Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ
Chương 22
2024-10-04 12:58:15
Tô Ly quay trở phòng nhưng vẫn chưa hết hoảng hồn, tỳ nữ Yên Thu không biết nàng bị làm sao, nhìn thấy nàng ngơ ngác đứng ở mép giường không nhúc nhích.
“Cô nương muốn nghỉ ngơi à?”
Tô Ly hoảng hốt lắc đầu.
Ngay lúc này nàng thật sự hoảng sợ không thôi, nam nhân kia ngoài mặt thì phong quang tễ nguyệt*, tao nhã lịch sự nhưng bên trong thì rõ ràng là một con sói tàn bạo. Trước kia nàng chưa từng nhìn thấy mặt dữ tợn của hắn, bản thân còn mất cảnh giác nhiều lần đi khiêu khích hắn. Có lẽ hắn cũng xem nàng như “người mà hắn từng thích” vậy nên mới dễ dàng tha thứ cho nàng. Nếu như hắn nhớ lại toàn bộ, biết được chân tướng rồi thì sẽ như thế nào đây?
*Phong quang tễ nguyệt: nghĩa đen chỉ cảnh trời quang mây tạnh sau mưa; nghĩa bóng là chỉ con người có tấm lòng rộng lượng.
Người kiêu ngạo như hắn, lại cam tâm bị nữ nhân lừa gạt sao? E rằng đến chừng đó kết cục của nàng chắc chắn còn thảm hơn so với người kia hôm nay.
Nàng nhớ lại tư thế chết kinh khủng vừa nãy của người kia lại không nhịn được mà run rẩy một trận.
“Cô nương lạnh ư? Nô tỳ đi thêm chút than lửa nhé.”
Tô Ly chậm rãi gật đầu, cố gắng tỉnh táo lại, ngồi lên ghế, kế bên chân là chậu than nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh, giống như máu của nàng cũng lạnh lẽo luôn rồi, không khống chế được mà run rẩy.
Nàng nghĩ rồi đoán rằng nàng thật sự rất lạnh thế là căn dặn Yên Thu: “Ngươi đi nấu cho ta một chén canh gừng rồi mang qua đây.”
Yên Thu nói “Dạ”, nàng ấy thêm than rồi đi ra ngoài.
Tô Ly ngồi một hồi nhưng nàng vẫn không cảm nhận được cơ thể ấm lên thế là nàng cởi áo khoác ra, nàng chạy lên trên giường nhỏ rồi đắp chăn lên người.
Một lúc lâu sau thì vẫn không thấy có tác dụng.
Lúc này Yên Thu bưng chén canh gừng đi vào, nàng ấy nói: “Cô nương ăn mau đi, sau khi uống xong thì ngủ một giấc.”
Tô Ly bưng chén, uống một hớp ừng ực cạn chén, đúng là lúc này nàng mới cảm giác được trong cơ thể hơi ấm lên.
“Ngươi đem chậu than qua đây một chút, ngoài ra phủ thêm cho ta một lớp chăn.”
Yên Thu làm theo căn dặn.
Không lâu sau thì mí mắt của Tô Ly trĩu nặng, nàng thật sự đã chìm vào giấc ngủ.
...
Sau khi Hàn Tương Quân đưa Tô Ly trở về thì đã rời đi rất lâu, cho đến khi hoàng hôn buông xuống mới quay về. Sau khi trở lại gian nhà chính thì tỳ nữ hỏi hắn có muốn dùng cơm hay không.
Hắn nhớ tới dáng vẻ mất hồn mất vía của Tô Ly vào chiều hôm nay nên hắn mở miệng hỏi một câu: “Nàng ấy thế nào rồi?”
Tỳ nữ hiểu rõ người mà hắn hỏi là ai, cung kính trả lời rằng: “Cô nương vẫn đang ngủ, hình như lúc này vẫn còn chưa tỉnh, có cần nô tỳ đi xem thử không?”
Hắn gật đầu rồi nói: “Nếu như dậy rồi thì đưa nàng ấy qua đây dùng cơm.”
“Vâng.”
Một lát sau, tỳ nữ kia quay trở lại rồi nói: “Công tử, cô nương hình như bị bệnh rồi, kêu thế nào cũng không tỉnh, trán cũng nóng lên rồi.”
Hàn Tương Quân cau mày, hắn cảm thấy nữ nhân kia đúng là yếu ớt, có vậy thôi mà cũng bị dọa sợ, chỉ là chết người mà thôi thế mà lại bị dọa sợ đến đổ bệnh rồi?
Hắn suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Điện hạ, cơm tối cần dọn lên không?” Tỳ nữ vội vàng hỏi.
“Cần.”
Hắn đi đến phòng của Tô Ly, nhìn thấy tỳ nữ của nàng đang bận bịu tới lui ở bên cạnh giường nhỏ, lúc thì đút nước cho nàng, lúc thì giúp nàng lau cổ.
Tỳ nữ nhìn thấy hắn bước vào thì vội vàng ngừng lại rồi hành lễ với hắn, nói: “Công tử, cô nương bệnh rồi.”
“Bệnh từ khi nào?” Hắn hỏi.
“Nô tỳ cũng mới phát hiện, trước đó có gọi cô nương dậy ăn cơm nhưng dù gọi thế nào thì cô nương cũng không trả lời.”
Hắn gật đầu, quay lại chỗ cửa rồi dặn dò thị vệ đi mời thái y qua đây.
Thái y đến rất nhanh sau khi chẩn mạch thì nói rằng: “Tô cô nương hoảng sợ quá mức, tim đập nhanh rối loạn. Hơn nữa tích tụ ưu sầu, suy nghĩ quá độ trong thời gian dài nên ngay lập tức ngã bệnh.”
Hàn Tương Quân gật đầu, hắn đã sớm đoán được là như vậy.
“Thần bào chế một ít thuốc cho Tô cô nương, sau khi uống xong thì có lẽ ngày mai sẽ khỏe hơn thôi.”
“Được, lui xuống đi.”
Sau khi tất cả mọi người lui ra thì Hàn Tương Quân ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, đôi mắt của hắn có chút âm u tối tăm. Một lúc sau hắn nói một câu không rõ ràng: “Còn biết sợ là tốt.”
...
Bóng tối trong địa lao, nước đục ngầu che mất thềm đá, bên trong vừa oi bức vừa nóng nực, trên tường treo đầy các loại hình cụ, ở giữa treo hai khung xích trên tường, một nữ tử tóc tai bù xù đang bị khóa chặt ở trên đó.
Nàng đã thoi thóp, quần áo trên người tả tơi, trần trụi. Làn da lộ ra bên ngoài cũng dính đầy máu, cẩn thận nhìn kỹ thì vết thương phía trên chồng chất, da thịt bay phấp phới.
Hiển nhiên là mới chịu hình phạt.
Một chậu nước đổ ào lên người của nàng, nóng đến mức khiến cho nàng khó chịu.
Tô Ly từ từ mở mắt, nhưng nàng không nhìn thấy rõ khuôn mặt của những kẻ đó, nàng chỉ biết ở bên ngoài lan can sắt có một nam nhân đang ngồi, hắn giống như rắn độc nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt toàn là hận ý.
“Nói! Vì sao ngươi lại lừa cô?”
Nàng nghẹn ngào khóc nấc lên, nói: “Ta không phải cố ý, ta chỉ muốn sống mà thôi, ta thật sự không phải cố ý.”
“Không phải cố ý? Ai cho ngươi cái lá gan đó, dám trêu chọc cả cô đây!”
Hắn vung tay lên, lập tức có người cầm dao bước tới, theo sau đó là âm thanh cắt da thịt.
Tô Ly sợ hãi không thôi, nàng không ngừng cầu xin nói: “Xin ngài tha cho ta đi, đừng giết ta!”
Người đó nghe thấy rồi cười khinh, nói: “Tha cho ngươi? Nằm mơ đi! Mau chặt đứt hai chân của nàng ta, ta muốn xem sau này nàng ta có thể chạy như thế nào.”
Thế là ngay tức khắc có người cầm một cây đao lớn bước qua, ước chừng là một cây đao lớn cao bằng một người, nàng hoảng sợ không thôi, nàng vùng vẫy hét lớn: “Đừng giết ta! Đừng giết ta!”
Ngay lúc này có người vội vàng ôm chặt nàng rồi nói: “Tô Ly? Ngươi tỉnh lại đi!”
Quả thật Tô Ly đã tỉnh lại, mở mắt ra lần nữa thì đập vào mắt của nàng là một chiếc màn trắng như tuyết, đèn đuốc mờ mờ ảo ảo chiếu vào.
Nàng cúi đầu nhìn một cái, có một đôi tay đang siết chặt trước ngực nàng.
“Ngươi cảm thấy như thể nào rồi?”
Giọng nói của nam nhân truyền đến từ phía sau.
Tinh thần của Tô Ly hoảng hốt nhìn về phía của hắn, nàng không phân biệt được đây là hiện thực hay giấc mộng, nàng hỏi: “Tại sao ta lại ở đây?”
Hàn Tương Quân nheo mắt quan sát nàng, trầm giọng hỏi: “Ngươi nằm mơ sao? Ai muốn giết ngươi?”
Trên trán của nàng đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại, một lúc lâu sau nàng mới tỉnh táo được một chút, ý thức được bản thân đang nằm mơ mà nam nhân muốn giết nàng ở trong mơ thì ngay lúc này lại đang ôm nàng.
Nàng mệt mỏi trở mình, muốn thoát khỏi lòng ngực của hắn, nhưng mà nam nhân này ôm rất chặt, hắn lại hỏi: “Rốt cuộc là ai muốn giết ngươi?”
Tô Ly sợ hãi, nhớ lại tất cả mọi chuyện trong mơ rồi lại nhớ đến cảnh sáng nay nàng nhìn thấy hắn giết người, cảm xúc của nàng sụp đổ, nàng khóc rống lên.
“Ta muốn về nhà, hu hu… hu hu...”
“Ngươi đổ bệnh rồi, chắc là gặp phải ác mộng.”
Tô Ly chìm đắm trong nỗi thống khổ của mình, không nghe lọt tai gì cả, nàng liên tục nói rằng nàng muốn về nhà.
Hàn Tương Quân không biết phải làm sao, hắn ôm nàng rồi dỗ dành nói: “Được, ngày mai chúng ta quay về, đừng khóc nữa.”
Cảm xúc của Tô Ly dần ổn định trở lại, có lẽ nhờ nhiệt độ cơ thể ấm áp của nam nhân sau lưng mà nàng mê man không lâu sau lại tiếp tục ngủ thiếp đi.
...
Ngày hôm sau, lúc sắc trời vừa sáng thì Tô Ly tỉnh dậy, nàng nghe thấy tiếng người náo nhiệt ở bên ngoài.
“Bên ngoài xảy ra việc gì vậy?” Nàng hỏi Yên Thu.
“Ôi, cô nương tỉnh rồi?” Yên Thu giơ tay đo nhiệt độ trên trán của nàng rồi nói: “Cuối cùng cũng giảm nhiệt rồi, cô nương người mau ngồi dậy thay xiêm áo sạch sẽ, người ra nhiều mồ hôi lắm đấy.”
Tô Ly nhìn thấy ở trong phòng đặt vài chậu than, trên người đang đắp hai lớp chăn bông, nàng vất vả vén chăn bông lên rồi xuống giường, nàng hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô nương, công tử nói hôm nay xuống núi, chuẩn bị quay về, mọi người đều đang thu dọn hành lý. Ngoài ra Chương tiểu thư nghe nói mọi người muốn trở về nên một lát nữa sẽ qua đây thăm cô nương, chỉ là ngươi vẫn chưa tỉnh nên nàng ta đang ngồi uống trà nói chuyện với công tử ở gian nhà chính.”
Tô Ly gật đầu, nàng ngẩn người đứng đó để Yên Thu giúp nàng mặc y phục.
Nàng nghĩ đến một chuyện lại hỏi: “Đêm qua ca ca… của ta có đến sao?”
Nói đến chuyện này thì sắc mặt của Yên Thu kỳ lạ, nàng ấy chỉ nghe nói công tử và cô nương là huynh muội, nhưng mà đêm qua nàng ấy bước vào thêm than thì lại phát hiện hai người đang cùng nằm ngủ trên một chiếc giường.
Nhưng mà chuyện nhà của chủ nhân thì đám hạ nhân nhưng họ không có quyền xen vào, thế là nàng ấy giả vờ không biết, chỉ trả lời rằng: “Phải, nhưng mà trời vừa sáng thì công tử đã đi rồi, căn dặn nô tỳ phải chăm sóc cô nương thật tốt.”
Tô Ly hiểu rồi, vậy thì chắc nàng không có nằm mơ người đó thật sự đã ngủ chung với nàng đêm qua.
Hắn… đang quan tâm nàng sao?
Nàng kéo cửa ra thì nhìn thấy Chương Diệc Thiến đang quấn lấy Hàn Tương Quân ở trong sân, hắn dường như đang muốn đi nhưng lại bị Chương Diệc Thiến ngăn cản bước chân.
“Khương công tử, ta đã nói chuyện của chúng ta cho cha biết rồi, vì sao nhanh như vậy mà muốn đi rồi?”
Đầu óc của Hàn Tương Quân mơ hồ, chuyện của “chúng ta”?
“Đúng vậy, rõ ràng chàng nói chàng thích ta, tại sao lại không chịu thừa nhận? Không thể ở lại vì ta được sao?”
Hắn nhìn Chương Diệc Thiến giống như đang nhìn một kẻ ngốc, hắn nói: “Chương tiểu thư chớ có nói bậy bạ.”
Chương Diệc Thiến cho là hắn ngại không dám thừa nhận trước mặt hạ nhân nên nàng ta giả vờ thẹn thùng nói: “Hừ, Khương tỷ tỷ nói cho ta biết cả rồi, chàng ấy...” Nàng ta mềm mại uốn éo kéo chiếc khăn thêu ra rồi nói: “Rõ ràng chàng muốn lấy ta, rồi còn nói rằng ai có lấy được ta thì người đó thật có phúc mà. Chàng còn chưa đến làm mai với cha của ta, tại sao lại muốn đi rồi? À có phải chàng có chuyện gấp đúng không? Không sao ta có thể đợi chàng, ta… ta nguyện ý gả cho chàng.”
“Khương Trầm Ngư nói với ngươi những việc này?”
Nghe được câu này, Tô Ly vừa bước chân ra ngưỡng của thì lặng lẽ thu chân lại, nhưng mà đã chậm mất một bước rồi, lúc nàng mở cửa ra thì khóe mắt của Hàn Tương Quân đã liếc thấy nàng.
Hắn trầm mặc rồi gằn ra từng chữ tên của nàng từ trong cổ họng: “Khương - Trầm - Ngư!”
Tô Ly “cạch” một tiếng vội vàng đóng cửa phòng.
Hàn Tương Quân nhìn thấy nàng giống như con rùa rúc đầu về mai vậy, nhưng mà bây giờ hắn có việc gấp phải rời đi ngay, không có thời gian tính sổ với nàng, hắn bỏ lại một câu nói với Chương Diệc Thiến: “Những việc đó là nàng ấy lừa ngươi đấy, ta đã đính hôn rồi.”
Sau đó cũng không quan tâm đến dáng vẻ thương tâm muốn chết của Chương Diệc Thiến, hắn vòng qua nàng ta rồi rời đi.
...
Lúc đoàn người đi xuống núi thì Tô Ly phát hiện thiếu mất Lan Anh, chính xác mà nói thì khoảng thời gian gần đây cũng không thấy nàng ta đâu cả. Sau khi đi nghe ngóng thì mới biết nàng ta phạm lỗi bị đuổi về Kinh Thành rồi.
Tô Ly cũng lười phải đi nghe ngóng xem nàng ta đã phạm phải lỗi gì, dù sao nàng ta không ở đây cũng tốt, nàng cũng không muốn có một người đối nghịch với nàng mọi lúc.
Bởi vì cơ thể của nàng vẫn chưa khỏi hẳn nên Hàn Tương Quân mướn kiệu phu trong sơn trang đưa nàng xuống núi. Vì vậy khi Tô Ly ngồi trên kiệu đối diện với khuôn mặt u ám của hắn thì nàng quyết định giả chết, cả quá trình không dám lên tiếng. Phía sau thì Chương Diệc Thiến khóc sướt mướt tiễn bọn họ xuống núi, cuối cùng khi đến dưới chân núi thì nàng ta vẫn còn muốn tiễn tiếp thì cứ thế bị Chương Diệc Nho lôi trở về.
Trước khi Hàn Tương Quân lên xe ngựa thì thị vệ vội vàng đưa phong thư cho hắn, hắn mở ra xem, trong ánh mắt thoáng chốc có một vẻ tàn khốc lướt qua.
“Ông ta ở đâu?”
“Thuộc hạ không làm tròn bổn phận, không thấy Lục thần y đâu nữa.”
Hắn gấp bức thư rồi bỏ vào tay áo, căn dặn nói: “Đi thôi.”
Lúc này mọi người mới thong thả lên đường.
“Cô nương muốn nghỉ ngơi à?”
Tô Ly hoảng hốt lắc đầu.
Ngay lúc này nàng thật sự hoảng sợ không thôi, nam nhân kia ngoài mặt thì phong quang tễ nguyệt*, tao nhã lịch sự nhưng bên trong thì rõ ràng là một con sói tàn bạo. Trước kia nàng chưa từng nhìn thấy mặt dữ tợn của hắn, bản thân còn mất cảnh giác nhiều lần đi khiêu khích hắn. Có lẽ hắn cũng xem nàng như “người mà hắn từng thích” vậy nên mới dễ dàng tha thứ cho nàng. Nếu như hắn nhớ lại toàn bộ, biết được chân tướng rồi thì sẽ như thế nào đây?
*Phong quang tễ nguyệt: nghĩa đen chỉ cảnh trời quang mây tạnh sau mưa; nghĩa bóng là chỉ con người có tấm lòng rộng lượng.
Người kiêu ngạo như hắn, lại cam tâm bị nữ nhân lừa gạt sao? E rằng đến chừng đó kết cục của nàng chắc chắn còn thảm hơn so với người kia hôm nay.
Nàng nhớ lại tư thế chết kinh khủng vừa nãy của người kia lại không nhịn được mà run rẩy một trận.
“Cô nương lạnh ư? Nô tỳ đi thêm chút than lửa nhé.”
Tô Ly chậm rãi gật đầu, cố gắng tỉnh táo lại, ngồi lên ghế, kế bên chân là chậu than nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh, giống như máu của nàng cũng lạnh lẽo luôn rồi, không khống chế được mà run rẩy.
Nàng nghĩ rồi đoán rằng nàng thật sự rất lạnh thế là căn dặn Yên Thu: “Ngươi đi nấu cho ta một chén canh gừng rồi mang qua đây.”
Yên Thu nói “Dạ”, nàng ấy thêm than rồi đi ra ngoài.
Tô Ly ngồi một hồi nhưng nàng vẫn không cảm nhận được cơ thể ấm lên thế là nàng cởi áo khoác ra, nàng chạy lên trên giường nhỏ rồi đắp chăn lên người.
Một lúc lâu sau thì vẫn không thấy có tác dụng.
Lúc này Yên Thu bưng chén canh gừng đi vào, nàng ấy nói: “Cô nương ăn mau đi, sau khi uống xong thì ngủ một giấc.”
Tô Ly bưng chén, uống một hớp ừng ực cạn chén, đúng là lúc này nàng mới cảm giác được trong cơ thể hơi ấm lên.
“Ngươi đem chậu than qua đây một chút, ngoài ra phủ thêm cho ta một lớp chăn.”
Yên Thu làm theo căn dặn.
Không lâu sau thì mí mắt của Tô Ly trĩu nặng, nàng thật sự đã chìm vào giấc ngủ.
...
Sau khi Hàn Tương Quân đưa Tô Ly trở về thì đã rời đi rất lâu, cho đến khi hoàng hôn buông xuống mới quay về. Sau khi trở lại gian nhà chính thì tỳ nữ hỏi hắn có muốn dùng cơm hay không.
Hắn nhớ tới dáng vẻ mất hồn mất vía của Tô Ly vào chiều hôm nay nên hắn mở miệng hỏi một câu: “Nàng ấy thế nào rồi?”
Tỳ nữ hiểu rõ người mà hắn hỏi là ai, cung kính trả lời rằng: “Cô nương vẫn đang ngủ, hình như lúc này vẫn còn chưa tỉnh, có cần nô tỳ đi xem thử không?”
Hắn gật đầu rồi nói: “Nếu như dậy rồi thì đưa nàng ấy qua đây dùng cơm.”
“Vâng.”
Một lát sau, tỳ nữ kia quay trở lại rồi nói: “Công tử, cô nương hình như bị bệnh rồi, kêu thế nào cũng không tỉnh, trán cũng nóng lên rồi.”
Hàn Tương Quân cau mày, hắn cảm thấy nữ nhân kia đúng là yếu ớt, có vậy thôi mà cũng bị dọa sợ, chỉ là chết người mà thôi thế mà lại bị dọa sợ đến đổ bệnh rồi?
Hắn suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Điện hạ, cơm tối cần dọn lên không?” Tỳ nữ vội vàng hỏi.
“Cần.”
Hắn đi đến phòng của Tô Ly, nhìn thấy tỳ nữ của nàng đang bận bịu tới lui ở bên cạnh giường nhỏ, lúc thì đút nước cho nàng, lúc thì giúp nàng lau cổ.
Tỳ nữ nhìn thấy hắn bước vào thì vội vàng ngừng lại rồi hành lễ với hắn, nói: “Công tử, cô nương bệnh rồi.”
“Bệnh từ khi nào?” Hắn hỏi.
“Nô tỳ cũng mới phát hiện, trước đó có gọi cô nương dậy ăn cơm nhưng dù gọi thế nào thì cô nương cũng không trả lời.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn gật đầu, quay lại chỗ cửa rồi dặn dò thị vệ đi mời thái y qua đây.
Thái y đến rất nhanh sau khi chẩn mạch thì nói rằng: “Tô cô nương hoảng sợ quá mức, tim đập nhanh rối loạn. Hơn nữa tích tụ ưu sầu, suy nghĩ quá độ trong thời gian dài nên ngay lập tức ngã bệnh.”
Hàn Tương Quân gật đầu, hắn đã sớm đoán được là như vậy.
“Thần bào chế một ít thuốc cho Tô cô nương, sau khi uống xong thì có lẽ ngày mai sẽ khỏe hơn thôi.”
“Được, lui xuống đi.”
Sau khi tất cả mọi người lui ra thì Hàn Tương Quân ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, đôi mắt của hắn có chút âm u tối tăm. Một lúc sau hắn nói một câu không rõ ràng: “Còn biết sợ là tốt.”
...
Bóng tối trong địa lao, nước đục ngầu che mất thềm đá, bên trong vừa oi bức vừa nóng nực, trên tường treo đầy các loại hình cụ, ở giữa treo hai khung xích trên tường, một nữ tử tóc tai bù xù đang bị khóa chặt ở trên đó.
Nàng đã thoi thóp, quần áo trên người tả tơi, trần trụi. Làn da lộ ra bên ngoài cũng dính đầy máu, cẩn thận nhìn kỹ thì vết thương phía trên chồng chất, da thịt bay phấp phới.
Hiển nhiên là mới chịu hình phạt.
Một chậu nước đổ ào lên người của nàng, nóng đến mức khiến cho nàng khó chịu.
Tô Ly từ từ mở mắt, nhưng nàng không nhìn thấy rõ khuôn mặt của những kẻ đó, nàng chỉ biết ở bên ngoài lan can sắt có một nam nhân đang ngồi, hắn giống như rắn độc nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt toàn là hận ý.
“Nói! Vì sao ngươi lại lừa cô?”
Nàng nghẹn ngào khóc nấc lên, nói: “Ta không phải cố ý, ta chỉ muốn sống mà thôi, ta thật sự không phải cố ý.”
“Không phải cố ý? Ai cho ngươi cái lá gan đó, dám trêu chọc cả cô đây!”
Hắn vung tay lên, lập tức có người cầm dao bước tới, theo sau đó là âm thanh cắt da thịt.
Tô Ly sợ hãi không thôi, nàng không ngừng cầu xin nói: “Xin ngài tha cho ta đi, đừng giết ta!”
Người đó nghe thấy rồi cười khinh, nói: “Tha cho ngươi? Nằm mơ đi! Mau chặt đứt hai chân của nàng ta, ta muốn xem sau này nàng ta có thể chạy như thế nào.”
Thế là ngay tức khắc có người cầm một cây đao lớn bước qua, ước chừng là một cây đao lớn cao bằng một người, nàng hoảng sợ không thôi, nàng vùng vẫy hét lớn: “Đừng giết ta! Đừng giết ta!”
Ngay lúc này có người vội vàng ôm chặt nàng rồi nói: “Tô Ly? Ngươi tỉnh lại đi!”
Quả thật Tô Ly đã tỉnh lại, mở mắt ra lần nữa thì đập vào mắt của nàng là một chiếc màn trắng như tuyết, đèn đuốc mờ mờ ảo ảo chiếu vào.
Nàng cúi đầu nhìn một cái, có một đôi tay đang siết chặt trước ngực nàng.
“Ngươi cảm thấy như thể nào rồi?”
Giọng nói của nam nhân truyền đến từ phía sau.
Tinh thần của Tô Ly hoảng hốt nhìn về phía của hắn, nàng không phân biệt được đây là hiện thực hay giấc mộng, nàng hỏi: “Tại sao ta lại ở đây?”
Hàn Tương Quân nheo mắt quan sát nàng, trầm giọng hỏi: “Ngươi nằm mơ sao? Ai muốn giết ngươi?”
Trên trán của nàng đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại, một lúc lâu sau nàng mới tỉnh táo được một chút, ý thức được bản thân đang nằm mơ mà nam nhân muốn giết nàng ở trong mơ thì ngay lúc này lại đang ôm nàng.
Nàng mệt mỏi trở mình, muốn thoát khỏi lòng ngực của hắn, nhưng mà nam nhân này ôm rất chặt, hắn lại hỏi: “Rốt cuộc là ai muốn giết ngươi?”
Tô Ly sợ hãi, nhớ lại tất cả mọi chuyện trong mơ rồi lại nhớ đến cảnh sáng nay nàng nhìn thấy hắn giết người, cảm xúc của nàng sụp đổ, nàng khóc rống lên.
“Ta muốn về nhà, hu hu… hu hu...”
“Ngươi đổ bệnh rồi, chắc là gặp phải ác mộng.”
Tô Ly chìm đắm trong nỗi thống khổ của mình, không nghe lọt tai gì cả, nàng liên tục nói rằng nàng muốn về nhà.
Hàn Tương Quân không biết phải làm sao, hắn ôm nàng rồi dỗ dành nói: “Được, ngày mai chúng ta quay về, đừng khóc nữa.”
Cảm xúc của Tô Ly dần ổn định trở lại, có lẽ nhờ nhiệt độ cơ thể ấm áp của nam nhân sau lưng mà nàng mê man không lâu sau lại tiếp tục ngủ thiếp đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Ngày hôm sau, lúc sắc trời vừa sáng thì Tô Ly tỉnh dậy, nàng nghe thấy tiếng người náo nhiệt ở bên ngoài.
“Bên ngoài xảy ra việc gì vậy?” Nàng hỏi Yên Thu.
“Ôi, cô nương tỉnh rồi?” Yên Thu giơ tay đo nhiệt độ trên trán của nàng rồi nói: “Cuối cùng cũng giảm nhiệt rồi, cô nương người mau ngồi dậy thay xiêm áo sạch sẽ, người ra nhiều mồ hôi lắm đấy.”
Tô Ly nhìn thấy ở trong phòng đặt vài chậu than, trên người đang đắp hai lớp chăn bông, nàng vất vả vén chăn bông lên rồi xuống giường, nàng hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô nương, công tử nói hôm nay xuống núi, chuẩn bị quay về, mọi người đều đang thu dọn hành lý. Ngoài ra Chương tiểu thư nghe nói mọi người muốn trở về nên một lát nữa sẽ qua đây thăm cô nương, chỉ là ngươi vẫn chưa tỉnh nên nàng ta đang ngồi uống trà nói chuyện với công tử ở gian nhà chính.”
Tô Ly gật đầu, nàng ngẩn người đứng đó để Yên Thu giúp nàng mặc y phục.
Nàng nghĩ đến một chuyện lại hỏi: “Đêm qua ca ca… của ta có đến sao?”
Nói đến chuyện này thì sắc mặt của Yên Thu kỳ lạ, nàng ấy chỉ nghe nói công tử và cô nương là huynh muội, nhưng mà đêm qua nàng ấy bước vào thêm than thì lại phát hiện hai người đang cùng nằm ngủ trên một chiếc giường.
Nhưng mà chuyện nhà của chủ nhân thì đám hạ nhân nhưng họ không có quyền xen vào, thế là nàng ấy giả vờ không biết, chỉ trả lời rằng: “Phải, nhưng mà trời vừa sáng thì công tử đã đi rồi, căn dặn nô tỳ phải chăm sóc cô nương thật tốt.”
Tô Ly hiểu rồi, vậy thì chắc nàng không có nằm mơ người đó thật sự đã ngủ chung với nàng đêm qua.
Hắn… đang quan tâm nàng sao?
Nàng kéo cửa ra thì nhìn thấy Chương Diệc Thiến đang quấn lấy Hàn Tương Quân ở trong sân, hắn dường như đang muốn đi nhưng lại bị Chương Diệc Thiến ngăn cản bước chân.
“Khương công tử, ta đã nói chuyện của chúng ta cho cha biết rồi, vì sao nhanh như vậy mà muốn đi rồi?”
Đầu óc của Hàn Tương Quân mơ hồ, chuyện của “chúng ta”?
“Đúng vậy, rõ ràng chàng nói chàng thích ta, tại sao lại không chịu thừa nhận? Không thể ở lại vì ta được sao?”
Hắn nhìn Chương Diệc Thiến giống như đang nhìn một kẻ ngốc, hắn nói: “Chương tiểu thư chớ có nói bậy bạ.”
Chương Diệc Thiến cho là hắn ngại không dám thừa nhận trước mặt hạ nhân nên nàng ta giả vờ thẹn thùng nói: “Hừ, Khương tỷ tỷ nói cho ta biết cả rồi, chàng ấy...” Nàng ta mềm mại uốn éo kéo chiếc khăn thêu ra rồi nói: “Rõ ràng chàng muốn lấy ta, rồi còn nói rằng ai có lấy được ta thì người đó thật có phúc mà. Chàng còn chưa đến làm mai với cha của ta, tại sao lại muốn đi rồi? À có phải chàng có chuyện gấp đúng không? Không sao ta có thể đợi chàng, ta… ta nguyện ý gả cho chàng.”
“Khương Trầm Ngư nói với ngươi những việc này?”
Nghe được câu này, Tô Ly vừa bước chân ra ngưỡng của thì lặng lẽ thu chân lại, nhưng mà đã chậm mất một bước rồi, lúc nàng mở cửa ra thì khóe mắt của Hàn Tương Quân đã liếc thấy nàng.
Hắn trầm mặc rồi gằn ra từng chữ tên của nàng từ trong cổ họng: “Khương - Trầm - Ngư!”
Tô Ly “cạch” một tiếng vội vàng đóng cửa phòng.
Hàn Tương Quân nhìn thấy nàng giống như con rùa rúc đầu về mai vậy, nhưng mà bây giờ hắn có việc gấp phải rời đi ngay, không có thời gian tính sổ với nàng, hắn bỏ lại một câu nói với Chương Diệc Thiến: “Những việc đó là nàng ấy lừa ngươi đấy, ta đã đính hôn rồi.”
Sau đó cũng không quan tâm đến dáng vẻ thương tâm muốn chết của Chương Diệc Thiến, hắn vòng qua nàng ta rồi rời đi.
...
Lúc đoàn người đi xuống núi thì Tô Ly phát hiện thiếu mất Lan Anh, chính xác mà nói thì khoảng thời gian gần đây cũng không thấy nàng ta đâu cả. Sau khi đi nghe ngóng thì mới biết nàng ta phạm lỗi bị đuổi về Kinh Thành rồi.
Tô Ly cũng lười phải đi nghe ngóng xem nàng ta đã phạm phải lỗi gì, dù sao nàng ta không ở đây cũng tốt, nàng cũng không muốn có một người đối nghịch với nàng mọi lúc.
Bởi vì cơ thể của nàng vẫn chưa khỏi hẳn nên Hàn Tương Quân mướn kiệu phu trong sơn trang đưa nàng xuống núi. Vì vậy khi Tô Ly ngồi trên kiệu đối diện với khuôn mặt u ám của hắn thì nàng quyết định giả chết, cả quá trình không dám lên tiếng. Phía sau thì Chương Diệc Thiến khóc sướt mướt tiễn bọn họ xuống núi, cuối cùng khi đến dưới chân núi thì nàng ta vẫn còn muốn tiễn tiếp thì cứ thế bị Chương Diệc Nho lôi trở về.
Trước khi Hàn Tương Quân lên xe ngựa thì thị vệ vội vàng đưa phong thư cho hắn, hắn mở ra xem, trong ánh mắt thoáng chốc có một vẻ tàn khốc lướt qua.
“Ông ta ở đâu?”
“Thuộc hạ không làm tròn bổn phận, không thấy Lục thần y đâu nữa.”
Hắn gấp bức thư rồi bỏ vào tay áo, căn dặn nói: “Đi thôi.”
Lúc này mọi người mới thong thả lên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro