Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ
Chương 39
2024-10-04 12:58:15
Lúc đó Trinh Miểu Tinh đang ăn cơm trưa, đột nhiên một đám người xông vào trong viện, dẫn đầu chính là Tần Trung, thị vệ thân cận của Hàn Tương Quân.
Hắn ta đi thẳng đến trước mặt nàng ấy, nói: "Trinh phu nhân, thuộc hạ theo lệnh của điện hạ giam giữ người, xin hãy phối hợp, đừng phản kháng."
Trong lòng Trinh Miểu Tinh chợt hoảng loạn, ý nghĩ đầu tiên của nàng ấy là, chẳng lẽ phía Nhan ca ca đã bị bại lộ rồi? Vậy giờ huynh ấy thế nào rồi?
Chuyện liên quand dến Nhan Chiêu, nàng ấy không thể nào bình tĩnh được, trong mắt lập tức ngập ánh nước, lại cố nén không chịu rơi xuống, nàng ấy thử dò hỏi: "Xin hỏi rốt cuộc ta đã phạm phải chuyện gì mà điện hạ lại muốn giam giữ ta?"
Tần Trung cho rằng nàng ấy vì điện hạ vô tình mà cảm thấy đau lòng buồn khổ, vì thế kiên nhẫn giải thích: "Hôm nay trên đường trở về, điện hạ gặp phải ám sát, trong đó có vài tên thích khách là người của Tri Quốc. Trinh phu nhân yên tâm, điện hạ giam giữ ngài cũng là vì muốn điều tra rõ việc này, nếu không có liên quan gì đến người thì hiển nhiên sẽ mau chóng thả người ra."
Hắn ta vừa dứt lời, Trinh Miểu Tinh lập tức lùi về sau một bước, ngã vào lòng Lư Quyên, một lát sau mới thấp thỏm nói: "Ám sát? Không thể nào, nhất định không thể."
Tần Trung chắp tay hành lễ: "Trinh phu nhân, xin mời." Sau đó lệnh giam tất cả những người trong sân lại, rồi lập tức phong toả chính viện.
Trong chốc lát, chính viện trở nên vắng ngắt, vài tên thị vệ chia nhau canh giữa cửa viện và phòng chính, không ai được phép ra vào.
Sau khi Trinh Miểu Tinh được Lư Quyên đỡ quay về, toàn thân nàng ấy rét run, nắm lấy tay Lư Quyên nhỏ giọng hỏi: "Lần trước ta kêu ngươi truyền tin cho hắn biết không được hành động thiếu suy nghĩ, ngươi có truyền đạt chưa?"
"Công chúa, nô tỳ đã nói rất rõ ràng với Nhan công tử rồi, cũng khôg biết vì sao ngài ấy... Nhưng mà công chúa, người đừng vội, có lẽ lần ám sát này cũng không phải do Nhan công tử lên kế hoạch đâu."
"Không, chắc chắn là huynh ấy, ta rất hiểu huynh ấy, chắc chắn là huynh ấy không chờ đợi được nữa nên mới nghĩ ra kế sách ngu xuẩn như vậy. Hàn Tương Quân là ai chứ? Trên đời này có mấy ai có thể ám sát giết được hắn chứ?" Nàng ấy ngã ngồi trên ghế, lắc đầu rơi lệ: "Lúc đầu ta thầm nghĩ lén lút bỏ chạy cùng với huynh ấy, thật không ngờ, huynh ấy lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy. Thế này, tất cả đều xong rồi, chỉ có ra khỏi ổ sói, tiến vào hang hổ mà thôi."
Nàng ấy khóc một hồi lâu rồi suy nghĩ một chút, không thể cứ khoanh tay chịu trói như vậy được, Hàn Tương Quân chỉ giam giữ nàng ấy, nói vậy là chứng cứ không đủ, cũng không bắt được Nhan ca ca. Vậy bây giờ nàng phải nghĩ cách nhanh chóng liên lạc với huynh ấy, kêu huynh ấy mau trốn đi, trốn càng xa càng tốt.
Vì thế nàng nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Lư Quyên: "Ta có cách để ngươi ra ngoài, đến lúc đó ngươi đến tìm hắn, phải chuyển lời nói ta không muốn đi cùng hắn nữa, kêu hắn tự mình rời đi đi! Sau này cưới một nữ tử khác, hạnh phúc sống qua ngày!"
Lư Quyên khóc nấc lên: "Công chúa, nếu Nhan công tử không muốn như vậy thì phải làm sao? Ngài ấy yêu người như thế, người nói vậy chẳng phải là cầm dao đâm vào tim ngài ấy sao?"
Trinh Miểu Tinh lắc đầu: "Không phải, ta là đang cứu hắn, cũng là đang cứu chính mình, ngươi nói cho hắn biết, chỉ khi hắn rời đi thì ta mới an toàn. Ta mới..."
Nàng ấy vô cùng đau lòng, nước mắt giàn giạu, những từ còn lại nói không nên lời.
...
Ngày hôm sau, toàn thân Lư Quyên nổi bệnh sởi mẩn đỏ, dễ truyền nhiễm, Trinh Miểu Tinh yêu cầu đưa các nàng ấy ra ngoài.
Tần Trung đồng ý, phái người giam giữ Lư Quyên vào phòng củi, mời đại phu đến xem, sau khi đại phu xác nhận là thật, hắn ta bẩm báo với Hàn Tương Quân rồi lập tức ném người vào ở đó, không màng sống chết.
Nhóm bà tử trông coi cũng không dám tời gần, dưới tình hình như vậy, Lư Quyên mới có thể lén lút đổi quần áo và rời khỏi phủ.
...
Phía Nam trấn Tây Hà, bên trong một trạch viện bình thường, Nhan Chiêu đang ngồi bên mép giường để thuộc hạ thay thuốc, trên bả vai hắn ta không cẩn thận trúng một mũi tên của Hàn Tương Quân. Hôm qua hắn ta cầm kiếm phi thân xuống mái hiên, vốn muốn tấn công Hàn Tương Quân từ phía sau, thật không ngờ người này lại nhạy bén như vậy, còn chưa đến gần hắn thì đã thấy hắn nhanh chóng xoay người bắn mũi tên trong tay ra, hơn nữa còn bắn chính xác vào thân thể mình. May mà hắn ta phản ứng nhanh nên mới có thể tránh khỏi vị trí quan trọng trên cơ thể, nếu không hắn ta đã chôn thây dưới mũi tên của Hàn Tương Quân rồi.
"Công tử, vết thương này rất sâu, hay là để thuộc hạ đi mời đại phu về!"
"Không được, Hàn Tương Quân đã canh phòng toàn thành, lúc này mà mời đại phu nhất định sẽ thu hút sự chú ý của hắn ta."
"Nhưng vết thương này của công tử thực sự quá nguy hiểm, huống hồ chúng ta cũng không có thuốc trị thương, nếu tiếp tục như vậy chắc chắn ngài sẽ không chịu được."
Nhan Chiêu nói: "Chúng ta sẽ không ở đây chờ lâu, chậm nhất là ngài mai chúng ta sẽ lại ra tay."
"Công tử, xin ngài hãy nghĩ kỹ lại, ngài bị thương nặng, như vậy rõ ràng là tự đưa mình vào miệng cọp."
Nhan Chiêu cười yếu ớt: "Ngươi cho rằng ta không bị thương thì có thể là đối thủ của Hàn Tương Quân sao? Từ nhỏ ta đã học kiếm pháp từ đại sư Huyền Hồng, được người người khen ngợi là thiên phú thiên bẩm, cũng tự nhận là một trong mười cao thủ đứng đầu thiên hạ, lại không ngờ rằng Thái tử Phong Quốc giấu tài giấu nghề, ngay cả ta cũng dưới cơ hắn."
"Công tử, thuộc hạ đã quan sát trận chiến ngày hôm qua, dựa vào thân thủ của Thái tử Phong Quốc, dù không có những thị vệ kia thì chúng ta cũng khó mà ám sát giết được hắn. Nếu ngày mai lại hành động, hắn ta không những đã có phòng bị, mà nói không chừng có còn thể một lưới tóm gọn chúng ta."
"Ai nói ngày mai chúng ta sẽ đi ám sát lần nữa? Ta đã nghĩ xong rồi, lần này chúng ta lẻn vào phủ đệ, mang công chúa ra ngoài là được."
Lúc này, bên ngoài thoáng truyền tiếng tiếng động, hai người lập tức dừng nói. Nhan Chiêu ra hiệu cho thuộc hạ ra ngoài xem xét tình hình.
Người nọ đit ới bên cửa, nhìn từ khe cửa ra bên ngoài, sau đó quay đầu vui vẻ nói: "Công tử, là Lư Quyên, Trường Vũ đưa nàng ấy tới đây."
Hắn ta mau chóng kéo cửa ra, tiếp đón hai người vào.
Lư Quyên nhìn thấy Nhan Chiêu lập tức quỳ xuống khóc xin: "Công tử, xin ngài mau chóng nghĩ cách cứu công chúa! Công chúa bị Thái tử Phong Quốc nhốt lại rồi ạ."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hôm qua công chúa đang ăn cơm trưa thì đột nhiên một đám thị vệ xông vào, bọn họ nói Thái tử Phong Quốc gặp ám sát, trong đó có người của Tri Quốc nên bắt đầu hoài nghi công chúa. Còn công chúa đã dùng kế để nô tỳ trốn ra ngoài, nên mới có thể gặp được ngài. Công chúa kêu nô tỳ chuyện lời, nói ngài đừng đến cứu nàng ấy nữa, còn kêu ngài hãy trốn đi, từ nay về sau tự sống yên ổn, nói ngài an toàn thì công chúa mới an toàn. Nhưng nô tỳ ích kỷ, không muốn công tử cứ bỏ lại công chúa mà đi như vậy, nô tỳ cầu xin ngài, xin ngài mau cứu công chúa với ạ!"
"Ngươi mau đứng lên đi, sao ta có thể bỏ mặc nàng ấy chứ, ta và nàng ấy đã quen biết nhau hơn mười năm, trong lòng nàng ấy nghĩ như thế nào sao ta lại không biết, đồ ngốc này." Nhan Chiêu đứng lên, vì động đến vết thương nên đau đến nhíu mày, hắn nói: "Lư Quyên, ngươi yên tâm, ngài mai ta sẽ cứu nàng ấy ra."
"Công tử, ngài bị thương rồi?" Lư Quyên hỏi.
"Không sao, vết thương ở vai nhẹ, không cản trở việc cầm kiếm. Lư Quyên, bây giờ ngươi vẽ cho bọn ta một tấm sơ đồ đi lại trong phủ, việc này ta cần phải tính toán cẩn thận."
"Vâng, công tử."
...
Đến giờ lên đèn, tuyết lại bắt đầu nhẹ nhàng bay bổng trên bầu trời, cuốn trôi những con đường đã được quét sạch sẽ, chẳng bao lâu được bị che phủ bởi một tầng tuyết mỏng, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện trên mặt đất có một chuỗi vết chân khả nghi, dọc theo đường mòn trên vách núi đi thẳng đến nơi góc tường chính viện, sau đó chợt biến mất sạch sẽ.
Trên mái hiên, có mấy người đang nằm sấp, bọn họ chờ ở đây đã lâu.
Trong viện có tổng cộng bốn gã thị vệ đứng gác, Nhan Chiêu nhìn tình hình trong viện, trong lòng vui vẻ, dù thế nào Hàn Tương Quân cũng sẽ không ngờ ý đồ của đối phương không phải vì muốn mạng của hắn, mà chính là Công chúa Tri Quốc tầm thường ở trong viện kia! Một lúc sau, chỉ chờ ám hiệu cùng phát ra là hắn ta có thể lập tức nhảy vào cứu người.
Ở cửa viện, bọn thị vệ nghe thấy cách đó không xa có động tịnh, cả bọn liếc mắt nhìn nhau một cái, bàn tay lặng lẽ đặt lên đao ở bên hông, một lát sau động tĩnh dần dần lớn hơn.
"Ta đi xem đó là gì?" Một người trong đó nói.
Nhưng còn chưa tới gần đã thấy một tia sáng bạc lóe lên, một phi tiêu bắn ra, thị vệ kia lập tức ngã xuống đất, gọn gàng sạch sẽ, yên lặng không tiếng động.
Cùng lúc đó, một số phi tiêu ở phía khác cùng lần lượt bắn ra, giết sạch đám thị vệ đứng canh cửa.
Hắn ta đi thẳng đến trước mặt nàng ấy, nói: "Trinh phu nhân, thuộc hạ theo lệnh của điện hạ giam giữ người, xin hãy phối hợp, đừng phản kháng."
Trong lòng Trinh Miểu Tinh chợt hoảng loạn, ý nghĩ đầu tiên của nàng ấy là, chẳng lẽ phía Nhan ca ca đã bị bại lộ rồi? Vậy giờ huynh ấy thế nào rồi?
Chuyện liên quand dến Nhan Chiêu, nàng ấy không thể nào bình tĩnh được, trong mắt lập tức ngập ánh nước, lại cố nén không chịu rơi xuống, nàng ấy thử dò hỏi: "Xin hỏi rốt cuộc ta đã phạm phải chuyện gì mà điện hạ lại muốn giam giữ ta?"
Tần Trung cho rằng nàng ấy vì điện hạ vô tình mà cảm thấy đau lòng buồn khổ, vì thế kiên nhẫn giải thích: "Hôm nay trên đường trở về, điện hạ gặp phải ám sát, trong đó có vài tên thích khách là người của Tri Quốc. Trinh phu nhân yên tâm, điện hạ giam giữ ngài cũng là vì muốn điều tra rõ việc này, nếu không có liên quan gì đến người thì hiển nhiên sẽ mau chóng thả người ra."
Hắn ta vừa dứt lời, Trinh Miểu Tinh lập tức lùi về sau một bước, ngã vào lòng Lư Quyên, một lát sau mới thấp thỏm nói: "Ám sát? Không thể nào, nhất định không thể."
Tần Trung chắp tay hành lễ: "Trinh phu nhân, xin mời." Sau đó lệnh giam tất cả những người trong sân lại, rồi lập tức phong toả chính viện.
Trong chốc lát, chính viện trở nên vắng ngắt, vài tên thị vệ chia nhau canh giữa cửa viện và phòng chính, không ai được phép ra vào.
Sau khi Trinh Miểu Tinh được Lư Quyên đỡ quay về, toàn thân nàng ấy rét run, nắm lấy tay Lư Quyên nhỏ giọng hỏi: "Lần trước ta kêu ngươi truyền tin cho hắn biết không được hành động thiếu suy nghĩ, ngươi có truyền đạt chưa?"
"Công chúa, nô tỳ đã nói rất rõ ràng với Nhan công tử rồi, cũng khôg biết vì sao ngài ấy... Nhưng mà công chúa, người đừng vội, có lẽ lần ám sát này cũng không phải do Nhan công tử lên kế hoạch đâu."
"Không, chắc chắn là huynh ấy, ta rất hiểu huynh ấy, chắc chắn là huynh ấy không chờ đợi được nữa nên mới nghĩ ra kế sách ngu xuẩn như vậy. Hàn Tương Quân là ai chứ? Trên đời này có mấy ai có thể ám sát giết được hắn chứ?" Nàng ấy ngã ngồi trên ghế, lắc đầu rơi lệ: "Lúc đầu ta thầm nghĩ lén lút bỏ chạy cùng với huynh ấy, thật không ngờ, huynh ấy lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy. Thế này, tất cả đều xong rồi, chỉ có ra khỏi ổ sói, tiến vào hang hổ mà thôi."
Nàng ấy khóc một hồi lâu rồi suy nghĩ một chút, không thể cứ khoanh tay chịu trói như vậy được, Hàn Tương Quân chỉ giam giữ nàng ấy, nói vậy là chứng cứ không đủ, cũng không bắt được Nhan ca ca. Vậy bây giờ nàng phải nghĩ cách nhanh chóng liên lạc với huynh ấy, kêu huynh ấy mau trốn đi, trốn càng xa càng tốt.
Vì thế nàng nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Lư Quyên: "Ta có cách để ngươi ra ngoài, đến lúc đó ngươi đến tìm hắn, phải chuyển lời nói ta không muốn đi cùng hắn nữa, kêu hắn tự mình rời đi đi! Sau này cưới một nữ tử khác, hạnh phúc sống qua ngày!"
Lư Quyên khóc nấc lên: "Công chúa, nếu Nhan công tử không muốn như vậy thì phải làm sao? Ngài ấy yêu người như thế, người nói vậy chẳng phải là cầm dao đâm vào tim ngài ấy sao?"
Trinh Miểu Tinh lắc đầu: "Không phải, ta là đang cứu hắn, cũng là đang cứu chính mình, ngươi nói cho hắn biết, chỉ khi hắn rời đi thì ta mới an toàn. Ta mới..."
Nàng ấy vô cùng đau lòng, nước mắt giàn giạu, những từ còn lại nói không nên lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Ngày hôm sau, toàn thân Lư Quyên nổi bệnh sởi mẩn đỏ, dễ truyền nhiễm, Trinh Miểu Tinh yêu cầu đưa các nàng ấy ra ngoài.
Tần Trung đồng ý, phái người giam giữ Lư Quyên vào phòng củi, mời đại phu đến xem, sau khi đại phu xác nhận là thật, hắn ta bẩm báo với Hàn Tương Quân rồi lập tức ném người vào ở đó, không màng sống chết.
Nhóm bà tử trông coi cũng không dám tời gần, dưới tình hình như vậy, Lư Quyên mới có thể lén lút đổi quần áo và rời khỏi phủ.
...
Phía Nam trấn Tây Hà, bên trong một trạch viện bình thường, Nhan Chiêu đang ngồi bên mép giường để thuộc hạ thay thuốc, trên bả vai hắn ta không cẩn thận trúng một mũi tên của Hàn Tương Quân. Hôm qua hắn ta cầm kiếm phi thân xuống mái hiên, vốn muốn tấn công Hàn Tương Quân từ phía sau, thật không ngờ người này lại nhạy bén như vậy, còn chưa đến gần hắn thì đã thấy hắn nhanh chóng xoay người bắn mũi tên trong tay ra, hơn nữa còn bắn chính xác vào thân thể mình. May mà hắn ta phản ứng nhanh nên mới có thể tránh khỏi vị trí quan trọng trên cơ thể, nếu không hắn ta đã chôn thây dưới mũi tên của Hàn Tương Quân rồi.
"Công tử, vết thương này rất sâu, hay là để thuộc hạ đi mời đại phu về!"
"Không được, Hàn Tương Quân đã canh phòng toàn thành, lúc này mà mời đại phu nhất định sẽ thu hút sự chú ý của hắn ta."
"Nhưng vết thương này của công tử thực sự quá nguy hiểm, huống hồ chúng ta cũng không có thuốc trị thương, nếu tiếp tục như vậy chắc chắn ngài sẽ không chịu được."
Nhan Chiêu nói: "Chúng ta sẽ không ở đây chờ lâu, chậm nhất là ngài mai chúng ta sẽ lại ra tay."
"Công tử, xin ngài hãy nghĩ kỹ lại, ngài bị thương nặng, như vậy rõ ràng là tự đưa mình vào miệng cọp."
Nhan Chiêu cười yếu ớt: "Ngươi cho rằng ta không bị thương thì có thể là đối thủ của Hàn Tương Quân sao? Từ nhỏ ta đã học kiếm pháp từ đại sư Huyền Hồng, được người người khen ngợi là thiên phú thiên bẩm, cũng tự nhận là một trong mười cao thủ đứng đầu thiên hạ, lại không ngờ rằng Thái tử Phong Quốc giấu tài giấu nghề, ngay cả ta cũng dưới cơ hắn."
"Công tử, thuộc hạ đã quan sát trận chiến ngày hôm qua, dựa vào thân thủ của Thái tử Phong Quốc, dù không có những thị vệ kia thì chúng ta cũng khó mà ám sát giết được hắn. Nếu ngày mai lại hành động, hắn ta không những đã có phòng bị, mà nói không chừng có còn thể một lưới tóm gọn chúng ta."
"Ai nói ngày mai chúng ta sẽ đi ám sát lần nữa? Ta đã nghĩ xong rồi, lần này chúng ta lẻn vào phủ đệ, mang công chúa ra ngoài là được."
Lúc này, bên ngoài thoáng truyền tiếng tiếng động, hai người lập tức dừng nói. Nhan Chiêu ra hiệu cho thuộc hạ ra ngoài xem xét tình hình.
Người nọ đit ới bên cửa, nhìn từ khe cửa ra bên ngoài, sau đó quay đầu vui vẻ nói: "Công tử, là Lư Quyên, Trường Vũ đưa nàng ấy tới đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta mau chóng kéo cửa ra, tiếp đón hai người vào.
Lư Quyên nhìn thấy Nhan Chiêu lập tức quỳ xuống khóc xin: "Công tử, xin ngài mau chóng nghĩ cách cứu công chúa! Công chúa bị Thái tử Phong Quốc nhốt lại rồi ạ."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hôm qua công chúa đang ăn cơm trưa thì đột nhiên một đám thị vệ xông vào, bọn họ nói Thái tử Phong Quốc gặp ám sát, trong đó có người của Tri Quốc nên bắt đầu hoài nghi công chúa. Còn công chúa đã dùng kế để nô tỳ trốn ra ngoài, nên mới có thể gặp được ngài. Công chúa kêu nô tỳ chuyện lời, nói ngài đừng đến cứu nàng ấy nữa, còn kêu ngài hãy trốn đi, từ nay về sau tự sống yên ổn, nói ngài an toàn thì công chúa mới an toàn. Nhưng nô tỳ ích kỷ, không muốn công tử cứ bỏ lại công chúa mà đi như vậy, nô tỳ cầu xin ngài, xin ngài mau cứu công chúa với ạ!"
"Ngươi mau đứng lên đi, sao ta có thể bỏ mặc nàng ấy chứ, ta và nàng ấy đã quen biết nhau hơn mười năm, trong lòng nàng ấy nghĩ như thế nào sao ta lại không biết, đồ ngốc này." Nhan Chiêu đứng lên, vì động đến vết thương nên đau đến nhíu mày, hắn nói: "Lư Quyên, ngươi yên tâm, ngài mai ta sẽ cứu nàng ấy ra."
"Công tử, ngài bị thương rồi?" Lư Quyên hỏi.
"Không sao, vết thương ở vai nhẹ, không cản trở việc cầm kiếm. Lư Quyên, bây giờ ngươi vẽ cho bọn ta một tấm sơ đồ đi lại trong phủ, việc này ta cần phải tính toán cẩn thận."
"Vâng, công tử."
...
Đến giờ lên đèn, tuyết lại bắt đầu nhẹ nhàng bay bổng trên bầu trời, cuốn trôi những con đường đã được quét sạch sẽ, chẳng bao lâu được bị che phủ bởi một tầng tuyết mỏng, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện trên mặt đất có một chuỗi vết chân khả nghi, dọc theo đường mòn trên vách núi đi thẳng đến nơi góc tường chính viện, sau đó chợt biến mất sạch sẽ.
Trên mái hiên, có mấy người đang nằm sấp, bọn họ chờ ở đây đã lâu.
Trong viện có tổng cộng bốn gã thị vệ đứng gác, Nhan Chiêu nhìn tình hình trong viện, trong lòng vui vẻ, dù thế nào Hàn Tương Quân cũng sẽ không ngờ ý đồ của đối phương không phải vì muốn mạng của hắn, mà chính là Công chúa Tri Quốc tầm thường ở trong viện kia! Một lúc sau, chỉ chờ ám hiệu cùng phát ra là hắn ta có thể lập tức nhảy vào cứu người.
Ở cửa viện, bọn thị vệ nghe thấy cách đó không xa có động tịnh, cả bọn liếc mắt nhìn nhau một cái, bàn tay lặng lẽ đặt lên đao ở bên hông, một lát sau động tĩnh dần dần lớn hơn.
"Ta đi xem đó là gì?" Một người trong đó nói.
Nhưng còn chưa tới gần đã thấy một tia sáng bạc lóe lên, một phi tiêu bắn ra, thị vệ kia lập tức ngã xuống đất, gọn gàng sạch sẽ, yên lặng không tiếng động.
Cùng lúc đó, một số phi tiêu ở phía khác cùng lần lượt bắn ra, giết sạch đám thị vệ đứng canh cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro