Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ
Chương 17
2024-10-04 12:58:15
Trong bữa tiệc, Chương Diệc Thiến phát hiện ra ca ca nhà mình liên tục nhìn về phía Tô Ly, sau khi ăn xong cũng quấn lấy hắn ta hỏi về chuyện này.
"Ca ca cảm thấy Khương tỷ tỷ thế nào?"
Chương Diệc Nho nhíu mày: "Không phải sáng nay muội mới xô xát với người ta à? Sao giờ lại đột nhiên gọi thân thiết như vậy?"
Chương Diệc Thiến cũng không che giấu: "Lúc đó muội tưởng nàng là người Khương công tử thích, nên mới..." Nàng ta làm nũng nói: "Nói chung là, ca ca, huynh giúp muội một chút, Thiến Nhi thích Khương công tử, Thiến Nhi muốn gả cho huynh ấy."
Chương Diệc Nho là một người có học thức nho nhã lịch sự, nghe vậy hắn ta nhẹ giọng trách cứ: "Một cô nương như muội, cả ngày cứ treo mấy từ "lập gia đình" này trên miệng, có biết xấu hổ không hả?"
"Hừ, có gì phải xấu hổ chứ? Lúc ăn cơm huynh lén lút nhìn Khương tỷ tỷ người ta thì có xấu hổ không?"
Chương Diệc Nho đỏ mặt: "Chớ có nói bậy."
"Muội mới không nói bậy đâu, muội nhìn ra hết đó, huynh thích Khương tỷ tỷ. Tức là như này, giờ huynh giúp muội, muội cũng giúp lại huynh, không được sao?"
Trong bóng tối, Chương Diệc Nho bị muội muội nhà mình quấn lấy làm phiền đến mức lỗ tai nóng bừng lên, nhưng vẫn cố phủ nhận nói: "Muội đừng có làm loạn, ca ca chỉ là thưởng thức Khương muội muội mà thôi."
...
Ngày kế tiếp, sau khi Hàn Tương Quân ăn sáng xong thì lập tức đến gặp Lục thần y.
Lục thần y là do Chương trang chủ dẫn đến giới thiệu trong bữa tiệc tối qua, người này kiến thức y dược cao siêu, rất nhiều người gửi bái thiếp đến mời cũng không được gặp. Mà chính hai vị thái y hắn mang đến cũng khen ngợi y thuật của người này không dứt miệng.
Thế nên, hắn đã tự mình đến gặp một phen.
Tính tình Lục thần y quái gở, khi khám bệnh không thích có người ở cạnh, ông ta sống một mình trong căn nhà tranh cũ nát trên núi Vọng Du. Sau khi Hàn Tương Quân vào cửa, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, vẫn là do dược đồng đồng tình với sự ngượng ngùng của hắn nên mới tìm một cái ghế dài qua đây.
*dược đồng: tên tiếng Trung cổ dành cho những người tham gia vào công việc chế biến y học cổ truyền Trung Quốc nói chung.
Năm xưa Lục thần y được Chương trang chủ giúp đỡ, nợ ân tình của người ta, thế nên chỉ cần là người do ông ấy giới thiệu tới thì đều sẽ tận tâm trị liệu.
Có điều vị này...
Sau khi ông ta kiểm tra tình hình của Hàn Tương Quân xong thì suy nghĩ một lát, nói: "Bệnh của Khương công tử phải đả thông kinh mạch trước, sau đó lại dùng suối thuốc để hỗ trợ, như vậy có thể khôi phục được bảy mươi phần trăm."
"Chỉ bảy mươi phần trăm thôi sao?"
"Có thể không đến bảy mươi phần trăm." Vẻ mặt Lục thần y không chút thay đổi, hai tay vẫn tiếp tục bận rộn lấy dược liệu.
"Vậy xin hỏi lão tiên sinh, làm thế nào để đả thông kinh mạch?"
"Cần dùng kim bạc châm vào huyệt não để tăng cường khí huyết, ba ngày trị liệu một lần, có điều..." Lục thần y dừng lại, chăm chú nhìn hắn: "Huyệt não rất phức tạp, việc này khó tránh khỏi có rủi ro, Khương công tử có tình nguyện muốn thử không?"
Hàn Tương Quân híp mắt một cái, nhưng trong chốc lát đã cười nói: "Lục lão tiên sinh được người người gọi là thần y, hơn nữa còn nắm chắc bảy mươi phần trăm về việc tại hạ bị mất trí nhớ này, nói vậy hiển nhiên là ngài biết làm thế nào để tránh rủi ro đúng không?"
Hắn đứng lên nói: "Ngày mai ta sẽ qua đây, xin Lục lão tiên sinh tự mình châm cứu."
Thấy bóng dáng ngạo mạn của hắn biến mất ngoài cửa, Lục thần y cười khổ thở dài: "Tạo hóa trêu ngươi!"
Ra khỏi nhà tranh, Hàn Tương Quân sai người âm thầm bao vây nơi này, không cho bất kỳ kẻ nào ra vào.
...
Khi xuống núi Vọng Du, hắn đã gặp được hai người bất chấp tiết trời lạnh giá đang hào hứng ngắm cảnh.
Cách đó không xa, Tô Ly và Chương công tử sánh vai đi tới, hai người cười cười nói nói, cũng không biết là nói về chuyện gì mà lại vui vẻ như thế.
Hắn vẫy thị lệ lui xuống, tự mình thong thả đi theo.
"Không ngờ Chương ca ca lại học rộng tài cao như vậy, ngay cả kiến thức xây dựng cảnh quan cũng từng đọc qua." Tô Ly vì để giữ gìn mối quan hệ với Chương Diệc Nho, dọc đường đi đã tâng bốc không biết bao nhiêu câu.
Chương Diệc Nho bị nàng khen đến mức hai tai đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ, hắn ta cười kín đáo: "Chỉ là sở thích mà thôi, thế nên ta mới đọc một số sách về vấn đề này."
"A, ta cũng thích đó, không ngờ ta và Chương ca ca lại có cùng sở thích."
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi, ta đã từng đọc qua một vài sách về xây dựng cảnh quan, còn lén lút suy nghĩ về việc này. Chỉ có điều mấy việc này đã có các trưởng bối lo liệu, nên ta không thể nào ra tay được." Nàng nhìn khung cảnh xung quanh, chỉ về phía đình hoa trên cao nói: "Cái đình này xây dựng khá tốt này, được xây trên mặt hồ, bao quanh bởi núi non xanh tươi, hơn nữa dọc theo hành lang còn có chín khúc cua. Xuân có thể nghe tiếng gió trúc, hạ có thể hóng gió đêm mát mẻ, thu tới câu cá lớn, đông về thì ngắm tuyết, tầm nhìn xung quanh rộng lớn, thiết kế cực kỳ khéo léo."
Ánh mắt Chương Diệc Nho dịu dàng, khóe miệng mỉm cười: "Thật sự không dám dấu, lâm viên này là do tại hạ xây dựng, có thể được Khương muội muội khen như vậy quả thực rất vui."
"Trời ạ, sao Chương ca ca lại ưu tú như thế chứ? Trong số những nam nhân ta từng gặp, người tài hoa như Chương ca ca đúng là hiếm thấy."
Nàng vừa dứt lời, nam nhân đi theo phía sau lập tức trầm mặt.
Tô Ly lại không hề hay biết, nàng tiếp tục nịnh nọt, nghĩ xem phải làm thế nào để tạo ra nhiều cơ hội để kết thân với Chương công tử, nói không chừng có thể tìm được cơ hội chạy trốn ở chỗ của hắn ta. Suy nghĩ một chút, nàng lại nói thêm: "Chương ca ca thiết kế lâm viên này thật sự rất trang nhã, chỉ có điều..."
"Có điều làm sao? Xin Khương muội muội chỉ giáo."
Vẻ mặt Chương Diệc Nho chăm chút, thái độ khiêm tốn khiến người ta có cảm giác rất quý mến.
"Chỉ giáo thì ta không dám nhận, nhưng ta nghĩ cần phải xem xét đến màu sắc và loại hình của cây xanh." Nàng nghiêng đầu, giả vờ suy nghĩ một phen: "Ví dụ như lâm viên này, có núi có hồ, ta thấy vì lấy màu xanh làm chủ nên những màu sắc khác chỉ là phụ. Một năm có bốn mùa, mùa hạ và mùa đông khá dài, dựa trên góc độ trang trí thì nên dùng nhiều loại cây xanh và màu sắc rực rỡ để điểm xuyết, thế nên hiện tại đang thiếu một ít hoa cỏ.”
Chương Diệc Nho gật đầu, hắn ta liếc nhìn rừng hoa mận bị bao trùm bởi gió tuyết xung quanh, nghĩ đến mùa hạ tới đây quả thực có vẻ rất đơn điệu và nhàm chán.
Hắn ta lùi một bước, cúi đầu thật sâu nói: "Lời Khương muội muội nói rất hay, tại hạ xin đa tạ!"
Được hắn cảm ơn long trọng như vậy, Tô Ly ngượng ngùng, những cái này đều là chuyên ngành mà nàng học, chỉ là đem ý tưởng viết ra giấy thành bài tiểu luận và nói một chút kiến thức ngoài miệng mà thôi, nếu thật sự thực hành thì chưa chắc đã làm tốt được.
"Chương ca ca quá khiêm tốn rồi, huynh tài giỏi như vậy, muội muội đây thật sự đang muốn tìm cơ hội gặp để học hỏi trao đổi một chút kiến thức về xây dựng cảnh quan đó."
Chương Diệc Nho vừa nghe cô nương xinh đẹp muốn giao lưu học hỏi với mình thì trái tim lập tức đập thình thịch, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng: "Nếu Khương muội muội không ghét bỏ thì ta..."
Hai người phía trước xưng huynh gọi muội thân thiết gần gũi không coi ai ra gì như vậy khiến Hàn Tương Quân thực sự không nghe nổi nữa, hắn sải bước tới kéo Tô Ly lại: "Ai cho muội ra ngoài?"
Tô Ly không đề phòng bị hắn kéo một cái, kéo đến mức loạng choạng vẫn không quên chào hỏi với hắn: "... Ca ca... Buổi sáng tốt lành!"
Nam nhân trầm mặt dò xét nàng: "Muội muội có nhã hứng thật đấy!"
Tiếng "muội muội" này gần như là gằn ra khỏi cổ họng, khiến Tô Ly run lên một cái, ngượng ngùng mỉm cười.
"Khương huynh."
Chương Diệc Nho thấy hắn tới thì chắp tay hành lễ: "Khương huynh tới thật đúng lúc, ta đang dẫn Khương muội muội đi ngắm cảnh sơn trang, nếu Khương huynh rảnh rỗi thì đi cùng nhau nhé?"
Hàn Tương Quân vẫn ung dung nhìn vành tai phiếm hồng của nam nhân kia, cùng là nam nhân, hắn rất rõ ánh mắt Chương Diệc Nho vừa nhìn Tô Ly là có ý gì, vì thế trong lòng mơ hồ có chút không vui.
Hắn biết dáng vẻ Tô Ly xinh đẹp, nam nhân yêu cái đẹp cũng không có gì đáng trách, nhưng mà, vẻ đẹp này vốn là của Hàn Tương Quân hắn, sao hắn lại có thể để người khác thèm muốn được chứ.
Chương công tử không hiểu rõ quan hệ bên trong của hai người họ, nhưng Tô Ly nàng còn không rõ sao? Nói tới nói lui, mấu chốt vẫn nằm ở trên người nữ nhân này.
Miệng thì lúc nào cũng nói hắn là nam nhân nàng thích nhất, nhưng sau lưng lại thân cận với những nam tử khác, thế nên hắn còn lâu mới tin lời xằng bậy muốn trao đổi kiến thức gì đó của nàng ấy.
Một người cắn hạt dưa ngắm tuyết có thể có hứng thú học hỏi trao đổi kiến thức chắc? Chắc chắn là có mưu đồ khác mà thôi. Còn về phần nàng có mục đích gì, thật ra hắn cũng muốn xem thử xem, đó cũng là lý do trước đó hắn nhắm một mắt mở một mắt để mặc nàng và Chương Diệc Nho thân cận.
Thật không ngờ nữ nhân này lại được đà lấn tới.
Hắn cũng đáp lễ lại với Chương Diệc Nho, nói: "Thân thể xá muội không khỏe, ta đưa nàng quay về trước, xin Chương công tử cứ tự nhiên."
Sau đó hắn xoay người kéo Tô Ly rời đi, để lại Chương công tử lưu luyến ở phía sau.
...
Tô Ly không ngờ việc mình nịnh bợ Chương công tử lại bị Hàn Tương Quân nghe thấy được, trong lòng e ngại sợ hãi, không thể không tốn công nghĩ cách dỗ nam nhân này.
Nàng lặng lẽ liếc nhìn gò má u ám của hắn, cũng không dám nói gì mà ngoãn ngoãn đi theo sau.
Về đến phòng, Hàn Tương Quân hất tay nàng ra, ngồi xuống nhuyễn tháp nói: "Pha trà tới đây."
Tỳ nữ lên tiếng trả lời: "Dạ."
Đang muốn lui ra ngoài thì Hàn Tương Quân lại lên tiếng, chỉ vào Tô Ly ra lệnh: "Ngươi đi."
"... Tuân lệnh nha."
Tô Ly nhanh chóng niềm nở ra ngoài pha trà, sau đó thận trọng bưng đến trước mặt hắn, vẻ mặt nịnh nọt cung kính: "Ca ca dùng trà đi."
Nam nhân cầm quyền sách trong tay, không liếc mắt nhìn nàng lấy một cái, cũng không nhận tách trà, cứ như vậy lặng lẽ đọc hai trang rồi hỏi: "Trong số những nam tử ngươi từng gặp, Chương Diệc Nho là ưu tú nhất?"
"..." Tô Ly thầm trợn trắng mắt, cảm thấy nam nhân bụng dạ hẹp hòi này đang muốn tính sổ những lời nói kia rồi đây.
Nàng lập tức nịnh bợ cười nói: "Sao thế được chứ? Không phải còn có ca ca sao? Có huynh ở đây, những người khác đều là thiên thạch, huynh mới là ngôi sao sáng nhất nha."
"Nhưng vừa rồi ngươi không nói thế."
Tô Ly cẩn thận nghĩ lại lời mình vừa nói, trong lòng sốt ruột muốn tự cứu mình. Nàng suy nghĩ một chút, thấy trong phòng không có người thì đặt luôn tách trà xuống, nhào tới ôm lấy eo nam nhân, làm nũng nói: "Ta chỉ là dối lòng khen hắn một câu thôi mà, dù sao hắn cũng nhiệt tình dẫn ta đi ngắm cảnh như vậy, đó là kiểu có qua có lại đó."
"Ồ?" Cuối cùng nam nhân cũng giương mắt nhìn nàng, cười như không cười hỏi tiếp: "Có qua có lại, thế nên ngươi chủ động hẹn gặp nhau để trao đổi kiến thức à?"
"..." Có cần phải nhỏ mọn như thế không chớ!
Nàng chật vật giải thích: "Ta thật sự rất thích kiến thức về xây dựng cảnh quan, ca ca có hiểu không? Nếu huynh hiểu thì ta trao đổi với huynh cũng được."
Nam nhân đặt quyển sách xuống, nâng cằm của nàng lên nhẹ nhàng niết: "Ta chỉ có hứng thú trao đổi kiến thức trên giường với ngươi, còn về phần Chương công tử kia, khuyên ngươi đừng có gặp lại hắn nữa, nếu không nghe lời..."
Bàn tay hắn hơi dùng sức khiến Tô Ly đau đến mức nhíu mày, vội vàng nói: "Nghe lời nghe lời, ta sẽ không bao giờ gặp lại Chương công tử nữa."
"Ca ca cảm thấy Khương tỷ tỷ thế nào?"
Chương Diệc Nho nhíu mày: "Không phải sáng nay muội mới xô xát với người ta à? Sao giờ lại đột nhiên gọi thân thiết như vậy?"
Chương Diệc Thiến cũng không che giấu: "Lúc đó muội tưởng nàng là người Khương công tử thích, nên mới..." Nàng ta làm nũng nói: "Nói chung là, ca ca, huynh giúp muội một chút, Thiến Nhi thích Khương công tử, Thiến Nhi muốn gả cho huynh ấy."
Chương Diệc Nho là một người có học thức nho nhã lịch sự, nghe vậy hắn ta nhẹ giọng trách cứ: "Một cô nương như muội, cả ngày cứ treo mấy từ "lập gia đình" này trên miệng, có biết xấu hổ không hả?"
"Hừ, có gì phải xấu hổ chứ? Lúc ăn cơm huynh lén lút nhìn Khương tỷ tỷ người ta thì có xấu hổ không?"
Chương Diệc Nho đỏ mặt: "Chớ có nói bậy."
"Muội mới không nói bậy đâu, muội nhìn ra hết đó, huynh thích Khương tỷ tỷ. Tức là như này, giờ huynh giúp muội, muội cũng giúp lại huynh, không được sao?"
Trong bóng tối, Chương Diệc Nho bị muội muội nhà mình quấn lấy làm phiền đến mức lỗ tai nóng bừng lên, nhưng vẫn cố phủ nhận nói: "Muội đừng có làm loạn, ca ca chỉ là thưởng thức Khương muội muội mà thôi."
...
Ngày kế tiếp, sau khi Hàn Tương Quân ăn sáng xong thì lập tức đến gặp Lục thần y.
Lục thần y là do Chương trang chủ dẫn đến giới thiệu trong bữa tiệc tối qua, người này kiến thức y dược cao siêu, rất nhiều người gửi bái thiếp đến mời cũng không được gặp. Mà chính hai vị thái y hắn mang đến cũng khen ngợi y thuật của người này không dứt miệng.
Thế nên, hắn đã tự mình đến gặp một phen.
Tính tình Lục thần y quái gở, khi khám bệnh không thích có người ở cạnh, ông ta sống một mình trong căn nhà tranh cũ nát trên núi Vọng Du. Sau khi Hàn Tương Quân vào cửa, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, vẫn là do dược đồng đồng tình với sự ngượng ngùng của hắn nên mới tìm một cái ghế dài qua đây.
*dược đồng: tên tiếng Trung cổ dành cho những người tham gia vào công việc chế biến y học cổ truyền Trung Quốc nói chung.
Năm xưa Lục thần y được Chương trang chủ giúp đỡ, nợ ân tình của người ta, thế nên chỉ cần là người do ông ấy giới thiệu tới thì đều sẽ tận tâm trị liệu.
Có điều vị này...
Sau khi ông ta kiểm tra tình hình của Hàn Tương Quân xong thì suy nghĩ một lát, nói: "Bệnh của Khương công tử phải đả thông kinh mạch trước, sau đó lại dùng suối thuốc để hỗ trợ, như vậy có thể khôi phục được bảy mươi phần trăm."
"Chỉ bảy mươi phần trăm thôi sao?"
"Có thể không đến bảy mươi phần trăm." Vẻ mặt Lục thần y không chút thay đổi, hai tay vẫn tiếp tục bận rộn lấy dược liệu.
"Vậy xin hỏi lão tiên sinh, làm thế nào để đả thông kinh mạch?"
"Cần dùng kim bạc châm vào huyệt não để tăng cường khí huyết, ba ngày trị liệu một lần, có điều..." Lục thần y dừng lại, chăm chú nhìn hắn: "Huyệt não rất phức tạp, việc này khó tránh khỏi có rủi ro, Khương công tử có tình nguyện muốn thử không?"
Hàn Tương Quân híp mắt một cái, nhưng trong chốc lát đã cười nói: "Lục lão tiên sinh được người người gọi là thần y, hơn nữa còn nắm chắc bảy mươi phần trăm về việc tại hạ bị mất trí nhớ này, nói vậy hiển nhiên là ngài biết làm thế nào để tránh rủi ro đúng không?"
Hắn đứng lên nói: "Ngày mai ta sẽ qua đây, xin Lục lão tiên sinh tự mình châm cứu."
Thấy bóng dáng ngạo mạn của hắn biến mất ngoài cửa, Lục thần y cười khổ thở dài: "Tạo hóa trêu ngươi!"
Ra khỏi nhà tranh, Hàn Tương Quân sai người âm thầm bao vây nơi này, không cho bất kỳ kẻ nào ra vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Khi xuống núi Vọng Du, hắn đã gặp được hai người bất chấp tiết trời lạnh giá đang hào hứng ngắm cảnh.
Cách đó không xa, Tô Ly và Chương công tử sánh vai đi tới, hai người cười cười nói nói, cũng không biết là nói về chuyện gì mà lại vui vẻ như thế.
Hắn vẫy thị lệ lui xuống, tự mình thong thả đi theo.
"Không ngờ Chương ca ca lại học rộng tài cao như vậy, ngay cả kiến thức xây dựng cảnh quan cũng từng đọc qua." Tô Ly vì để giữ gìn mối quan hệ với Chương Diệc Nho, dọc đường đi đã tâng bốc không biết bao nhiêu câu.
Chương Diệc Nho bị nàng khen đến mức hai tai đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ, hắn ta cười kín đáo: "Chỉ là sở thích mà thôi, thế nên ta mới đọc một số sách về vấn đề này."
"A, ta cũng thích đó, không ngờ ta và Chương ca ca lại có cùng sở thích."
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi, ta đã từng đọc qua một vài sách về xây dựng cảnh quan, còn lén lút suy nghĩ về việc này. Chỉ có điều mấy việc này đã có các trưởng bối lo liệu, nên ta không thể nào ra tay được." Nàng nhìn khung cảnh xung quanh, chỉ về phía đình hoa trên cao nói: "Cái đình này xây dựng khá tốt này, được xây trên mặt hồ, bao quanh bởi núi non xanh tươi, hơn nữa dọc theo hành lang còn có chín khúc cua. Xuân có thể nghe tiếng gió trúc, hạ có thể hóng gió đêm mát mẻ, thu tới câu cá lớn, đông về thì ngắm tuyết, tầm nhìn xung quanh rộng lớn, thiết kế cực kỳ khéo léo."
Ánh mắt Chương Diệc Nho dịu dàng, khóe miệng mỉm cười: "Thật sự không dám dấu, lâm viên này là do tại hạ xây dựng, có thể được Khương muội muội khen như vậy quả thực rất vui."
"Trời ạ, sao Chương ca ca lại ưu tú như thế chứ? Trong số những nam nhân ta từng gặp, người tài hoa như Chương ca ca đúng là hiếm thấy."
Nàng vừa dứt lời, nam nhân đi theo phía sau lập tức trầm mặt.
Tô Ly lại không hề hay biết, nàng tiếp tục nịnh nọt, nghĩ xem phải làm thế nào để tạo ra nhiều cơ hội để kết thân với Chương công tử, nói không chừng có thể tìm được cơ hội chạy trốn ở chỗ của hắn ta. Suy nghĩ một chút, nàng lại nói thêm: "Chương ca ca thiết kế lâm viên này thật sự rất trang nhã, chỉ có điều..."
"Có điều làm sao? Xin Khương muội muội chỉ giáo."
Vẻ mặt Chương Diệc Nho chăm chút, thái độ khiêm tốn khiến người ta có cảm giác rất quý mến.
"Chỉ giáo thì ta không dám nhận, nhưng ta nghĩ cần phải xem xét đến màu sắc và loại hình của cây xanh." Nàng nghiêng đầu, giả vờ suy nghĩ một phen: "Ví dụ như lâm viên này, có núi có hồ, ta thấy vì lấy màu xanh làm chủ nên những màu sắc khác chỉ là phụ. Một năm có bốn mùa, mùa hạ và mùa đông khá dài, dựa trên góc độ trang trí thì nên dùng nhiều loại cây xanh và màu sắc rực rỡ để điểm xuyết, thế nên hiện tại đang thiếu một ít hoa cỏ.”
Chương Diệc Nho gật đầu, hắn ta liếc nhìn rừng hoa mận bị bao trùm bởi gió tuyết xung quanh, nghĩ đến mùa hạ tới đây quả thực có vẻ rất đơn điệu và nhàm chán.
Hắn ta lùi một bước, cúi đầu thật sâu nói: "Lời Khương muội muội nói rất hay, tại hạ xin đa tạ!"
Được hắn cảm ơn long trọng như vậy, Tô Ly ngượng ngùng, những cái này đều là chuyên ngành mà nàng học, chỉ là đem ý tưởng viết ra giấy thành bài tiểu luận và nói một chút kiến thức ngoài miệng mà thôi, nếu thật sự thực hành thì chưa chắc đã làm tốt được.
"Chương ca ca quá khiêm tốn rồi, huynh tài giỏi như vậy, muội muội đây thật sự đang muốn tìm cơ hội gặp để học hỏi trao đổi một chút kiến thức về xây dựng cảnh quan đó."
Chương Diệc Nho vừa nghe cô nương xinh đẹp muốn giao lưu học hỏi với mình thì trái tim lập tức đập thình thịch, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng: "Nếu Khương muội muội không ghét bỏ thì ta..."
Hai người phía trước xưng huynh gọi muội thân thiết gần gũi không coi ai ra gì như vậy khiến Hàn Tương Quân thực sự không nghe nổi nữa, hắn sải bước tới kéo Tô Ly lại: "Ai cho muội ra ngoài?"
Tô Ly không đề phòng bị hắn kéo một cái, kéo đến mức loạng choạng vẫn không quên chào hỏi với hắn: "... Ca ca... Buổi sáng tốt lành!"
Nam nhân trầm mặt dò xét nàng: "Muội muội có nhã hứng thật đấy!"
Tiếng "muội muội" này gần như là gằn ra khỏi cổ họng, khiến Tô Ly run lên một cái, ngượng ngùng mỉm cười.
"Khương huynh."
Chương Diệc Nho thấy hắn tới thì chắp tay hành lễ: "Khương huynh tới thật đúng lúc, ta đang dẫn Khương muội muội đi ngắm cảnh sơn trang, nếu Khương huynh rảnh rỗi thì đi cùng nhau nhé?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Tương Quân vẫn ung dung nhìn vành tai phiếm hồng của nam nhân kia, cùng là nam nhân, hắn rất rõ ánh mắt Chương Diệc Nho vừa nhìn Tô Ly là có ý gì, vì thế trong lòng mơ hồ có chút không vui.
Hắn biết dáng vẻ Tô Ly xinh đẹp, nam nhân yêu cái đẹp cũng không có gì đáng trách, nhưng mà, vẻ đẹp này vốn là của Hàn Tương Quân hắn, sao hắn lại có thể để người khác thèm muốn được chứ.
Chương công tử không hiểu rõ quan hệ bên trong của hai người họ, nhưng Tô Ly nàng còn không rõ sao? Nói tới nói lui, mấu chốt vẫn nằm ở trên người nữ nhân này.
Miệng thì lúc nào cũng nói hắn là nam nhân nàng thích nhất, nhưng sau lưng lại thân cận với những nam tử khác, thế nên hắn còn lâu mới tin lời xằng bậy muốn trao đổi kiến thức gì đó của nàng ấy.
Một người cắn hạt dưa ngắm tuyết có thể có hứng thú học hỏi trao đổi kiến thức chắc? Chắc chắn là có mưu đồ khác mà thôi. Còn về phần nàng có mục đích gì, thật ra hắn cũng muốn xem thử xem, đó cũng là lý do trước đó hắn nhắm một mắt mở một mắt để mặc nàng và Chương Diệc Nho thân cận.
Thật không ngờ nữ nhân này lại được đà lấn tới.
Hắn cũng đáp lễ lại với Chương Diệc Nho, nói: "Thân thể xá muội không khỏe, ta đưa nàng quay về trước, xin Chương công tử cứ tự nhiên."
Sau đó hắn xoay người kéo Tô Ly rời đi, để lại Chương công tử lưu luyến ở phía sau.
...
Tô Ly không ngờ việc mình nịnh bợ Chương công tử lại bị Hàn Tương Quân nghe thấy được, trong lòng e ngại sợ hãi, không thể không tốn công nghĩ cách dỗ nam nhân này.
Nàng lặng lẽ liếc nhìn gò má u ám của hắn, cũng không dám nói gì mà ngoãn ngoãn đi theo sau.
Về đến phòng, Hàn Tương Quân hất tay nàng ra, ngồi xuống nhuyễn tháp nói: "Pha trà tới đây."
Tỳ nữ lên tiếng trả lời: "Dạ."
Đang muốn lui ra ngoài thì Hàn Tương Quân lại lên tiếng, chỉ vào Tô Ly ra lệnh: "Ngươi đi."
"... Tuân lệnh nha."
Tô Ly nhanh chóng niềm nở ra ngoài pha trà, sau đó thận trọng bưng đến trước mặt hắn, vẻ mặt nịnh nọt cung kính: "Ca ca dùng trà đi."
Nam nhân cầm quyền sách trong tay, không liếc mắt nhìn nàng lấy một cái, cũng không nhận tách trà, cứ như vậy lặng lẽ đọc hai trang rồi hỏi: "Trong số những nam tử ngươi từng gặp, Chương Diệc Nho là ưu tú nhất?"
"..." Tô Ly thầm trợn trắng mắt, cảm thấy nam nhân bụng dạ hẹp hòi này đang muốn tính sổ những lời nói kia rồi đây.
Nàng lập tức nịnh bợ cười nói: "Sao thế được chứ? Không phải còn có ca ca sao? Có huynh ở đây, những người khác đều là thiên thạch, huynh mới là ngôi sao sáng nhất nha."
"Nhưng vừa rồi ngươi không nói thế."
Tô Ly cẩn thận nghĩ lại lời mình vừa nói, trong lòng sốt ruột muốn tự cứu mình. Nàng suy nghĩ một chút, thấy trong phòng không có người thì đặt luôn tách trà xuống, nhào tới ôm lấy eo nam nhân, làm nũng nói: "Ta chỉ là dối lòng khen hắn một câu thôi mà, dù sao hắn cũng nhiệt tình dẫn ta đi ngắm cảnh như vậy, đó là kiểu có qua có lại đó."
"Ồ?" Cuối cùng nam nhân cũng giương mắt nhìn nàng, cười như không cười hỏi tiếp: "Có qua có lại, thế nên ngươi chủ động hẹn gặp nhau để trao đổi kiến thức à?"
"..." Có cần phải nhỏ mọn như thế không chớ!
Nàng chật vật giải thích: "Ta thật sự rất thích kiến thức về xây dựng cảnh quan, ca ca có hiểu không? Nếu huynh hiểu thì ta trao đổi với huynh cũng được."
Nam nhân đặt quyển sách xuống, nâng cằm của nàng lên nhẹ nhàng niết: "Ta chỉ có hứng thú trao đổi kiến thức trên giường với ngươi, còn về phần Chương công tử kia, khuyên ngươi đừng có gặp lại hắn nữa, nếu không nghe lời..."
Bàn tay hắn hơi dùng sức khiến Tô Ly đau đến mức nhíu mày, vội vàng nói: "Nghe lời nghe lời, ta sẽ không bao giờ gặp lại Chương công tử nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro