mạnh Vãn Đào nhìn về phía các nàng, thần sắc có chút lạnh, nàng cũng không nói gì, chỉ nhìn hai người biểu diễn.
Rõ ràng ở trong phủ chưa từng có ai coi tam tiểu thư này ra gì, nhiều năm như vậy các nàng cũng cảm thấy rất bình thường, nhưng lúc này không biết vì sao, hai người bị nàng không nói một lời mà nhìn chằm chằm như vậy, không khỏi cảm thấy có chút phát lạnh.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau khi trao đổi ánh mắt, nha hoàn Thúy Bình nhỏ tuổi đi về phía hai người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tam tiểu thư." Thúy Bình nhíu mày, làm ra bộ dáng lo lắng hỏi: "Người không sao chứ."
Lúc hai người chạy tới chỗ các nàng, Tiểu Từ liền tỉnh, lúc này thấy nàng tới gần tiểu thư, nàng liền như chim sợ cành cong đem tiểu thư bảo hộ ở sau người, lớn tiếng nói với Thúy Bình: "Ngươi, ngươi đừng tới đây, cách tam tiểu thư xa một chút!"
Thúy Bình nhìn khuôn mặt đôi chủ tớ mặt xám mày tro này, nét ghét bỏ trực tiếp hiện ra trên mặt, nhưng nàng còn mang theo phân phó của Chu ma ma, nhất định phải diễn toàn bộ, đành phải chịu đựng ghét bỏ, nói: "Ta vì lo lắng cho tam tiểu thư, nhìn dáng vẻ tam tiểu thư xem ra là không có việc gì, lão phu nhân dùng cơm sáng vào giờ Thìn, sau khi xong, tam tiểu thư có thể đi qua đáp lời."
Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn căn nhà đã cháy thành tro bụi, lại nói: "Cũng đã cháy hết rồi, tam tiểu thư cũng không có cách nào mời lão phu nhân đến bên này, tam tiểu thư thu dọn cẩn thận, đem bộ dáng này đi gặp lão phu nhân, khiến lão phu nhân kinh hãi thì không tốt đâu."
Nói xong, nàng nói với bà tử đi cùng nàng: "Ta đi về báo với lão phu nhân, lời đã chuyển cho tam tiểu thư, ngươi xem tình huống bên này, tìm mấy người xử đi."
Bà tử kia cười đồng ý: "Thúy Bình cô nương yên tâm đi, bên cạnh ta có người chuyên thu dọn đồ, nơi này nhìn qua thấy cũng không tổn thất quá lớn, nhưng chỉ là một gian nhà ở, tất nhiên sẽ thu dọn thỏa đáng trong hôm nay."
Thúy Bình lúc này mới hài lòng gật gật đầu, nhấc chân đang muốn đi...
"Ngươi tên là Thúy Bình?"
Thúy Bình nghe vậy xoay người nhìn về phía Mạnh Vãn Đào: "Tam tiểu thư gọi ta?"
Mạnh Vãn Đào chỉ nhìn nàng: "Tối hôm qua là ngươi đưa cơm cho ta."
Thúy Bình không biết lời này của tam tiểu thư là có ý gì.
Tối hôm qua trong thức ăn hạ đủ lượng thuốc mê, đó là phần thức ăn cho hai người, nàng không rõ hai người ăn cơm như thế nào, sao lại không ngủ chết, vậy mà còn có thể chạy ra được.
Hiện tại trái phải phòng ốc đều bị đốt đến không còn gì, hộp thức ăn cùng bát đĩa nàng cũng đã thu dọn sạch sẽ, nếu tam tiểu thư có nghi vấn gì thì hiện tại cũng đã không còn chứng cớ, nghĩ như vậy, lá gan của nàng liền lớn hơn chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro