Sau Khi Xuyên Thư, Ta Dựa Mỹ Thực Nằm Thắng
Ngả Bài, Nàn...
Lăng Hựu Niên
2024-08-22 14:02:42
Mạnh Vãn Đào lại nói: "Sao bây giờ lại nói đồ nương ta để lại là tài sản trong nhà vậy? Chẳng lẽ lão phu nhân đã chấp nhận ta sao? Cho dù nương ta là người Mạnh gia, đó cũng là của hồi môn của nương ta, thế mà Mạnh gia lại nuốt cả của hồi môn của nhà gái sao?"
Lời này chạm vào vảy ngược của lão phu nhân, bà vỗ mạnh tay vịn ghế mềm, căm hận nói: "Của hồi môn gì hả! Đừng nói hươu nói vượn! Ta chưa từng thấy nương ngươi có tài sản riêng gì, nếu ngươi muốn, vậy đi tìm nương ngươi đòi đi."
Mạnh Vãn Đào bất đắc dĩ mím môi: "Nương ta đã chết, lời này của lão phu nhân thật không nói đạo lý mà."
Lão phu nhân nhìn dáng vẻ này của nàng, tức giận mà không có chỗ phát tiết, không đợi nàng tức giận, đã nghe người không có quy củ này nói: tiếp:
"Nếu lão phu nhân nói chưa từng thấy qua tài sản của nương ta." Mạnh Vãn Đào vẻ mặt bất đắc dĩ: "Vậy ta cũng chỉ có thể đi Đại Lý Tự đánh trống kêu oan, mời Đại Lý Tự hỗ trợ điều tra thử xem, tài sản trên danh nghĩa nương ta tại năm đó hiện đang ở nơi nào."
Lão phu nhân giận dữ: "Ngươi dám!"
Bà quả thật chướng mắt chút tài sản năm đó của Phượng Tiêu, nhưng bà sai người xử lý, tóm lại vẫn rơi vào tay người quý tộc, nếu thật sự muốn tra, đương nhiên sẽ tra ra được, nếu đã muốn náo loạn, phủ Bá tước cũng không thể nào mất hết mặt mũi đi nuốt tài sản riêng của nhà gái được!
"Bây giờ ta như thế này." Mạnh Vãn Đào ho khan nói, huyết sắc trên mặt càng nhạt đi một chút, lời nói ra cũng yếu ớt hơn vừa rồi rất nhiều, nhưng sự cường ngạnh trong lời nói lại không giảm chút nào: "Cũng không sống được mấy ngày, lão phu nhân cảm thấy ta còn có thể sợ cái gì đây?"
"Lão phu nhân uống một ngụm trà sâm cho ấm miệng đi ạ." Chu ma ma đúng lúc lên tiếng ngắt lời.
Tuy lão phu nhân anh minh cả đời, nhưng khi phải mình gặp phải chuyện có liên quan đến Phượng Tiêu sẽ dễ dàng mất lý trí.
Bỏ qua tài sản của Phượng Tiêu, cứ nói việc Tam tiểu thư đi Đại Lý tự cáo trạng, chỉ cần quý phủ không cho đi, nàng có thể ra khỏi thôn trang này sao?
Cho dù có ra khỏi thôn trang, tuy rằng hiện tại Mạnh gia không bằng năm đó, nhưng mạng lưới quan hệ ở kinh thành vẫn còn đó, còn không mời được Đại Lý Tự hỗ trợ sao?
Chớ nói chi là Đại Lý Tự Thiếu Khanh hiện tại còn có ý kết thân cùng quý phủ, loại chuyện nhỏ này đè ép một chút, còn không phải dễ dàng sao?
Cuộc nói chuyện bị cắt đứt, lại là Chu ma ma quen thuộc nhất, lão phu nhân lập tức hiểu được ý trong lời nói của nàng, nàng đang nhắc nhở nàng.
Nhận lấy trà sâm Chu ma ma đưa tới, nhấp hai ngụm, lão phu nhân rốt cuộc tỉnh táo không ít.
Mạnh Vãn Đào cũng không phải trợn mắt mù, tương tác giữa hai người chủ tớ các nàng, nàng đều thấy rõ ràng.
Trong lòng mắng hai lão vu bà một trận, lúc này mới tiếp tục nói: "Nếu Đại Lý Tự không thụ lý, ta đây cũng không còn gì đáng sống, vậy cứ trực tiếp treo một sợi dây thừng ở cửa Đại Lý Tự là được rồi, vừa lúc đi xuống dưới gặp mặt phụ mẫu ta, hỏi bọn họ, vì sao phải bỏ lại ta tuổi nhỏ! Đến lúc đó có xảy ra phong ba gì, ta đều mặc kệ, dù sao ta cũng đã chết."
Lão phu nhân vừa mới thuận khí, lập tức lại nhảy lên.
Chu ma ma lập tức vỗ nhẹ tay nàng, trấn an nàng ngàn vạn lần đừng bị chọc giận, một tiểu nha, tạo không được sóng gió gì.
Mạnh Vãn Đào nhìn hai người lại nói: "Lão phu nhân cảm thấy ta tuổi còn nhỏ, lại không có người chống lưng nên sẽ không gây ra sóng gió gì được sao?"
Tay Chu ma ma cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Vãn Đào.
Mạnh Vãn Đào cũng không nhìn nàng, vẫn chỉ nhìn lão phu nhân.
Lời này chạm vào vảy ngược của lão phu nhân, bà vỗ mạnh tay vịn ghế mềm, căm hận nói: "Của hồi môn gì hả! Đừng nói hươu nói vượn! Ta chưa từng thấy nương ngươi có tài sản riêng gì, nếu ngươi muốn, vậy đi tìm nương ngươi đòi đi."
Mạnh Vãn Đào bất đắc dĩ mím môi: "Nương ta đã chết, lời này của lão phu nhân thật không nói đạo lý mà."
Lão phu nhân nhìn dáng vẻ này của nàng, tức giận mà không có chỗ phát tiết, không đợi nàng tức giận, đã nghe người không có quy củ này nói: tiếp:
"Nếu lão phu nhân nói chưa từng thấy qua tài sản của nương ta." Mạnh Vãn Đào vẻ mặt bất đắc dĩ: "Vậy ta cũng chỉ có thể đi Đại Lý Tự đánh trống kêu oan, mời Đại Lý Tự hỗ trợ điều tra thử xem, tài sản trên danh nghĩa nương ta tại năm đó hiện đang ở nơi nào."
Lão phu nhân giận dữ: "Ngươi dám!"
Bà quả thật chướng mắt chút tài sản năm đó của Phượng Tiêu, nhưng bà sai người xử lý, tóm lại vẫn rơi vào tay người quý tộc, nếu thật sự muốn tra, đương nhiên sẽ tra ra được, nếu đã muốn náo loạn, phủ Bá tước cũng không thể nào mất hết mặt mũi đi nuốt tài sản riêng của nhà gái được!
"Bây giờ ta như thế này." Mạnh Vãn Đào ho khan nói, huyết sắc trên mặt càng nhạt đi một chút, lời nói ra cũng yếu ớt hơn vừa rồi rất nhiều, nhưng sự cường ngạnh trong lời nói lại không giảm chút nào: "Cũng không sống được mấy ngày, lão phu nhân cảm thấy ta còn có thể sợ cái gì đây?"
"Lão phu nhân uống một ngụm trà sâm cho ấm miệng đi ạ." Chu ma ma đúng lúc lên tiếng ngắt lời.
Tuy lão phu nhân anh minh cả đời, nhưng khi phải mình gặp phải chuyện có liên quan đến Phượng Tiêu sẽ dễ dàng mất lý trí.
Bỏ qua tài sản của Phượng Tiêu, cứ nói việc Tam tiểu thư đi Đại Lý tự cáo trạng, chỉ cần quý phủ không cho đi, nàng có thể ra khỏi thôn trang này sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù có ra khỏi thôn trang, tuy rằng hiện tại Mạnh gia không bằng năm đó, nhưng mạng lưới quan hệ ở kinh thành vẫn còn đó, còn không mời được Đại Lý Tự hỗ trợ sao?
Chớ nói chi là Đại Lý Tự Thiếu Khanh hiện tại còn có ý kết thân cùng quý phủ, loại chuyện nhỏ này đè ép một chút, còn không phải dễ dàng sao?
Cuộc nói chuyện bị cắt đứt, lại là Chu ma ma quen thuộc nhất, lão phu nhân lập tức hiểu được ý trong lời nói của nàng, nàng đang nhắc nhở nàng.
Nhận lấy trà sâm Chu ma ma đưa tới, nhấp hai ngụm, lão phu nhân rốt cuộc tỉnh táo không ít.
Mạnh Vãn Đào cũng không phải trợn mắt mù, tương tác giữa hai người chủ tớ các nàng, nàng đều thấy rõ ràng.
Trong lòng mắng hai lão vu bà một trận, lúc này mới tiếp tục nói: "Nếu Đại Lý Tự không thụ lý, ta đây cũng không còn gì đáng sống, vậy cứ trực tiếp treo một sợi dây thừng ở cửa Đại Lý Tự là được rồi, vừa lúc đi xuống dưới gặp mặt phụ mẫu ta, hỏi bọn họ, vì sao phải bỏ lại ta tuổi nhỏ! Đến lúc đó có xảy ra phong ba gì, ta đều mặc kệ, dù sao ta cũng đã chết."
Lão phu nhân vừa mới thuận khí, lập tức lại nhảy lên.
Chu ma ma lập tức vỗ nhẹ tay nàng, trấn an nàng ngàn vạn lần đừng bị chọc giận, một tiểu nha, tạo không được sóng gió gì.
Mạnh Vãn Đào nhìn hai người lại nói: "Lão phu nhân cảm thấy ta tuổi còn nhỏ, lại không có người chống lưng nên sẽ không gây ra sóng gió gì được sao?"
Tay Chu ma ma cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Vãn Đào.
Mạnh Vãn Đào cũng không nhìn nàng, vẫn chỉ nhìn lão phu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro