Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ

Chương 29

2024-10-04 12:58:15

Hàn Tương Quân vui mừng vì dưới trướng có thêm một viên mãnh tướng, trâm trạng hắn vui sướng, nên khi trở lại khách điếm Tần Châu, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

Lật đổ Ấp Quốc là kết cục không thể tránh được, trước mắt, chỉ cần hắn mau chóng chạy về tọa trấn quân đội Toại Châu, sau đó giao chiến sự cho Mục Thần là được.

Hắn mau chóng quay về phòng mình, bắt đầu viết tấu chương trình bày việc này với Thánh thượng. Cái gọi là danh có chính thì ngôn mới thuận, Mục Thần lĩnh quân xuất chiến cần có thân phận rõ ràng, không thể chậm trễ việc xin phong quan chức. Có điều, sau khi gửi phong tấu chương này tới Thượng Kinh, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắc sẽ gây nên một trận sóng to gió lớn trong triều.

Mục Thần này, không chỉ Hàn Tương Quân hắn đang tìm, mà Thánh thượng cũng từng sai người đi tìm, thậm chí ngay cả Hàn Tương Chủy cũng hỏi thăm hồi lâu, chẳng qua, bị hắn nhanh chân đến trước mà thôi. Khả năng lần này, sắc mặt Hàn Tương Chủy sẽ tương đối đặc sắc.

Đợi viết tấu chương xong, lúc này đã quá trưa rồi, đám tỳ nữ bưng đồ ăn vào cho hắn.

“Ai đang ồn ào bên ngoài thế?” Hắn hỏi. Khi viết tấu chương hắn đã nghe thấy loáng thoáng, chỉ là lúc đó không rảnh quan tâm, bây giờ rảnh rỗi mới hỏi một câu.

“Điện hạ, là Tô cô nương.”

“Tô Ly?” Mấy ngày nay hắn đã quên mất nàng rồi: “Nàng ấy làm sao vậy?”

Tỳ nữ nhỏ giọng trả lời, sắc mặt quái dị: “Trước đó điện hạ ra lệnh bỏ đói Tô cô nương hai ngày, nhưng hôm nay đã là ngày thứ năm rồi.”

Hàn Tương Quân không thể tin nổi, hỏi lại: “Cho nên, nàng đã đói bụng năm ngày rồi?”

“Cũng không phải đói bụng tận năm ngày, vừa đói bụng hai ngày Tô cô nương đã ngất đi rồi, sau đó mời đại phu, cũng cho ăn uống, chẳng qua mỗi ngày chỉ cho một bát cháo loãng, Tô cô nương cảm thấy không đủ, ngày nào cũng vậy cứ tới giờ cơm là bám vào cửa kêu đói.”

Hàn Tương Quân buông đũa: “Cô đi xem nàng.”

...

Bên kia, sau khi trải qua hai ngày khủng hoảng ban đầu, phát hiện ra dám người này bỏ nàng qua một bên không để ý tới, Tô Ly cũng không biết bọn họ có ý gì, cơm cũng không cho ăn khiến nàng đói đến mức bụng kêu ùng ục. Không còn sức lực lại căng thẳng đầu óc nhiều ngày, nàng thật sự rất mệt mỏi, cho nên mới chịu đựng được một ngày rưỡi đã hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, đãi ngộ đã tốt hơn một chút, mỗi ngày có một bát cháo nóng, còn mang nước ấm vào cho nàng tắm rửa, thay xiêm y sạch sẽ.

Nàng ngẫm nghĩ, có lẽ Hàn Tương Quân không định giết nàng cũng nên, vì thế dần dần lại to gan hơn, đã bắt đầu không thỏa mãn với việc chỉ ăn một bát cháo loãng rồi, nàng muốn ăn thịt.

Đúng vậy, hơn nữa còn muốn ăn loại thịt tinh nạc không có chút mỡ nào.

Nhưng nàng kêu mấy ngày vẫn không thấy ai để ý đến mình, đến giờ ăn

mỗi buổi trưa lại là một bát cháo loãng như cũ, ăn đến mức nàng cảm thấy nhạt mồm nhạt miệng quá rồi.

Nàng đã hạ quyết tâm, hôm nay cho dù thế nào, làm nũng hay giả vờ đáng thương cũng được, nàng phải dây dưa đến khi nào nhận được một bát thịt mới thôi.

Vì thế nàng lại bám vào cạnh cửa bắt đầu lải nhải.

“Thị vệ ca ca, đã giờ này rồi, ngươi vẫn chưa đi ăn à? Có chuyện này… Ngươi có thể lén lút mang giúp ta chút thịt vào đây không? Ta hứa sẽ không nói cho người khác. Ta hát cho ngươi nghe được không? Giọng ta hay lắm, trước đây khi thi hát còn đoạt giải đó, không lừa ngươi đâu. Đương nhiên, nếu ngươi mang một bát thịt qua đây cho ta, chắc chắn ta không chỉ cảm ơn như vậy. Ta còn chút bạc, các ngươi làm thị vệ chắc là tiền tiêu vặt không nhiều lắm nhỉ? Dù sao điện hạ của các ngươi kia quá keo kiệt, khả năng sẽ không cho quá nhiều. Nhưng mà ta có, nếu ngươi cảm thấy băn khoăn, thì coi như đi mua hộ ta là được. Ta cho ngươi một trăm lượng, ngươi ra ngoài mua giúp ta chút thịt, không cần trả lại, được không?”

Nàng nói một tràng dài, giọng điệu ân cần nịnh nọt, sau đó dừng lại nghe ngóng một lát, thấy thị vệ kia không có động tĩnh gì, nàng vẫn không định từ bỏ. Nàng hắng giọng, lại tiếp tục ra vẻ nũng nịu gọi một tiếng: “Thị vệ ca ca, ngươi nghe thấy không? Nếu ngươi thấy một trăm lượng vẫn chưa đủ, ta lại thêm một trăm lượng nữa, có được không? Hay là ta hát cho ngươi nghe trước nhé, ta hát đây, ừm, ừm …” Nàng hắng giọng, hát: “Cải thìa nhỏ ơi, héo tàn trong đất, hai ba tuổi rồi, mà không có mẹ, ới a… Thị vệ ca ca ngươi nghe thấy không? Đây chỉ là ta đang thử giọng thôi, vẫn chưa bắt đầu đâu, ngươi muốn nghe tiếp không?”

Lúc này, cuối cùng người bên ngoài cũng đáp lại: “Được.”

Tô Ly vui mừng quá đỗi, cũng không để ý phân biệt giọng nói kia đến từ ai, lập tức há mồm hát tiếp: “Ha há ha… Mẫu đơn, hoa đẹp nhất trong muôn loài hoa, ới a…”

“Chữ “A” vẫn chưa hát xong, cửa phòng đã mở ra. Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, bài hát vẫn chưa hát hết nghẹn lại trong cổ họng Tô Ly. Nàng há hốc miệng sững sờ nhìn người tới.

“Sao không hát tiếp?” Hàn Tương Quân thong dong đứng khoanh tay nhìn nàng.

“Điện... Điện, điện hạ.”

“Xem ngươi kìa!” Hắn trách cứ: “Chỉ vì chút đồ ăn đã như vậy…”

Hắn thật sự không biết nên miêu tả nữ nhân này thế nào nữa, nàng thực sự đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng của hắn về nữ nhân.

Tô Ly sợ hãi đứng sang bên cạnh, giọng như muỗi kêu: “Ta chỉ có chút nguyện vọng nhỏ nhoi ấy thôi, tuy rằng chết vinh không bằng sống nhục, nhưng sống nhục cũng phải sống tử tế chứ. Ngày nào cũng ăn cháo loãng, còn ăn không đủ no, cứ tiếp tục như vậy thì sống còn ý nghĩa gì.”

Hàn Tương Quân vào phòng ngồi xuống ghế, bận rộn mấy ngày liền, đã rất lâu rồi hắn không gặp nàng, hiện tại mới cẩn thận quan sát nữ nhân này. Nàng cúi đầu đứng cạnh cửa, ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên người nàng, nàng mặc chiếc váy lụa mỏng, hình như buổi sáng khi thức dậy chưa chải đầu, tóc hơi bù rù, sườn mặt chìm trong bóng tối không nhìn rõ biểu cảm của nàng, nhưng dáng người gầy yếu kia trong yếu ớt lại mang theo vài phần bướng bỉnh.

Nhớ tới chuyện nàng đã làm, tất nhiên là hắn giận rồi. Nhưng hiện tại trông thấy dáng vẻ này của nàng, không hiểu sao hắn lại bắt đầu thương xót.

“Lại đây!” Hắn nói.

Tô Ly thưa dạ dịch chân qua đó: “Điện hạ có gì sai bảo?”

“Ngươi muốn ăn thịt à? Muốn sống có ý nghĩa à?”

Tô Ly vội vàng gật đầu: “Muốn, rất muốn ạ.”

Hàn Tương Quân dựa người về phía sau, chân gác lên nhau, dáng vẻ bễ nghễ nhìn nàng một lát, rồi nói: “Cũng không phải không thể, chẳng qua là…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chẳng qua là gì?” Nàng cẩn thận hỏi dồn, trong mắt mang theo chút mong đợi.

Tô Ly cảm thấy hình như rất lâu rồi mình chưa gặp người nam nhân này, bây giờ gặp lại, trong lòng hơi sợ hắn. Nàng tự biết mình đuối lý, mình từng lừa hắn xoay vòng vòng, chắc chắn hắn rất tức giận, bây giờ cũng không đoán ra được trong lòng hắn đang nghĩ gì, cảm thấy mạng nhỏ của mình nằm trong tay hắn, sống hay chết đều dựa vào một câu của hắn.

Lúc này nàng không dám càn rỡ nữa, mà học dáng vẻ của đám nô tỳ, ngoan ngoãn đứng đó, hai tay đoan chính chồng lên nhau đặt trước người.

“Ngẩng đầu lên nhìn cô.” Nam nhân ra lệnh.

Tô Ly lại vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng vì chột dạ nên ánh mắt né tránh.

“Cô có thể cho ngươi tiếp tục sống thoải mái, nhưng mà, phải xem biểu hiện của ngươi sau này.”

Nghe thấy không cần chết, còn có thể tiếp tục tồn tại, khoảnh khắc ấy Tô Ly cảm thấy giống như nghe được tiếng trăm hoa đua nở, trong lòng mừng như điên. Nàng lập tức quỳ xuống: “Điện hạ, ngài đúng là lòng dạ Bồ Tát. Nhất định ta sẽ khắc ghi ân đức lớn lao của ngài, sau này, ngài muốn ta làm trâu làm ngựa đều được, ta không dám lừa ngài nữa, chắc chắn sẽ thể hiện thật tốt.”

Thấy thái độ tốt đẹp của nàng, nam nhân miễn cưỡng vừa lòng, hỏi: “Vậy ngươi biết nên thể hiện thế nào chưa?”

Tô Ly nhìn hắn, ngơ ngác lắc đầu: “Điện hạ muốn ta thể hiện thế nào?”

Nam nhân ra vẻ cao thâm, trầm mặc một lát sau đó mới nói: “Ơ bên cạnh cô, ngươi chỉ cần nghe lời là được, chớ có tiếp tục giở thủ đoạn nhỏ, mấy trò khôn vặt nữa, hiểu chưa?”

Nàng gật đầu như giã tỏi: “Hiểu rồi hiểu rồi!”

“Dậy đi, hầu thiện trước đã.”

Nói xong, nam nhân nhấc chân ra ngoài, Tô Ly ngoan ngoãn theo sau giống con chim cút.

...

Trên bàn ăn, Hàn Tương Quân nghiêm túc ngồi ăn cơm, Tô Ly thì cúi đầu quỳ bên cạnh, ngửi mùi thịt, thầm nuốt nước miếng, tiếng nuốt nước miếng lớn đến mức thị nữ ở bên cạnh cũng nghe thấy.

Tô Ly cũng biết như vậy rất mất mặt, nhưng nàng không nhịn được mà. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hắn nhai đồ ăn, cũng không biết đang ăn món gì, có cảm giác thơm thơm giòn giòn, nghe tiếng nhai kia thôi nàng cũng thèm đến mức nước miếng ròng ròng. Cố nhịn, thì nước miếng tụ lại càng ngày càng nhiều, nên vừa nuốt xuống, tiếng nuốt nước miếng mới lớn khác thường như vậy.

Tô Ly cúi đầu, ngay cả cổ cũng đỏ lên. Nàng biết rõ, chắc chắn nam nhân này đang cố ý, hắn đang trả mối thù trước đó nàng lừa gạt hắn.

Đúng là Hàn Tương Quân cố ý thật, hắn ăn thong thả ung dung, chậm hơn ngày thường vài phần, trong mắt mang theo ý cười, tâm trạng cực tốt.

“Gắp đồ ăn.” Hắn gõ lên mặt bàn, ý bảo trong bát hết đồ ăn rồi.

Lúc này Tô Ly mới vội vàng ngẩng đầu, cầm đũa lên, hỏi: “Điện hạ thích ăn món nào?”

“Ngươi nghĩ món nào ngon?” Nam nhân hỏi lại.

Nàng nghĩ à… Món nào cũng ngon, nhìn các món ăn tỉnh xảo đầy bàn, sắc hương vị đều đầy đủ, đặc biệt là đĩa thịt chiên vàng ươm kia, không biết có phải vừa rồi hắn ăn món đó không, nhìn qua rất giòn rất thơm.

Nàng nhìn chằm chằm vào đĩa thịt chiên kia không chớp mắt, vươn đũa ra gắp: “Điện hạ ăn món này đi, nhìn qua có vẻ rất ngon, ực…” Lại một tiếng nuốt nước miếng nữa.

Nam nhân lập tức cười khẽ, cũng không biết vì sao đột nhiên lại cảm thấy buồn cười như vậy, ngay cả bả vai cũng đang run rẩy.

Nghe thấy tiếng cười này của hắn, tỳ nữ hầu hạ bên cạnh và đám thị vệ ngoài cửa đều cảm thấy rất ngạc nhiên, bọn họ chưa bao giờ thấy điện hạ thoải mái như vậy đâu.

Hàn Tương Quân cười thêm một lúc lâu, mới nhìn về phía Tô Ly: “Muốn ăn à?”

Tô Ly không quan tâm điều gì nữa, dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn, ngoan ngoãn gật đầu.

Hàn Tương Quân cũng không đành lòng trêu nàng tiếp, sai tỳ nữ lấy thêm một bộ bát đũa: “Vậy thưởng cho ngươi ăn đó.”

...

Đợi hai người cơm nước xong, Tô Ly hầu hạ hắn rửa mặt lau tay, ngẫm nghĩ một lát, nàng hỏi ra câu hỏi mình đã ấp ủ trong lòng từ lâu: “Lúc ở Vương Gia thôn, là điện hạ cố ý thả cho ta chạy trốn à?”

Nam nhân cong môi cười: “Xem ra ngươi vẫn chưa ngốc lắm, vẫn đoán ra được việc này.”

Tô Ly chán nản, rất muốn nhảy dựng lên chửi má nó, con mẹ ngươi cố ý thả ta đi, lại cố ý xem ta lo sợ nơm nớp chạy trốn, chơi mèo vờn chuột với ta hả?

Nhưng mà nàng không dám, đành âm thầm hỏi thăm tổ tông nhà hắn một lượt, sau đó lại hỏi thêm: “Có phải điện hạ đã lấy lại trí nhớ từ lâu rồi không?”

“Đương nhiên.”

“Lấy lại trí nhớ từ khi nào?”

“Khi ở sơn trang. Sao hả? Cảm thấy không phục à?”

Nghe hắn nói lời này, Tô Ly nghẹn lời. Cốt truyện vớ vẩn gì vậy, vì sao nàng trăm phương nghìn kế muốn chạy trốn lại không trốn được sắp xếp của cốt truyện, còn Hàn Tương Quân nói khôi phục là khôi phục? Không phải trong cốt truyện phải mất ba tháng hắn mới không phục sao? Lẽ ra còn ít nhất nửa tháng đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Ly khó chịu, nên không muốn nói chuyện, yếu đuối, ngoan ngoãn đứng đó, nhưng dáng vẻ ấy lại mang theo chút không cam lòng.

Hàn Tương Quân buồn cười: “Lúc ở sơn trang cô chưa nhớ lại toàn bộ, nhưng ít ra đã biết việc ngươi ba hoa xảo trá lừa gạt cô.”

“Vậy vì sao lúc ấy điện hạ không trách phạt ta?”

Vì sao ư? Hiếm thấy nam nhân nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Thật ra ban đầu khi lấy lại trí nhớ, đúng là hắn rất tức giận, thậm chí muốn lập tức bắt nàng lại đánh cho một trận, nhưng vẫn nhẫn nhịn. Hắn muốn xem thử xem rốt cuộc nàng tiếp cận hắn vì điều gì, bởi vậy mới không rút dây động rừng.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, trong lòng hắn không nỡ trừng phạt nàng, cho dù nàng liên tục chạy trốn, cho dù nàng liên tục làm chuyện xằng bậy, hắn lại luôn cam tâm chịu đựng.

Còn chuyện vì sao lại có tâm thái như vậy, hắn nghĩ chắc là bản thân cũng hơi thích nữ nhân này rồi, bỏ qua việc nàng đầy dối trá, thậm chí có đôi khi còn thích được voi đòi tiên, hay khoe mẽ, về tổng thể mà nói, nàng cũng có điểm sinh động, đáng yêu.

Hiện giờ nếu đã biết rõ nàng không phải là mật thám của quân địch, vậy thì không phải không thể cho nàng một con đường sống. Chẳng qua chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm, khi rảnh rỗi trêu đùa một phen, cũng rất thú vị.

Nếu như sau này nàng biết ngoan ngoãn nghe lời, đừng cả gan làm loạn nữa, hắn đối xử tốt với nàng một chút cũng không phải không thể.

Hàn Tương Quân nghĩ như vậy, thấy lúc này nàng đứng rất xa, dáng vẻ đoan chính, cung kính, khng còn sức sống như ngày xưa, ngược lại hắn không vui lắm.

“Lại đây.”

Tô Ly đến gần, lại bị hắn nắm lấy tay.

“Sao lại lạnh như vậy?” Hắn kéo nàng ngồi xuống, sau đó nói: “Thưởng cho ngươi chậu than này, cũng đừng quay về căn phòng kia của ngưi nữa, ở lại đây hầu hạ đi.”

“Vâng.” Tô Ly vâng dạ đáp.

Ngẫm nghĩ một lát, nàng lại hỏi: "Điện hạ biết ta lừa ngài, ngài định xử trí ta thế nào?"

Liếc mắt dò xét nàng một cái, thây vẻ mặt nàng thấp thỏm không yên, Hàn Tương Quân cố ý nghiêm khắc nói: "Khoản nợ này, tạm thời cô ghi sổ cho ngươi, đợi sau này xem biểu hiện của ngươi rồi tính toán sau."

Tô Ly run rẩy, vội vàng ngoan ngoãn cúi thấp đầu, khúm núm đáp: "Vâng."

...

Sau khi chuyển nguy thành an, cuộc sống của Tô Ly bắt đầu thay đổi cực lớn.

Đầu tiên là tâm thái của nàng.

Nàng nhớ rõ lời cảnh cáo của Hàn Tương Quân, ở bên cạnh hắn phải ngoan ngoãn nghe lời, cho nên vì mạng chó của mình, nàng rất ngoan ngoãn, rất cẩn thận, cứ như vậy sau khi sống vài ngày như đi trên băng mỏng, nàng lại cảm thấy cuộc sống này quá bi thương.

Sau khi bị Hàn Tương Quân nắm giữ vận mệnh, bản thân phải ra sức lấy lòng mới có thể sống tạm bợ. Ngày nào cũng cúi đầu khom lưng, vâng vâng dạ dạ, tươi cười chào đón như vậy, khiến người ta không còn chút tôn nghiêm nào, cũng rất mệt mỏi.

Trốn thì chắc chắn không thể trốn tiếp, nhưng mà hiển nhiên ở lại bên cạnh Hàn Tương Quân cũng không tốt hơn bao nhiêu, tính tình nam nhân kia âm u độc ác, nói không chừng ngày nào đó không vui sẽ xử lý nàng thì sao?

Nàng nghĩ, đã rơi vào cảnh số chó rồi, có thể khiến con chó này có giá trị hơn một chút được không?

Tô Ly nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này hai đêm.

Dựa theo cốt truyện của sách gốc, nàng là nữ phụ pháo hôi, ngay từ đầu đã bị đưa đến quân doanh làm quân kỹ, sau đó trời xui đất khiến thế nào bị đưa đến bên cạnh Hàn Tương Quân, trở thành thị thiếp làm ấm giường của hắn. Theo cốt truyện, nàng dựa vào dáng người quyến rũ và dung mạo xinh đẹp rất được hắn cưng chiều, đương nhiên, chỉ là cưng chiều trên giường mà thôi. Nhưng nữ phụ trong nguyên tác là nữ nhân si tình, yêu nam chính trong nguyên tác Hàn Tương Chủy sâu đậm. Hàn Tương Chủy cũng nhân cơ hội lợi dụng tình cảm của nàng, dụ dỗ nàng đánh cắp tình báo của Hàn Tương Quân. Hứa hẹn sau này làm nên nghiệp lớn, chắc chắn hắn ta sẽ cưới nàng. Nữ phụ ngốc nghếch tin tưởng, còn cảm động không thôi, tận tụy hết mình với công việc nằm vùng bên cạnh Hàn Tương Quân, vì thế sau khi bị Hàn Tương Quân phát hiện, hắn không nén nổi cơn giận, lập tức vứt bỏ nàng, ném nàng vào quân doanh không để ý đến, tiếp tục trở thành đồ chơi dưới háng nam nhân, cuối cùng chết cô độc trong một ngày mùa đông rét lạnh.

Kết cục bi thảm như thế, chỉ nghĩ thôi Tô Ly cũng sợ hãi rồi, cho dù thế nào cũng không được giẫm lên vết xe đổ, nàng phải quay lại làm người tốt, phải nỗ lực tỏa sáng. Nếu trời cao đã sắp đặt để nàng xuyên tới đây, vậy thì nàng sẽ viết lại vận mệnh, nếu vẫn trở thành vật hy sinh vậy thì quá mất mặt nữ xuyên không rồi.

Nàng muốn xoay người vùng lên khởi nghĩa!

Nàng nhớ rõ nội dung cốt truyện trong sách, có bàn tay vàng này, không dùng thì lãng phí, còn việc nên dùng thế nào, làm sao để từng bước lấy được tín nhiệm của nam nhân kia, được nam nhân kia giao trọng trách, từ đó không nỡ giết nàng, thậm chí không chỉ không nỡ, còn cho nàng sống tự do trong phạm vi thích hợp. Điều này không phải là không có khả năng.

Việc này, nàng phải mưu tính cẩn thận một phen mới được.

Đã hạ quyết tâm, thái độ của Tô Ly bắt đầu thay đổi, coi Hàn Tương Quân là ông chủ của mình, coi bản thân nàng là công nhân tốt có đức có tài có cả nhan sắc, còn chịu thương chịu khó, cho dù buổi tối phải tăng ca hầu hạ thêm giờ, cũng đầy vui vẻ.

Đương nhiên, nếu ông chủ có thể trả tiền tăng ca thì càng tốt.

...

Sau khi ở lại Tần Châu mấy ngày, Hàn Tương Quân khởi hành về Tuy Châu.

Tính toán ra thì, từ ngày rời khỏi Tuy Châu đến khi trở lại nơi này, tất cả vừa tròn ba tháng.

Hàn Tương Quân không tiếp tục ở lại quân doanh nữa, Lưu tướng quân đã ở sắp xếp nhà cửa cho hắn ở trấn Tây Hà gần đó từ lâu, Tô Ly cũng đi theo Hàn Tương Quân, chuyển tới nơi đó.

Trong sân viện, nàng gặp được công chúa Tri Quốc - Trinh Miểu Tinh mới được Hàn Tương Quân phong thành Trinh phu nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ

Số ký tự: 0