Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ

Chương 14

2024-10-04 12:58:15

Dược Tuyền sơn trang, nghe tên là biết, nơi này nổi tiếng xa gần vì suối nước nóng. Sơn trang nằm giữa núi non, bốn phía có suối nước nóng vờn quanh.

Suối nước nóng nơi này không giống nơi khác, bởi vì được ông trời ưu ái về địa chất và khí hậu, khiến suối nước nóng nơi này có công hiệu điều dưỡng bách bệnh, vả lại cảnh vật nơi đây còn tuyệt đẹp, thu hút không ít văn hào đương đại ẩn cự tại đây. Bởi vậy, khắp lục quốc đều có người hâm mộ danh tiếng lục tục tới khám bệnh, du ngoạn, bốn mùa một năm nối liền không dứt.

Từ chân núi lên đến giữa núi có sáu trăm bậc thềm đá uốn lượn, không thể đi bằng xe ngựa chỉ có thể đi bộ, bởi vậy, cho dù thân phận của người tới đây ra sao, tất cả đều phải bỏ xe ở chân núi đi bộ lên.

Hàn Tương Quân sai người đi gửi xe ngựa và hành lý cồng kềnh ở thôn xóm bên cạnh, bản thân dẫn tỳ nữ và thị vệ mang theo hành lý đơn giản vào sơn trang.

Cách đó không xa, Nhị công tử Chương gia chủ nhân của sơn trang đứng chờ hồi lâu đã bước đến hỏi thăm:

“Xin hỏi, có phải Khương công tử và người nhà không?”

Hàn Tương Quân chắp tay thi lễ: “Đúng vậy.”

Chương nhị công tử mặt mày tuấn lãng, cười ấm áp như gió xuân: “Tại hạ Chương Diệc Nho, được gia phụ dặn dò, đã chờ đợi ở đây nhiều ngày rồi.”

Hàn Tương Quân gật đầu: “Đa tạ.”

“Mời Khương công tử!”

Hắn cũng không nói nhiều, mà nhấc chân đi theo Chương nhị công tử lên thềm đá.

“Mấy ngày trước nhân được thư của Lưu đại tướng quân, nói cháu trai của ông ấy ở Giang Nam sắp tới, bởi vậy gia bộc đã chuẩn bị xong nơi nghỉ tạm từ lâu, sơn trang ở nơi xa xôi, hàn xá đơn sơ, mong Khương công tử chớ ghét bỏ.”

“Chương công tử khách sáo rồi, lần này Khương mỗ tới vì dưỡng bệnh, không phải tới để du ngoạn, thế nào cũng được.”

Hắn ăn nói khiêm tốn, cử chỉ lộ ra chí chất cao quý, mặc dù Chương Diệc Nho là người kiến thức rộng rãi, cũng bị khuất phục trước phong thái này của hắn.

Sau khi xuống xe ngựa, nhìn thấy cầu thang rất dài, Tô Ly rất đau đầu. Trước kia nàng rất thích ra ngoài leo núi, nhưng cũng phải xem thời điểm. Hiện tại đang mùa đông, gió lạnh thổi vù vù, còn mặc quần áo mùa đông dày nặng như vậy, đi đường phẳng còn cảm thấy giống con vịt huống chi là leo núi.

Nàng thầm kêu khổ trong lòng, mặt ủ mày chau đứng trước bậc thang.

Thấy nàng không theo kịp, Hàn Tương Quân xoay người nhìn lại: “Sao không đi?”

“Đây là?”

Vừa rồi Chương Diệc Nho không nhìn thấy Tô Ly xuống xe ngựa, bây giờ thấy có nữ tử đội mũ che mặt đứng dưới bậc thang, hắn ta không nhịn được đặt câu hỏi.

“Đây là xá muội, tên Khương... Trầm Ngư.” Hàn Tương Quân giới thiệu.

Tô Ly chậm rãi hành lễ: “Chương công tử.”

“Hóa ra là Khương muội muội.” Hắn ta cười rộ lên, giọng nói ôn hòa thân thiết: “Muội muội đi nhanh lên, không lâu nữa trời sắp tối rồi, phong cảnh trên núi rất đẹp, sau khi lên rồi chắc chắn muội sẽ thích.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn ta nói chuyện rất tự nhiên, trước một câu muội muội, sau một câu muội muội, giống như nói chuyện với thân muội nhà mình vậy.

Tô Ly cũng bị lòng nhiệt tình của hắn ta cảm nhiễm, nàng cười đáp: “Ừ.”

Sau đó nàng xách váy lên, bắt đầu leo thềm đá.

Đối với người tập võ như Hàn Tương Quân mà nói, tất nhiên bậc cầu thang này không đáng gì. Nhưng với nữ tử tay trói gà không chặt lại là chuyện rất tốn sức. Đám người Lan Anh còn tốt, dù sao công việc ngày thường cũng đi lại nhiều, không giống Tô Ly, tuy là thứ nữ, nhưng cũng là tiểu thư nũng nịu đứng đắn, dáng người gầy yếu không hề có sức lực, mới leo mấy chục bậc đã giống như sắp mất nửa cái mạng.

Nàng thở hổn hển, một tay chống eo, một tay bám vào cành cây bên đường, gọi Hàn Tương Quân: “Ca ca, ta không chịu nổi rồi, nghỉ một lát đi.”

Hàn Tương Quân dừng lại nhìn Tô Ly, bị mũ che không nhìn rõ sắc mặt nàng, nhưng bộ ngực căng tròn lên xuống phập phồng vì thở dốc kia lại vô cùng bắt mắt.

Hắn liếc bốn phía, đám thị vệ không dám nhìn nàng, hình như Chương công tử ở đã nhìn thấy, tuy nghiêng đầu đi rồi, lỗ tai hắn ta vẫn hơi đỏ lên.

Hắn vội vàng bước đến ngăn cản tầm mắt của Chương công tử, rồi nói nhỏ: “Sao lại yếu ớt như vậy? Mới đi được mấy chục bậc mà thôi.”

“Mà thôi?” Tô Ly muốn khóc quá, mạng già của nàng sắp mất đến nơi rồi đó.

Nàng rất muốn bỏ gánh giữa đường, đương nhiên nếu Hàn Tương Quân vứt bỏ nàng như vậy, nàng cầu còn không được.

“Ca ca, ta thật sự không đi nổi rồi, ta không đi nữa.” Nàng ngang ngược làm nũng.

Hàn Tương Quân cắn răng “Ôn tồn” dỗ dành nàng: “Kiên trì thêm chút nữa là đến rồi.”

Tô Ly không nghe theo: “Hừ, đâu phải một chút nữa là đến rồi? Còn mấy trăm bậc thang đó. Ta không đi nữa, mọi người đi đi, ta xuống núi tìm thôn xóm nào đó ở lại chờ mọi người là được rồi.”

Trên đường đi nàng luôn suy nghĩ đến chuyện chạy trốn, vừa xuống xe ngựa trông thấy có thôn trang cách đó không xa, đầu óc lại bắt đầu rục rịch.

Hàn Tương Quân cười như không cười nhìn nàng: “Thật không đi nữa?”

Tô Ly dứt khoát ôm cây: “Ừ, không đi nữa.”

Nàng chơi xấu như vậy, cả đám người đều nghẹn họng nhìn không chớp mắt, còn Chương công tử lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Hắn ta tới gần, nói: “Nếu Khương muội muội không đi nổi nữa, vậy nghỉ tạm một lát đi. Trong sơn trang có kiệu phu, lát nữa ta bảo người mang kiệu xuống đón muội, được không?”

Hàn Tương Quân không thích hắn ta đến gần như vậy, lặng yên lướt qua hắn ta, vươn tay kéo Tô Ly tới chỗ mình: “Cần gì phải phiền phức như vậy, ta mang theo là được rồi.”

Vì vậy ngay sau đó, Tô Ly đã bị Hàn Tương Quân vác trên vai như vác bao tải đựng hàng, bước nhanh lên núi.

Người qua lại trên sơn đạo nhìn thấy bọn họ đều buồn cười, bởi từ trước đến nay bọn họ chưa từng trông thấy chuyện như vậy. Rất nhiều nữ tử không leo tiếp được đều nhờ người đỡ hoặc bế lên, đây là lần đầu tiên thấy chuyện vác người lên núi.

Tô Ly nhắm mắt giả chết, dù sao chỉ cần nàng không phải tự mình leo lên thì sao cũng được. Nàng ôm chặt cổ Hàn Tương Quân, còn tranh thủ thời gian rảnh rỗi ngủ gật.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đợi khi đến cửa sơn trang, Hàn Tương Quân mới véo eo nàng một cái: “Còn định ngủ tới khi nào? Xuống đi.”

Tô Ly lén lút lau nước miếng bên khóe môi, vội vàng trượt xuống, thấy ánh mắt ghét bỏ của nam nhân, nàng không hề xấu hổ, mà quay sang nhìn cột đá cao lớn trước cửa sơn trang tán thưởng không ngớt.

Mười hai cây cột đá thẳng tắp cao chọc trời, trên cột điêu khắc tiên hạc đạp mây cưỡi gió, thật sự rất hùng vĩ.

“Khương muội muội, mời đi bên này.” Chương công tử nhiệt tình chu đáo, còn nhắc nàng nhìn đường cẩn thận kẻo té ngã.

Tô Ly nhìn bậc thang uốn lượn đi xuống, trong lòng ai oán không thôi, thầm nghĩ: Vất vả lắm mới leo được lên, đến cửa rồi lại phải leo xuống dưới, cần gì phải như vậy nhỉ? Xây sơn môn cao như vậy làm gì? Không phải dư thừa sao?

Nàng cắn răng, chân run rẩy đi theo sau, may mà các nàng đi không lâu lắm đã tới một sân viện nhỏ rồi.

Đây là một sân viện độc lập, bốn phía dựa vào núi, rừng cây bao quanh, đứng dưới trời tuyết bay lả tả, tạo nên khung cảnh tuyết phủ trắng xóa, đúng là phong cảnh tuyệt đẹp giống như lời Chương công tử nói.

Vào tiểu viện, Chương công tử dẫn bọn họ đi xem phòng của từng người. Trong tiểu viện có ba gian nhà ở, Hàn Tương Quân ở nhà chính, hai gian nhà kề đương nhiên là của Tô Ly và Lan Anh rồi.

Trong sơn trang có tỳ nữ hầu hạ, Chương công tử dặn dò các nàng một phen, sau khi nói chuyện khách sáo với Hàn Tương Quân vài câu, thì rời khỏi đó.

Lúc này Tô Ly mới phát hiện ra trong viện nhỏ chỉ còn nàng, Hàn Tương Quân và mấy tỳ nữ, không biết đám thị vệ kia đã đi đâu từ bao giờ rồi.

Suốt đường đi Tô Ly đã mệt không chịu nổi rồi, sau khi hành lễ với Hàn Tương Quân, thì quay về phòng mình rửa mặt qua loa rồi ngã đầu ra ngủ không tỉnh lại, ngay cả cơm chiều cũng không dậy ăn đúng giờ.

...

Gần chạng vạng, trong núi tĩnh lặng.

Một sân viện tường trắng ngói đen khác trong sơn trang, qua cửa sổ bằng thủy tinh, có thể trông thấy một mỹ nhân có dáng người thướt tha đang lười biếng nằm sấp trên nhuyễn tháp trong phòng.

“Tiểu thư, người cũng trông thấy rồi đấy, vị Khương công tử hôm nay tới có phong thái thật là bất phàm.” Tỳ nữ ở bên cạnh nói.

Thiếu nữ nằm trên nhuyễn tháp ôm vẻ mặt hoài xuân gật đầu: “Đâu chỉ phong thái bất phàm, phải nói là xuất chúng nhất trong số những người ta gặp mấy năm nay mới đúng.” Đột nhiên nàng ta đánh mạnh vào gối đầu: “Ca ca cũng thật là, không chịu cho ta cùng đi gặp hắn.”

Hôm nay nàng ta dẫn nha hoàn theo lén lút trốn sau sơn môn, đã nhìn thấy tư thế oai hùng của người nọ, anh tuấn phóng khoáng, đúng là đẹp như thần tiên. Dáng vẻ khẽ nghiêng đầu cười nhạt của hắn đã in sâu trong tâm trí nàng ta rồi.

“Nghe nói, lần này Khương công tử tới đây để dưỡng bệnh.” Tỳ nữ nói.

“Hắn bị bệnh gì?”

“Nô tỳ cũng không biết.”

Sóng mắt thiếu nữ xoay chuyển, dặn bảo tỳ nữ: “Ngươi đi hỏi thăm tình hình của hắn, ngoài ra, nữ tử hôm nay hắn vác lên, ngươi có biết đó là ai không?”

Xem dáng vẻ thân mật của hai người, giống như một đôi vậy, nàng ta vội vàng nói thêm: “Tìm hiểu luôn Khương công tử đã thành hôn hay chưa.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ

Số ký tự: 0