Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ
Chương 36
2024-10-04 12:58:15
Đợi sau khi hắn rời đi, Tô Ly lập tức ngã ngồi trên giường, vừa rồi rõ ràng Hàn Tương Quân đã động sát tâm với nàng, nếu nàng nói sai một câu thôi, nói không chừng sẽ bị hắn bóp chết. May mà không có gì nguy hiểm.
Sở dĩ nàng tự mình hiến kế như vậy, cũng là do nhớ tới chuyện không lâu nữa sẽ xảy ra. Chuyến Bắc phạt lần này của Hàn Tương Quân đã tiêu hao rất nhiều nhân lực và vật lực, hắn đã nhiều lần gửi thư thúc giục triều đình cung cấp lương thực nhưng đều không có kết quả, ngược lại là bị đảng phái của Hàn Tương Trưng điên cuồng lợi dụng việc này tố cáo hắn, nói hắn nóng nòng vì lập công hưởng lợi, cố ý chinh phạt Ấp Quốc, khiến dân lưu lạc ở biên cảnh càng ngày càng tăng nhiều, thực sự là một kẻ không có đức, không để ý đến muôn dân trăm họ, không xứng đáng làm Thái tử.
Chuyện này rất nghiêm trọng, nhưng điểm mấu chốt nhất vẫn là Vĩnh Đế thật sự tin, ông ta hạ chỉ lệnh hắn hồi Kinh. Nhưng Hàn Tương Quân bên này không bằng lòng buông tha cho miếng thịt béo bở đã tới tay, nếu như lúc này hồi Kinh thì chắc chắn binh quyền trên tay hắn sẽ bị phân chia. Thế nên hắn gác lại thánh chỉ, vì chuyện này hắn đã chịu không ít khổ. Vào giây phút cuối cùng, một tướng sĩ dưới trướng của hắn phát hiện ra vị trí kho lương, sau đó đã dẫn người đến dùng một đuốc đốt sạch, buộc Lưu Huệ không thể không lập tức xuất chiến.
Binh mã hai bên giao chiến ở Lô Thành ba ngày ba đêm, cuối cùng Ấp Quốc thất bại thảm hại.
Tiếp theo, Hàn Tương Quân nhất định sẽ phái người đi tìm kiếm kho lương thảo của quân địch, vì thế nàng chỉ cần yên lặng chờ tin tức tốt là được rồi.
Sau khi cảm giác căng thẳng giảm dần thì mới phát hiện cả người mình chảy đầy mồ hôi lạnh, vì thế nàng mau chóng kêu Thải Vân mang nước nóng vào, nàng phải tắm rửa thật sạch sẽ, tiện thể soát lại nội dung trong truyện một hồi. Nàng phải lợi dụng những chi tiết mà mình biết thật tốt để giành được sự ưu ái của hắn, như vậy mới có thể có được sự tự do lớn hơn.
Qua một nén nhang, Thải Vân sai người mang nước vào trong, thấy Tô Ly ngồi liệt trên đệm giường, cho rằng nàng hầu hạ điện hạ quá mức mệt mỏi vất vả, dù sao trước đây mỗi lần Hàn Tương Quân tới thì ngày hôm sau cô nương nhà nàng cũng đau lưng mỏi gối tê tay. Tuy là đêm nay điện hạ không ở lại đây lâu, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô nương, có lẽ là cũng rất mệt mỏi.
"Cô nương, để nô tỳ hầu hạ người rửa mặt!"
Tô Ly không biết nha đầu ngốc này đã hiểu lầm, nàng xua tay từ chối yêu cầu của nàng ấy. Nàng tới đây lâu như vậy rồi, vẫn chưa quen việc được người khác hầu hạ tắm rửa.
Tô Ly ngâm mình trong nước ấm, đầu óc nàng vô cùng tỉnh táo, đồng thời lại cảm thấy có chút hưng phấn.
Nàng muốn, có thể tự mình vạch ra kế hoạc của cuộc đời mình, ở bên cạnh hắn làm việc mấy năm, chờ sau khi Hàn Tương Quân lên ngôi báu thì nàng sẽ xin về hưu, lấy chút tiền lương hưu rồi tìm một nơi nghỉ ngơi dưỡng lão.
Ừm, cứ quyết định như vậy đi!
Với niềm hy vọng vào cuộc sống, trong lòng nàng chợt trở nên tươi sáng hơn, đêm đó Tô Ly có một giấc ngủ cực kỳ ngon.
...
Bên kia, trong thư phòng, Hàn Tương Quân triệu tập nhóm trợ tá bàn bạc, khi hắn nói ra kế sách này, mọi người đều có chút kích động.
Ngô Tự Tân khen ngợi: "Hay, quả là diệu kế, rút củi đáy nồi, vừa nhanh vừa độc!"
"Chỉ là, địa hình Ấp Quốc phức tạp, xung quanh Lô Thành đều là núi cao vực sâu, cũng không biết Lưu Huệ giấu kho lương thực ở chỗ nào." Tiêu Sùng nói.
"Mục tướng quân có ý tưởng gì không?" Hàn Tương Quân hỏi hắn.
Mục Thân nói: "Điện hạ, tên Lưu Huệ này gan dạ cẩn thận, luôn hành động lúc người ta không đề phòng. Đúng như lời Tiêu tiên sinh nói, xung quanh Lô Thành toàn là núi non trùng điệp, mà lại cách Lô Thành khá xa. Mỗi ngày quân ta đều có lính trinh sát lui tới, nếu như kho lương ở trong núi thì e rằng lúc vận chuyện sẽ rất dễ dàng bại lộ. Theo như thuộc hạ phỏng đoán, hẳn là kho lương ở gần Lô Thành, hơn nữa còn rất có thể đang ở trong thôn trấn phồn thịnh nào đó."
"Như vậy là có thể thu nhỏ phạm vi tìm kiếm rồi, nhưng mà, phái ai đi điều tra bây giờ?"
Hàn Tương Quân đặt tách trà xuống, nói: "Trong nhóm thuộc hạ của cô có một người thích hợp."
Mấy người bàn bạc trao đổi đến tận đêm khuya, sau đó lập tức ra lệnh ngày hôm sau ra ngoài tìm kiếm kho lương của quân địch.
Hiện tại, Hàn Tương Quân đã nhiều ngày không trở về.
...
Trấn Tây Hà nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng sau khi đi dạo mấy ngày, Tô Ly cũng đã cảm thấy chán ngán. Vì quá buồn chán nên nàng quyết định mua vài nồi nước dùng từ quán rượu về, chuẩn bị về phủ nghiên cứu vài món ăn ngon.
Mùa đông ở phía Bắc không có nhiều nguyên liệu nấu ăn, chủ yếu toàn là thịt, phòng bếp phía sau viện có mua thịt nai rừng, Tô Ly hứng thú vừa ngồi xổm bên cạnh xem bà tử rửa thịt, vừa nghe bà ấy nói thịt nai chế biến như thế nào là ngon nhất.
"Xem ra ngươi cũng là một người thích ăn." Tô Ly nói.
Bà tử ngại ngùng cười: "Cô nương đoán đúng rồi, nô tài rất thích công việc bếp núc, mỗi ngày nghe các chủ tử ăn đồ mình nấu cũng có thể cảm thấy vui vẻ. Cô nương định làm gì với thịt nai này?"
"Có ai dùng dao giỏi không? Giúp ta cắt miếng thịt mông này thành từng lát mỏng."
"Có ạ, A Sinh bổ củi rất giỏi, gỗ hắn chặt đều có kích thước dài ngắn đều đặn, thịt hắn cắt cũng rất tỉ mỉ và đều đặn, cô nương tìm hắn là chuẩn nhất đó."
"Được." Tô Ly đứng lên, cầm thịt nai trong tay đi vào phòng bếp: "A Sinh là ai?"
"Là hắn ạ." Một nha hoàn đang nhóm lửa chỉ vào một nam tử đang bắt cá bên bể nước.
Nam tử kia quay đầu lại, thấy một cô nương xinh đẹp đang đi vào bếp, nhưng vừa nhìn trang phục trên người đã biết là chủ tử ở viện nào đó nên mau chóng cúi đầu không dám nhìn tiếp.
"Ngài tìm ta có chuyện gì ạ?"
Tô Ly đặt thịt nai lên thớt rồi nói: "Giúp ta cắt thịt."
Không ngờ A Sinh này lại hiểu biết rất nhiều về nấu ăn, hắn ta vừa nghe nàng nói muốn nhúng thịt vào nồi nước ăn thì liền hỏi kỹ lại Tô Ly dùng cốt nước gì, sau đó buông dao xuống, nói "Ngài chờ một chút." rồi chạy ra ngoài.
Không lâu sau hắn ta lại quay về, trong tay cầm một nắm cành cây có hạt nhỏ nhỏ, bên trên còn có vài chiếc lá xanh tươi, rõ ràng là vừa mới hái xuống.
Tô Ly nhìn thấy thì lập tức vui mừng không thôi, nàng vỗ vai A Sinh khen ngợi: "Ngươi đúng là chuyên gia!"
Ăn lẩu sao có thể thiếu hạt tiêu được chứ? Ớt có nhiều đến mấy cũng không thể sánh với tiêu được. Trước kia khi nàng ăn lẩu ở quán, mùi vị rất ngon, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, bây giờ vừa nhìn thấy thế này, quả nhiên là người Tri Quốc không hiểu rõ đặc sản địa phương của phương Bắc.
Nàng mang theo nguyên liệu nấu ăn hài lòng quay về Phương Phỉ Uyển, Thải Vân và mấy tỳ nữ đang nhóm bếp lửa.
"Cô nương, chuẩn bị xong rồi ạ?" Nàng ấy rất phấn khích.
Tô Ly nháy mắt với nàng ấy: "Đương nhiên rồi."
Sau đó nàng sai người đặt nguyên liệu đã chuẩn bị xong xuống bàn lớn, bày đầy thức ăn. Nàng đặt một nồi lớn ở phòng chính để ăn cùng với Thải Vân, đồng thời đặt hai nồi nữa cho các nha hoàn trong viện ăn ở phòng bên.
Thải Vân vội vàng bưng chậu than đã nhóm xong vào trong nhà, đặt nồi nước lên trên bàn nhỏ đã bày sẵn các loại gia vị và nguyên liệu, sau đó đi ra ngoài nhấc hai cái ghế đẩu qua đây ngồi xuống, lặng lẽ chờ nước lẩu đun sôi.
Tô Ly hơ tay trên bếp than, cũng chăm chú nhìn nồi lẩu, xem khi nào có thể bắt đầu ăn.
"Các ngươi đang làm gì?"
Hàn Tương Quân vào viện thấy không có ai, nhưng trong phòng lại truyền ra tiếng ồn ào náo nhiệt, vừa bước vào đã thấy hai người ngồi bên chậu than, đều đang chăm chú nhìn vào trong nồi.
Giờ này hắn qua đây, chắc chắn là tới ăn cơm rồi, Tô Ly đứng lên hành lễ một cái rồi nhận lấy áo khoác cởi xuống của hắn treo trên giá gỗ, lại pha một tách trà nóng cho hắn nói: "Không biết hôm nay điện hạ qua đây, chỗ này của thiếp lại không chuẩn bị cơm tối, nhưng có một nồi súp, điện hạ có muốn nếm thử không?"
Hàn Tương Quân liếc nhìn nồi súp đơn sơ đang bốc khói trên bếp lửa,bên trên còn nổi lên rất nhiều thứ màu đỏ. Hắn không biết đó là cái gì, nhưng ngửi mùi hương lại rất hấp dẫn, thế nên gật đầu nói: "Được."
Tô Ly sai Thải Vân đi lấy chén đũa, sau đó mời Hàn Tương Quân ngồi xuống, Thải Vân thì cầm chén đũa của mình chạy sang phòng bên ăn cùng với nhóm nha hoàn.
Hàn Tương Quân ngồi ghế đẩu có chút không thoải mái, tay chân hắn dài, không có chỗ nào để đặt. Tô Ly phát hiện ra điều này, nàng dứt khoát bỏ ghế đẩu luôn, trải thảm việc ở hai bên, hai người ngồi xếp bằng trên thảm.
"Điện hạ thích hương vị như thế nào? Ở đây có đủ gia vị chua, cay, tê cay, mặn."
Hàn Tương Quân lắc đầu, hắn không thích những thứ này.
Tô Ly cũng không ép buộc, thấy cuối cùng nồi nước cũng đã sôi lên, nàng cầm một đôi đũa thật dài, chuẩn bị bỏ từng nguyên liệu vào trong nồi.
Thịt nai là mau chín nhất, vì thế nàng bưng đĩa thịt lên, vừa nhúng vừa gắp vào trong bát, nàng gắp cho Hàn Tương Quân trước: "Điện hạ nếm thử xem."
Hàn Tương Quân ăn một miếng, phát hiện không có vị gì, cuối cùng vẫn nuốt xuống rồi nói: "Vị không ngon lắm."
"Điện hạ chưa chấm gì nên đương nhiên là không có vị gì rồi, ngài nếm thử cái này đi."
Nàng lại gắp một miếng rồi chấm nước chấm của mình, sau đó đưa qua.
Nàng đưa chiếc đũa dài đến, cánh tay vươn ngang qua nồi lẩu, đưa miếng thịt đến bên miệng của Hàn Tương Quân. Hắn có chút do dự, từ trước tới nay hắn chưa từng để cho người ta bón như thế này, hành động này thực sự rất không đứng đắn. Hắn hơi do dự hé miệng, Tô Ly nhét miếng thịt vào trong, vẻ mặt cực kỳ mong chờ: "Thế nào? Có ngon không ạ?"
Miếng thịt kia vừa đưa vào miệng, Hàn Tương Quân lập tức nhíu chặt mày, ngậm không được nuốt không được, mà nhả cũng không xong, sau khi nhắm mắt hít sâu mấy lần hắn mới nuốt xuống, hậu vị trong miệng để lại một cảm giác vừa cay vừa tê dại.
Trước đây hắn cũng từng ăn cay rồi, có điều chưa từng ăn cay như vậy, cay đến mức đầu lưỡi cảm thấy ngứa ngáy. Hai thứ này kết hợp với nhau, khiến toàn bộ khoang miệng như muốn bốc cháy.
Tô Ly thấy dáng vẻ này của hắn thì không nhịn được mà cười ha ha, nàng vội vàng cầm chén trà nhỏ bên cạnh đến xoa dịu hắn.
Hàn Tương Quân uống liên tiếp mấy ngụm trà rồi mới cảm thấy hơi tốt lên một chút. Sau đó giả bộ nghiêm nghị trừng mắt nhìn nàng: "Dám trêu trọc cô?"
Tô Ly lắc đầu, nhin cười: "Không có ạ, thiếp cười vì thịt ăn quá ngon mà thôi, điện hạ đừng nghĩ nhiều."
"Miệng lưỡi ba hoa."
"Điện hạ có ăn nữa không?"
"Ngài thử lại đi, lần này chấm ít một chút thôi."
Mặc dù vừa rồi hắn nuốt chửng cả miếng, nhưng thịt thực sự rất ngon, mà cảm giác tê cay trong cổ họng kích thích vị giác một cách khó hiểu, làm hắn cực kỳ sung sướng.
"Ừ." Tô Ly lại gắp thêm một miếng, lần này thực sự chỉ chấm một ít rồi đưa cho hắn.
Lúc này, Hàn Tương Quân cắn một miếng, cẩn thận nếm thử.
Hai người cứ ngồi đối diện nhau như vậy, Hàn Tương Quân chỉ việc ăn, mà Tô Ly thì lại vừa nhúng vừa ăn, khiến nàng bận rộn không thôi.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Tương Quân no say ngồi trên nhuyễn tháp uống trà, Tô Ly sai người vào dọn chậu than và nồi lẩu đi. Sau khi rửa mặt xúc miệng đơn giản xong thì cũng ngồi xuống ghế.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, Hàn Tương Quân nhàn nhã uống trà, Tô Ly không có việc gì làm ngồi bên cạnh, không ai chủ động nói chuyện, bầu không khí yên tĩnh đến mức mê người. Bình thường nam nhân này rảnh rỗi một chút là rất thích giày vò nàng, nhưng nàng không muốn đây là chuyện duy nhất giữa hai người họ. Với tư cách là cấp dưới của hắn, làm công ăn lương cho hắn, tốt xấu gì cũng phải nói một chút về chuyện làm ăn chứ.
Vì vậy, nhớ tới chuyện hiến kế lần trước, nàng hỏi: "Điện hạ, ngài có dùng kế sách lần trước của thiếp không?"
Hàn Tương Quân buông tách trà xuống đáp: "Kế sách của ngươi rất tốt, ta đã phái người đi điều tra kho lương của quân địch trước, có điều đối phương là một kẻ gian xảo, lương thảo không chỉ để một chỗ, vì vậy cần tìm kiếm từng cái, chờ sau khi biết hết tất cả thì sẽ đốt hết một lần."
"Dạ."
Một lát sau, thấy hai người không còn chuện gì để nói nữa, Tô Ly to gan nhắc nhở: "Điện hạ, đêm đã khuya rồi, ngài..."
"Ra lệnh đuổi khách cô đấy à? Tô Ly, lá gan ngươi không nhỏ nhỉ."
"Không phải ạ, chỉ là thiếp cảm thấy ngài có rất nhiều việc phải làm, sợ làm trì hoãn công việc của ngài."
Nam nhân vẫn ung dung uống trà, tựa như đã nhìn thấu tâm tư của nàng, nói thẳng: "Quả thật lát nữa cô có việc, nếu không nhất định sẽ ở lại đây "dạy dỗ" nữ nhân to gan lớn mật ngươi cẩn thận."
Nói xong hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tô Ly mau chóng lễ phép theo sau tiễn hắn.
Sở dĩ nàng tự mình hiến kế như vậy, cũng là do nhớ tới chuyện không lâu nữa sẽ xảy ra. Chuyến Bắc phạt lần này của Hàn Tương Quân đã tiêu hao rất nhiều nhân lực và vật lực, hắn đã nhiều lần gửi thư thúc giục triều đình cung cấp lương thực nhưng đều không có kết quả, ngược lại là bị đảng phái của Hàn Tương Trưng điên cuồng lợi dụng việc này tố cáo hắn, nói hắn nóng nòng vì lập công hưởng lợi, cố ý chinh phạt Ấp Quốc, khiến dân lưu lạc ở biên cảnh càng ngày càng tăng nhiều, thực sự là một kẻ không có đức, không để ý đến muôn dân trăm họ, không xứng đáng làm Thái tử.
Chuyện này rất nghiêm trọng, nhưng điểm mấu chốt nhất vẫn là Vĩnh Đế thật sự tin, ông ta hạ chỉ lệnh hắn hồi Kinh. Nhưng Hàn Tương Quân bên này không bằng lòng buông tha cho miếng thịt béo bở đã tới tay, nếu như lúc này hồi Kinh thì chắc chắn binh quyền trên tay hắn sẽ bị phân chia. Thế nên hắn gác lại thánh chỉ, vì chuyện này hắn đã chịu không ít khổ. Vào giây phút cuối cùng, một tướng sĩ dưới trướng của hắn phát hiện ra vị trí kho lương, sau đó đã dẫn người đến dùng một đuốc đốt sạch, buộc Lưu Huệ không thể không lập tức xuất chiến.
Binh mã hai bên giao chiến ở Lô Thành ba ngày ba đêm, cuối cùng Ấp Quốc thất bại thảm hại.
Tiếp theo, Hàn Tương Quân nhất định sẽ phái người đi tìm kiếm kho lương thảo của quân địch, vì thế nàng chỉ cần yên lặng chờ tin tức tốt là được rồi.
Sau khi cảm giác căng thẳng giảm dần thì mới phát hiện cả người mình chảy đầy mồ hôi lạnh, vì thế nàng mau chóng kêu Thải Vân mang nước nóng vào, nàng phải tắm rửa thật sạch sẽ, tiện thể soát lại nội dung trong truyện một hồi. Nàng phải lợi dụng những chi tiết mà mình biết thật tốt để giành được sự ưu ái của hắn, như vậy mới có thể có được sự tự do lớn hơn.
Qua một nén nhang, Thải Vân sai người mang nước vào trong, thấy Tô Ly ngồi liệt trên đệm giường, cho rằng nàng hầu hạ điện hạ quá mức mệt mỏi vất vả, dù sao trước đây mỗi lần Hàn Tương Quân tới thì ngày hôm sau cô nương nhà nàng cũng đau lưng mỏi gối tê tay. Tuy là đêm nay điện hạ không ở lại đây lâu, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô nương, có lẽ là cũng rất mệt mỏi.
"Cô nương, để nô tỳ hầu hạ người rửa mặt!"
Tô Ly không biết nha đầu ngốc này đã hiểu lầm, nàng xua tay từ chối yêu cầu của nàng ấy. Nàng tới đây lâu như vậy rồi, vẫn chưa quen việc được người khác hầu hạ tắm rửa.
Tô Ly ngâm mình trong nước ấm, đầu óc nàng vô cùng tỉnh táo, đồng thời lại cảm thấy có chút hưng phấn.
Nàng muốn, có thể tự mình vạch ra kế hoạc của cuộc đời mình, ở bên cạnh hắn làm việc mấy năm, chờ sau khi Hàn Tương Quân lên ngôi báu thì nàng sẽ xin về hưu, lấy chút tiền lương hưu rồi tìm một nơi nghỉ ngơi dưỡng lão.
Ừm, cứ quyết định như vậy đi!
Với niềm hy vọng vào cuộc sống, trong lòng nàng chợt trở nên tươi sáng hơn, đêm đó Tô Ly có một giấc ngủ cực kỳ ngon.
...
Bên kia, trong thư phòng, Hàn Tương Quân triệu tập nhóm trợ tá bàn bạc, khi hắn nói ra kế sách này, mọi người đều có chút kích động.
Ngô Tự Tân khen ngợi: "Hay, quả là diệu kế, rút củi đáy nồi, vừa nhanh vừa độc!"
"Chỉ là, địa hình Ấp Quốc phức tạp, xung quanh Lô Thành đều là núi cao vực sâu, cũng không biết Lưu Huệ giấu kho lương thực ở chỗ nào." Tiêu Sùng nói.
"Mục tướng quân có ý tưởng gì không?" Hàn Tương Quân hỏi hắn.
Mục Thân nói: "Điện hạ, tên Lưu Huệ này gan dạ cẩn thận, luôn hành động lúc người ta không đề phòng. Đúng như lời Tiêu tiên sinh nói, xung quanh Lô Thành toàn là núi non trùng điệp, mà lại cách Lô Thành khá xa. Mỗi ngày quân ta đều có lính trinh sát lui tới, nếu như kho lương ở trong núi thì e rằng lúc vận chuyện sẽ rất dễ dàng bại lộ. Theo như thuộc hạ phỏng đoán, hẳn là kho lương ở gần Lô Thành, hơn nữa còn rất có thể đang ở trong thôn trấn phồn thịnh nào đó."
"Như vậy là có thể thu nhỏ phạm vi tìm kiếm rồi, nhưng mà, phái ai đi điều tra bây giờ?"
Hàn Tương Quân đặt tách trà xuống, nói: "Trong nhóm thuộc hạ của cô có một người thích hợp."
Mấy người bàn bạc trao đổi đến tận đêm khuya, sau đó lập tức ra lệnh ngày hôm sau ra ngoài tìm kiếm kho lương của quân địch.
Hiện tại, Hàn Tương Quân đã nhiều ngày không trở về.
...
Trấn Tây Hà nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng sau khi đi dạo mấy ngày, Tô Ly cũng đã cảm thấy chán ngán. Vì quá buồn chán nên nàng quyết định mua vài nồi nước dùng từ quán rượu về, chuẩn bị về phủ nghiên cứu vài món ăn ngon.
Mùa đông ở phía Bắc không có nhiều nguyên liệu nấu ăn, chủ yếu toàn là thịt, phòng bếp phía sau viện có mua thịt nai rừng, Tô Ly hứng thú vừa ngồi xổm bên cạnh xem bà tử rửa thịt, vừa nghe bà ấy nói thịt nai chế biến như thế nào là ngon nhất.
"Xem ra ngươi cũng là một người thích ăn." Tô Ly nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà tử ngại ngùng cười: "Cô nương đoán đúng rồi, nô tài rất thích công việc bếp núc, mỗi ngày nghe các chủ tử ăn đồ mình nấu cũng có thể cảm thấy vui vẻ. Cô nương định làm gì với thịt nai này?"
"Có ai dùng dao giỏi không? Giúp ta cắt miếng thịt mông này thành từng lát mỏng."
"Có ạ, A Sinh bổ củi rất giỏi, gỗ hắn chặt đều có kích thước dài ngắn đều đặn, thịt hắn cắt cũng rất tỉ mỉ và đều đặn, cô nương tìm hắn là chuẩn nhất đó."
"Được." Tô Ly đứng lên, cầm thịt nai trong tay đi vào phòng bếp: "A Sinh là ai?"
"Là hắn ạ." Một nha hoàn đang nhóm lửa chỉ vào một nam tử đang bắt cá bên bể nước.
Nam tử kia quay đầu lại, thấy một cô nương xinh đẹp đang đi vào bếp, nhưng vừa nhìn trang phục trên người đã biết là chủ tử ở viện nào đó nên mau chóng cúi đầu không dám nhìn tiếp.
"Ngài tìm ta có chuyện gì ạ?"
Tô Ly đặt thịt nai lên thớt rồi nói: "Giúp ta cắt thịt."
Không ngờ A Sinh này lại hiểu biết rất nhiều về nấu ăn, hắn ta vừa nghe nàng nói muốn nhúng thịt vào nồi nước ăn thì liền hỏi kỹ lại Tô Ly dùng cốt nước gì, sau đó buông dao xuống, nói "Ngài chờ một chút." rồi chạy ra ngoài.
Không lâu sau hắn ta lại quay về, trong tay cầm một nắm cành cây có hạt nhỏ nhỏ, bên trên còn có vài chiếc lá xanh tươi, rõ ràng là vừa mới hái xuống.
Tô Ly nhìn thấy thì lập tức vui mừng không thôi, nàng vỗ vai A Sinh khen ngợi: "Ngươi đúng là chuyên gia!"
Ăn lẩu sao có thể thiếu hạt tiêu được chứ? Ớt có nhiều đến mấy cũng không thể sánh với tiêu được. Trước kia khi nàng ăn lẩu ở quán, mùi vị rất ngon, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, bây giờ vừa nhìn thấy thế này, quả nhiên là người Tri Quốc không hiểu rõ đặc sản địa phương của phương Bắc.
Nàng mang theo nguyên liệu nấu ăn hài lòng quay về Phương Phỉ Uyển, Thải Vân và mấy tỳ nữ đang nhóm bếp lửa.
"Cô nương, chuẩn bị xong rồi ạ?" Nàng ấy rất phấn khích.
Tô Ly nháy mắt với nàng ấy: "Đương nhiên rồi."
Sau đó nàng sai người đặt nguyên liệu đã chuẩn bị xong xuống bàn lớn, bày đầy thức ăn. Nàng đặt một nồi lớn ở phòng chính để ăn cùng với Thải Vân, đồng thời đặt hai nồi nữa cho các nha hoàn trong viện ăn ở phòng bên.
Thải Vân vội vàng bưng chậu than đã nhóm xong vào trong nhà, đặt nồi nước lên trên bàn nhỏ đã bày sẵn các loại gia vị và nguyên liệu, sau đó đi ra ngoài nhấc hai cái ghế đẩu qua đây ngồi xuống, lặng lẽ chờ nước lẩu đun sôi.
Tô Ly hơ tay trên bếp than, cũng chăm chú nhìn nồi lẩu, xem khi nào có thể bắt đầu ăn.
"Các ngươi đang làm gì?"
Hàn Tương Quân vào viện thấy không có ai, nhưng trong phòng lại truyền ra tiếng ồn ào náo nhiệt, vừa bước vào đã thấy hai người ngồi bên chậu than, đều đang chăm chú nhìn vào trong nồi.
Giờ này hắn qua đây, chắc chắn là tới ăn cơm rồi, Tô Ly đứng lên hành lễ một cái rồi nhận lấy áo khoác cởi xuống của hắn treo trên giá gỗ, lại pha một tách trà nóng cho hắn nói: "Không biết hôm nay điện hạ qua đây, chỗ này của thiếp lại không chuẩn bị cơm tối, nhưng có một nồi súp, điện hạ có muốn nếm thử không?"
Hàn Tương Quân liếc nhìn nồi súp đơn sơ đang bốc khói trên bếp lửa,bên trên còn nổi lên rất nhiều thứ màu đỏ. Hắn không biết đó là cái gì, nhưng ngửi mùi hương lại rất hấp dẫn, thế nên gật đầu nói: "Được."
Tô Ly sai Thải Vân đi lấy chén đũa, sau đó mời Hàn Tương Quân ngồi xuống, Thải Vân thì cầm chén đũa của mình chạy sang phòng bên ăn cùng với nhóm nha hoàn.
Hàn Tương Quân ngồi ghế đẩu có chút không thoải mái, tay chân hắn dài, không có chỗ nào để đặt. Tô Ly phát hiện ra điều này, nàng dứt khoát bỏ ghế đẩu luôn, trải thảm việc ở hai bên, hai người ngồi xếp bằng trên thảm.
"Điện hạ thích hương vị như thế nào? Ở đây có đủ gia vị chua, cay, tê cay, mặn."
Hàn Tương Quân lắc đầu, hắn không thích những thứ này.
Tô Ly cũng không ép buộc, thấy cuối cùng nồi nước cũng đã sôi lên, nàng cầm một đôi đũa thật dài, chuẩn bị bỏ từng nguyên liệu vào trong nồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịt nai là mau chín nhất, vì thế nàng bưng đĩa thịt lên, vừa nhúng vừa gắp vào trong bát, nàng gắp cho Hàn Tương Quân trước: "Điện hạ nếm thử xem."
Hàn Tương Quân ăn một miếng, phát hiện không có vị gì, cuối cùng vẫn nuốt xuống rồi nói: "Vị không ngon lắm."
"Điện hạ chưa chấm gì nên đương nhiên là không có vị gì rồi, ngài nếm thử cái này đi."
Nàng lại gắp một miếng rồi chấm nước chấm của mình, sau đó đưa qua.
Nàng đưa chiếc đũa dài đến, cánh tay vươn ngang qua nồi lẩu, đưa miếng thịt đến bên miệng của Hàn Tương Quân. Hắn có chút do dự, từ trước tới nay hắn chưa từng để cho người ta bón như thế này, hành động này thực sự rất không đứng đắn. Hắn hơi do dự hé miệng, Tô Ly nhét miếng thịt vào trong, vẻ mặt cực kỳ mong chờ: "Thế nào? Có ngon không ạ?"
Miếng thịt kia vừa đưa vào miệng, Hàn Tương Quân lập tức nhíu chặt mày, ngậm không được nuốt không được, mà nhả cũng không xong, sau khi nhắm mắt hít sâu mấy lần hắn mới nuốt xuống, hậu vị trong miệng để lại một cảm giác vừa cay vừa tê dại.
Trước đây hắn cũng từng ăn cay rồi, có điều chưa từng ăn cay như vậy, cay đến mức đầu lưỡi cảm thấy ngứa ngáy. Hai thứ này kết hợp với nhau, khiến toàn bộ khoang miệng như muốn bốc cháy.
Tô Ly thấy dáng vẻ này của hắn thì không nhịn được mà cười ha ha, nàng vội vàng cầm chén trà nhỏ bên cạnh đến xoa dịu hắn.
Hàn Tương Quân uống liên tiếp mấy ngụm trà rồi mới cảm thấy hơi tốt lên một chút. Sau đó giả bộ nghiêm nghị trừng mắt nhìn nàng: "Dám trêu trọc cô?"
Tô Ly lắc đầu, nhin cười: "Không có ạ, thiếp cười vì thịt ăn quá ngon mà thôi, điện hạ đừng nghĩ nhiều."
"Miệng lưỡi ba hoa."
"Điện hạ có ăn nữa không?"
"Ngài thử lại đi, lần này chấm ít một chút thôi."
Mặc dù vừa rồi hắn nuốt chửng cả miếng, nhưng thịt thực sự rất ngon, mà cảm giác tê cay trong cổ họng kích thích vị giác một cách khó hiểu, làm hắn cực kỳ sung sướng.
"Ừ." Tô Ly lại gắp thêm một miếng, lần này thực sự chỉ chấm một ít rồi đưa cho hắn.
Lúc này, Hàn Tương Quân cắn một miếng, cẩn thận nếm thử.
Hai người cứ ngồi đối diện nhau như vậy, Hàn Tương Quân chỉ việc ăn, mà Tô Ly thì lại vừa nhúng vừa ăn, khiến nàng bận rộn không thôi.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Tương Quân no say ngồi trên nhuyễn tháp uống trà, Tô Ly sai người vào dọn chậu than và nồi lẩu đi. Sau khi rửa mặt xúc miệng đơn giản xong thì cũng ngồi xuống ghế.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, Hàn Tương Quân nhàn nhã uống trà, Tô Ly không có việc gì làm ngồi bên cạnh, không ai chủ động nói chuyện, bầu không khí yên tĩnh đến mức mê người. Bình thường nam nhân này rảnh rỗi một chút là rất thích giày vò nàng, nhưng nàng không muốn đây là chuyện duy nhất giữa hai người họ. Với tư cách là cấp dưới của hắn, làm công ăn lương cho hắn, tốt xấu gì cũng phải nói một chút về chuyện làm ăn chứ.
Vì vậy, nhớ tới chuyện hiến kế lần trước, nàng hỏi: "Điện hạ, ngài có dùng kế sách lần trước của thiếp không?"
Hàn Tương Quân buông tách trà xuống đáp: "Kế sách của ngươi rất tốt, ta đã phái người đi điều tra kho lương của quân địch trước, có điều đối phương là một kẻ gian xảo, lương thảo không chỉ để một chỗ, vì vậy cần tìm kiếm từng cái, chờ sau khi biết hết tất cả thì sẽ đốt hết một lần."
"Dạ."
Một lát sau, thấy hai người không còn chuện gì để nói nữa, Tô Ly to gan nhắc nhở: "Điện hạ, đêm đã khuya rồi, ngài..."
"Ra lệnh đuổi khách cô đấy à? Tô Ly, lá gan ngươi không nhỏ nhỉ."
"Không phải ạ, chỉ là thiếp cảm thấy ngài có rất nhiều việc phải làm, sợ làm trì hoãn công việc của ngài."
Nam nhân vẫn ung dung uống trà, tựa như đã nhìn thấu tâm tư của nàng, nói thẳng: "Quả thật lát nữa cô có việc, nếu không nhất định sẽ ở lại đây "dạy dỗ" nữ nhân to gan lớn mật ngươi cẩn thận."
Nói xong hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tô Ly mau chóng lễ phép theo sau tiễn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro