Sau Khi Xuyên Thư, Ta Dựa Mỹ Thực Nằm Thắng
Nữa Bầu Trời Đê...
Lăng Hựu Niên
2024-08-22 14:02:42
Hai người mệt mỏi một ngày, không bao lâu, liền tiến vào mộng đẹp.
Căn phòng nhỏ bên này ngủ say trong đêm lạnh, sân lớn bên kia còn đèn đuốc sáng trưng.
Chẳng qua bọn họ rốt cuộc đang bận rộn cái gì, thảo luận cái gì, Mạnh Vãn Đào đã ngủ cũng không biết.
Cùng lúc đó.
Trong một một thôn trang kín đáo gần biệt trang của Mạnh phủ
Một nam tử mặc áo dạ hành, bóng lưng vững vàng cao ngất khẽ khom người, nhìn bình phong trả lời: "Thuộc hạ vô năng, còn chưa tra ra lai lịch của chiếc vòng tay này."
Ánh nến mông lung chiếu sáng một khu vực nhỏ sau bình phong, một bóng dáng phiêu dật thon gầy chiếu lên bình phong, sợi tóc nhẹ nhàng đong đưa theo gió đêm ngoài cửa sổ, nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng chỉ từ hình bóng này cũng có thể nhìn ra, người phía sau bình phong tự nhiên là hạng người văn nhã phong lưu.
Nam tử mặc áo đồ dạ hành vẫn duy trì tư thế cúi người, đợi một hồi lâu, sống lưng đã cong thành hình cái cung đang kéo căng.
Điều này thực sự không phải vì hắn ta không đủ năng lực.
Cái vòng bạc này là được đưa đến cửa hàng bán đồ bạc để đổi, ban đầu chưởng quầy cũng không để ý lắm, mãi đến khi chủ tiệm kiểm kê thì mới thấy hoa văn trên đó có gì đó khác thường, chờ sau khi xác định lại đi tìm, nơi nào còn tìm được người.
Chưởng quầy kia chỉ nói, người đến đổi vòng tay là một tiểu nha đầu nhỏ gầy không có gì đáng chú ý, kinh thành nói lớn không lớn, nhưng thực sự muốn tìm một tiểu nha đầu tầm thường thì chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Đương nhiên lời này hắn chỉ dám nói trong lòng.
Không làm tốt truyện chủ tử phân phó, chính là do hắn không đủ năng lực.
Cho đến khi mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống cằm, hắn mới nghe thấy một giọng nói trong trẻo như suối từ phía sau tấm bình phong truyền đến:
"Vậy thì tiếp tục điều tra."
Nam tử áo dạ hành như được đại xá, dùng sức ôm quyền: "Thuộc hạ tuân mệnh, thuộc hạ nhất định không phụ chủ tử phân phó."
Dứt lời, hắn như chim ưng đêm, lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
Sau khi bóng người màu đen kia hoàn toàn biến mất, bóng người bất động sau bình phong cuối cùng cũng cử cử động.
Hắn giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy vòng tay trước mặt.
Mi tâm hơi giật giật, một lát sau, buông tay, vòng tay bạc trở về chỗ cũ.
Sau một lúc lâu, hắn cười khẽ một tiếng.
Nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại, kỳ lạ.
Tiếng cười vang lên, căn phòng này không còn vang lên một âm thanh nào nữa.
Mà bên này, Mạnh Vãn Đào đang ngủ say căn bản cũng không biết, cách nàng không xa, có người đang nhìn chằm chằm vòng tay cứu mạng của nàng và nghiên cứu nó.
Mặc dù ngủ say, nhưng Mạnh Vãn Đào ngủ không an ổn, từ lúc nhắm mắt lại vẫn luôn nằm mơ.
Đôi khi nàng mơ thấy bản thân ở thời hiện đại trước khi xuyên qua, trong chốc lát lại mơ thấy mình đang mặc đồ cổ trang bị người đuổi giết, trong chốc lát lại mơ thấy một khung cảnh hỗn loạn đan xen giữa thời hiện đại và cổ đại…
Đang mơ, chóp mũi Mạnh Vãn Đào ngửi thấy mùi gì đó cháy khét, nàng còn cảm giác trước mắt dường như có ánh sáng gì đó đang lập lòe, nàng rất hoang mang, cũng rất mệt mỏi, vốn định trở mình mặc kệ tiếp tục ngủ, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua.
Cái nhìn này lập tức khiến Mạnh Vãn Đào sợ hãi tỉnh lại.
Đập vào mắt là ánh lửa ngút trời.
Căn nhà nhỏ này của nàng đã bị chôn vùi trong biển lửa.
Ngọn lửa đang lan từ cửa vào bên trong.
Căn phòng nhỏ bên này ngủ say trong đêm lạnh, sân lớn bên kia còn đèn đuốc sáng trưng.
Chẳng qua bọn họ rốt cuộc đang bận rộn cái gì, thảo luận cái gì, Mạnh Vãn Đào đã ngủ cũng không biết.
Cùng lúc đó.
Trong một một thôn trang kín đáo gần biệt trang của Mạnh phủ
Một nam tử mặc áo dạ hành, bóng lưng vững vàng cao ngất khẽ khom người, nhìn bình phong trả lời: "Thuộc hạ vô năng, còn chưa tra ra lai lịch của chiếc vòng tay này."
Ánh nến mông lung chiếu sáng một khu vực nhỏ sau bình phong, một bóng dáng phiêu dật thon gầy chiếu lên bình phong, sợi tóc nhẹ nhàng đong đưa theo gió đêm ngoài cửa sổ, nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng chỉ từ hình bóng này cũng có thể nhìn ra, người phía sau bình phong tự nhiên là hạng người văn nhã phong lưu.
Nam tử mặc áo đồ dạ hành vẫn duy trì tư thế cúi người, đợi một hồi lâu, sống lưng đã cong thành hình cái cung đang kéo căng.
Điều này thực sự không phải vì hắn ta không đủ năng lực.
Cái vòng bạc này là được đưa đến cửa hàng bán đồ bạc để đổi, ban đầu chưởng quầy cũng không để ý lắm, mãi đến khi chủ tiệm kiểm kê thì mới thấy hoa văn trên đó có gì đó khác thường, chờ sau khi xác định lại đi tìm, nơi nào còn tìm được người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưởng quầy kia chỉ nói, người đến đổi vòng tay là một tiểu nha đầu nhỏ gầy không có gì đáng chú ý, kinh thành nói lớn không lớn, nhưng thực sự muốn tìm một tiểu nha đầu tầm thường thì chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Đương nhiên lời này hắn chỉ dám nói trong lòng.
Không làm tốt truyện chủ tử phân phó, chính là do hắn không đủ năng lực.
Cho đến khi mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống cằm, hắn mới nghe thấy một giọng nói trong trẻo như suối từ phía sau tấm bình phong truyền đến:
"Vậy thì tiếp tục điều tra."
Nam tử áo dạ hành như được đại xá, dùng sức ôm quyền: "Thuộc hạ tuân mệnh, thuộc hạ nhất định không phụ chủ tử phân phó."
Dứt lời, hắn như chim ưng đêm, lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
Sau khi bóng người màu đen kia hoàn toàn biến mất, bóng người bất động sau bình phong cuối cùng cũng cử cử động.
Hắn giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy vòng tay trước mặt.
Mi tâm hơi giật giật, một lát sau, buông tay, vòng tay bạc trở về chỗ cũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau một lúc lâu, hắn cười khẽ một tiếng.
Nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại, kỳ lạ.
Tiếng cười vang lên, căn phòng này không còn vang lên một âm thanh nào nữa.
Mà bên này, Mạnh Vãn Đào đang ngủ say căn bản cũng không biết, cách nàng không xa, có người đang nhìn chằm chằm vòng tay cứu mạng của nàng và nghiên cứu nó.
Mặc dù ngủ say, nhưng Mạnh Vãn Đào ngủ không an ổn, từ lúc nhắm mắt lại vẫn luôn nằm mơ.
Đôi khi nàng mơ thấy bản thân ở thời hiện đại trước khi xuyên qua, trong chốc lát lại mơ thấy mình đang mặc đồ cổ trang bị người đuổi giết, trong chốc lát lại mơ thấy một khung cảnh hỗn loạn đan xen giữa thời hiện đại và cổ đại…
Đang mơ, chóp mũi Mạnh Vãn Đào ngửi thấy mùi gì đó cháy khét, nàng còn cảm giác trước mắt dường như có ánh sáng gì đó đang lập lòe, nàng rất hoang mang, cũng rất mệt mỏi, vốn định trở mình mặc kệ tiếp tục ngủ, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua.
Cái nhìn này lập tức khiến Mạnh Vãn Đào sợ hãi tỉnh lại.
Đập vào mắt là ánh lửa ngút trời.
Căn nhà nhỏ này của nàng đã bị chôn vùi trong biển lửa.
Ngọn lửa đang lan từ cửa vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro