Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ
Chương 4
2024-10-04 12:58:15
Sau khi tắm rửa xong, Tô Ly ngủ một giấc đến hoàng hôn mới tỉnh lại. Nàng khẽ xoa đôi mắt vẫn đang mơ màng của mình một lúc lâu mới nhớ ra bản thân đang ở nơi nào.
Tỳ nữ Thải Vân yên lặng ngồi bên chậu than, đang thêu thùa may vá.
“Ngươi đang làm gì thế?”
“Cô nương tỉnh rồi à?” Thải Vân cười rộ lên có hai chiếc má lúm đồng tiền rất đáng yêu, làm việc cũng cần mẫn.
Nàng vừa xuống giường vươn vai, vừa hỏi: “Bao giờ mới được ăn cơm chiều? Ta hơi đói.”
Giữa trưa, khi ở trong doanh trướng của Hàn Tương Quân, bởi vì quá căng thẳng nàng ăn không được nhiều lắm, nên bây giờ tỉnh ngủ mới cảm thấy hơi đói bụng.
Nhìn nàng đeo giày giẫm gót, vươn vai, Thải Vân thật sự lấy làm lạ. Từ trước đến nay nàng ấy chưa từng thấy nữ tử nào không để ý đến hình tượng như vậy, nhưng cô nương quá xinh đẹp, cho nên dù vươn vai cũng vươn rất đẹp, không hề cảm thấy thô tục chút nào.
Nàng ấy đứng dậy: “Đề nô tỳ xuống bếp nhìn xem, nếu làm xong rồi sẽ mang lại đây cho cô nương.”
Tô Ly gật đầu, bảo nàng ấy mau đi đi.
Nàng nhặt chiếc giày mới thêu được một nửa trong sọt đựng kim chỉ lên xem, vẻ mặt như suy tư điều gì đó.
Nếu nàng nhớ không lầm, thì trong khoảng mấy ngày này Hàn Tương Quân sẽ lên đường đi tới Dược Tuyền sơn trang. Nếu là lén lút đi dưỡng bệnh, vậy thì tất nhiên càng ít người đi theo càng tốt, cho nên rất có khả năng sẽ không mang nàng theo.
Vậy nàng phải dây dưa thế nào mới có thể khiến hắn đồng ý nhỉ?
Dễ nhận ra, tuy rằng Hàn Tương Quân đã tin lời nói dối của nàng, nhưng hắn vẫn không hề có bất cứ tình cảm nào với nàng như cũ, cho dù có, thì cũng chỉ là vài phần trìu mến trên giường mà thôi, vô cùng ít ỏi.
Nếu hắn khăng khăng bỏ nàng ở lại, chưa nói đến việc nàng không có hy vọng chạy trốn, chỉ nói riêng trong quân còn có Tô Du vẫn luôn muốn đẩy nàng vào chỗ chết, chắc chắn nàng sẽ không sống lâu được.
Bởi vậy, cho dù thế nào cũng đều phải quấn lấy đến khi hắn đồng ý mới được.
Nàng vuốt ve hoa văn thêu trên mặt giày, nghĩ làm sao để lấy lòng hắn. Sau đêm hôm qua, nàng nhìn ra được nam nhân kia rất thích làm chuyện này, nếu đã như vậy, nàng khó tránh khỏi lại phải bán nhan sắc, quyến rũ một phen.
Có điều, chỉ như vậy vẫn chưa đủ, nếu như có thể khiến hắn sinh ra chút tình ý với nàng thì càng tốt hơn, như vậy có thể tranh thủ được càng nhiều tín nhiệm từ hắn, nàng sẽ càng tự do hơn, có lợi cho việc chạy trốn. Còn nữa, lỡ như… Lỡ như nàng bại lộ, có lẽ có thể khiến hắn động lòng trắc ẩn, không đành lòng giết nàng.
Nhưng mà, khiến hắn động tình… Tô Ly lắc đầu cười khổ, quá khó khăn.
Được rồi, cứ lấy lòng hắn trước đã.
Trong lúc nàng suy nghĩ miên man, Thải Vân đã bưng đồ ăn vào.
“Cô nương, Trương trù tử cố ý để lại cho người một phần đó, người xem, bên trong còn có không ít thịt.”
Ở trong quân vốn dĩ ăn thịt là chuyện không thường thấy, chỉ khi đánh thắng trận mới được khai ân mổ heo mổ dê, ngay cả những người phẩm cấp tướng quân, bình thường cũng phải cách vài ngày mới được ăn thịt một lần. Chắc hẳn đầu bếp kia nể tình nàng là nữ nhân của Thái tử, nên mới chiếu cố đặc biệt.
Tô Ly liếc mắt nhìn một cái, cũng chỉ có non nửa bát thịt, còn không phải chỉ nguyên thịt mà là xào lẫn với các loại nấm dại khác. Có điều, ít còn hơn không, tốt hơn nhiều so với cuộc sống gặm màn thầu cứng đơ trước kia rồi.
Nàng ngồi trên giường nhỏ, Thải Vân bắc cho nàng một chiếc bàn thấp, đặt đồ ăn lên, để nàng ngồi dựa vào trụ giường ăn cơm. Hầu hạ nàng xong, Thải Vân cũng chạy ra ngoài ăn cơm.
Không lâu sau, có người gọi nàng bên ngoài, sau đó người nọ vén rèm cửa lên vào phòng. Rèm cửa vén quá cao, một cơn gió lạnh thổi vào, lạnh đến mức khiến Tô Ly rùng mình một cái.
Người tới nhìn nàng với ánh mắt khinh thường, bên trong còn có vài phần ghen ghét, vài phần không bình thường, có cả vài phần ẩn nhẫn: “Đêm nay điện hạ triệu cô nương tới doanh trướng, ngươi mau chút, đừng để điện hạ đợi lâu.”
Nói xong, tỳ nữ kia lập tức ra ngoài.
Trong lòng Tô Ly hiểu rõ, những người này đang ghen ghét vì nàng được sủng ái mà thôi. Hàn Tương Quân là người có quyền thế, có tài năng và vẻ ngoài nổi bật như rồng như phượng, khó có tỳ nữ nào đi theo bên người hắn lại không có ý đồ bò lên giường hắn.
Bởi vậy, các nàng rất chướng mắt kẻ không rõ lai lịch tự dưng xuất hiện nẫng tay trên như nàng.
Tô Ly vội vàng ăn nốt đồ ăn trong bát, Hàn Tương Quân gọi nàng tối nay qua đó, đơn giản vì chuyện trên giường mà thôi, nàng phải ăn no mới có sức làm việc.
...
Đêm đó, Tô Ly vào doanh trướng của thái tử mãi cho đến sáng hôm sau khi mặt trời sáng trưng mới ra ngoài.
Mấy ngày liên tục đều như vậy.
Dần dần, quân doanh truyền ra chút tiếng gió, nói bên cạnh thái tử có thêm một nữ nhân làm ấm giường, còn là nữ tử xuất thân quân kỹ.
Việc này cũng truyền tới tai Tô Du.
Hắn ta lo âu đi tới đi lui trong doanh trướng.
Vào đêm Tô Ly chạy trốn hắn ta đã nhận được tin tức, khi biết nàng vào doanh trướng của thái tử còn hầu hạ người, trong lòng hắn ta lo lắng không thôi, nhưng vẫn thầm an ủi bản thân, có lẽ thái tử chỉ ham của lạ, dù sao dáng người hay tư sắc của thứ muội kia nhà hắn ta đều rất tuyệt, hiếm nam nhân nào có thể kháng cự được.
Nhưng mà thái tử là ai chứ? Chỉ một quân kỹ mà thôi, có lẽ ngủ xong là quên luôn. Hắn ta nghĩ như vây.
Nhưng không ngờ, thái tử ngủ rồi lại ngủ tiếp, còn đêm nào cũng giữ nàng lại chung chăn chung gối, điều này khiến hắn ta không thể không lo lắng.
Lo sợ một khi Tô Ly có quyền thế sẽ trả thù hắn ta, bởi vì từ nhỏ hắn ta và muội muội đã từng chứng kiến, biết con người nàng ác độc thế nào rồi. Lần này, chỉ vì muốn tranh nam nhân với muội muội, mà nàng không tiếc lên kế hoạch phá hoại tấm thân trong sạch của Tô Dao, may mà Tô Dao thông minh nhìn thấu gian kế, gửi thư ngàn dặm cầu xin hắn ta giúp đỡ, hắn ta mới cho người trói nàng mang tới nơi này.
Nhưng không ngờ mạng nàng lớn như vậy, thế mà lại bám được vào thái tử điện hạ.
Cứ như vậy thì không ổn, hắn ta phải mau chóng viết thư cho muội muội, để muội ấy đề phòng mới được.
...
Thượng Kinh.
Tô Dao cầm lá thư trong tay, cười mỉa.
Tô Ly nàng ta muốn xoay người cũng phải xem có bản lĩnh ấy hay không.
Không ngờ, nàng ta đã vậy rồi còn quyến rũ được Hàn Tương Quân, nhưng mà như vậy cũng tốt, đỡ ngày sau vì chuyện này còn phải thao tác một phen. Tiếp theo, nàng sẽ chờ xem nàng ta bị người yêu lợi dụng, sau đó lại nhận kết cục bị Hàn Tương Quân tra tấn đến chết.
Nàng ta chậm rãi bỏ lá thư kia vào chậu than, ngọn lửa lập tức bốc lên cao, một lúc lâu sau mới dần dần tắt thành tro tàn.
Nàng ta nhìn đống tro tàn giống như nhìn thấy kết cục của Tô Ly, trong lòng thoải mái không thôi.
“Chuẩn bị bút mực, ta phải viết thư trả lời ca ca.” Phải tạm thời bảo hắn ta đừng nóng nảy, chớ hành động thiếu suy nghĩ mới được, tránh làm hỏng ván cờ của nàng.
...
Doanh trướng, Hàn Tương Quân đang nghe Tả phó tướng bẩm báo việc quân phòng.
“Điện hạ, vì đầu năm mới chiêu tân binh, nên trước mắt giáp trụ quân đội mùa đông không đủ phân phối, có cần điều chuyển từ đội quân khác sang đây không?”
Hàn Tương Quân ngồi trên ghế, bên chân là một chậu than đang cháy hừng hực, Hắn ta vươn hai tay ra sưởi ấm, còn thong thả xoa lòng bàn tay rồi mu bàn tay, động tác cực kỳ ưu nhã.
Nhưng người hiểu rõ hắn ta chắc chắn sẽ biết, dáng vẻ không chút để ý này của hắn ta là đang suy nghĩ.
“Truyền lệnh cô, điều chuyển một phần từ Ngạc Châu quân doanh tới đây trước, mặt khác bảo Chu Hình mau chóng đốc xúc bộ phận chế tạo quân nhu làm việc, còn nữa…”
Đột nhiên hắn thoáng trông thấy một góc váy màu đỏ ngoài cửa, bèn giơ tay ý bảo tả phó tướng đừng lên tiếng, rồi lặng lẽ đi đến đó.
Ngoài cửa, Tô Ly đang khom người liếc mắt quan sát xem khi nào bên trong kết thúc. Nàng nghĩ kỹ rồi, không thể chỉ ngồi chờ Hàn Tương Quân triệu kiến, nam nhân này không lần nào đợi nàng diễn xong cảnh tình thâm nghĩa trọng, đã trực tiếp đẩy nàng lên giường hung hăng vào việc, làm xong thì nàng buồn ngủ không chịu nổi, làm gì còn có tinh lực lấy lòng hắn? Cứ tiếp tục như vậy, khi nào nàng mới giành được tín nhiệm của hắn đây?
Vì thế nàng mới nghĩ tới chuyện chủ động đến tìm hắn, nhưng lần này không khéo rồi, hình như hắn đang bận.
Thị vệ canh cửa muốn nói lại thôi, nghĩ đến nàng là nữ nhân của Thái tử gia thì cũng không dám ngăn cản, mặc nàng làm càn ngó đầu vào trong.
Nhưng chẳng được bao lâu, đột nhiên Tô Ly bị người ta nắm lấy cổ tay kéo vào trong. Nàng kinh hô một tiếng.
“Ngươi làm gì thế?” Nam nhân sa sầm mặt hỏi.
“Ta... Ly Nhi tới tìm điện hạ.” Nàng hơi sợ. Mấy ngày nay lúc trên giường hắn đều mang dáng vẻ đầu óc toàn nghĩ đến chuyện tình dục, đối xử dịu dàng trìu mến với nàng, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy hắn sa sầm mặt, thật sự dọa người.
“Ngươi có biết thăm dò chuyện cơ mật quân sự sẽ bị chém đầu không?”
“Hả?” Tô Ly rụt cổ lại: “Không phải thế, ta… Chỉ vì ta nhớ điện hạ, nên mới đến tìm chàng thôi. Ban nãy là muốn nhìn xem chàng đã hết bận hay chưa.”
Nghe vậy, sắc mặt Hàn Tương Quân mới khá hơn vài phần. Hắn nghiêm túc dặn dò: “Ban ngày đừng chạy lung tung, đặc biệt là doanh trướng của cô.”
“Biết rồi mà.” Nàng nói, sau đó lại hơi ngượng ngùng rụt rè, nhỏ giọng hỏi: “Vậy Ly Nhi nhớ chàng thì phải làm sao?”
“Muốn gặp cô đến vậy à?”
“Ừ, rất muốn, rất muốn.” Nàng thản nhiên làm nũng.
Nam nhân nghĩ một lát, rồi nói: “Giờ cơm trưa hoặc giờ cơm chiều qua đây.”
Tô Ly mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt yêu kiều quyến rũ: “Vậy lát nữa buổi trưa Ly Nhi sẽ tới đây.”
Nói xong nàng vội vàng hành lễ rồi chạy ra ngoài.
Hai người liếc mắt đưa tình như vậy, Tả tướng quân Tả Thái đứng bên cạnh xấu hổ không thôi, khiến y chỉ hận không thể biến mình thành không khí vô hình. Không ngờ Thái tử điện hạ anh minh thần võ ít khi nói cười của bọn họ cũng phong lưu đa tình như thế, vậy mà có kiên nhẫn dỗ dành một ả kỹ nữ như vậy.
Tỳ nữ Thải Vân yên lặng ngồi bên chậu than, đang thêu thùa may vá.
“Ngươi đang làm gì thế?”
“Cô nương tỉnh rồi à?” Thải Vân cười rộ lên có hai chiếc má lúm đồng tiền rất đáng yêu, làm việc cũng cần mẫn.
Nàng vừa xuống giường vươn vai, vừa hỏi: “Bao giờ mới được ăn cơm chiều? Ta hơi đói.”
Giữa trưa, khi ở trong doanh trướng của Hàn Tương Quân, bởi vì quá căng thẳng nàng ăn không được nhiều lắm, nên bây giờ tỉnh ngủ mới cảm thấy hơi đói bụng.
Nhìn nàng đeo giày giẫm gót, vươn vai, Thải Vân thật sự lấy làm lạ. Từ trước đến nay nàng ấy chưa từng thấy nữ tử nào không để ý đến hình tượng như vậy, nhưng cô nương quá xinh đẹp, cho nên dù vươn vai cũng vươn rất đẹp, không hề cảm thấy thô tục chút nào.
Nàng ấy đứng dậy: “Đề nô tỳ xuống bếp nhìn xem, nếu làm xong rồi sẽ mang lại đây cho cô nương.”
Tô Ly gật đầu, bảo nàng ấy mau đi đi.
Nàng nhặt chiếc giày mới thêu được một nửa trong sọt đựng kim chỉ lên xem, vẻ mặt như suy tư điều gì đó.
Nếu nàng nhớ không lầm, thì trong khoảng mấy ngày này Hàn Tương Quân sẽ lên đường đi tới Dược Tuyền sơn trang. Nếu là lén lút đi dưỡng bệnh, vậy thì tất nhiên càng ít người đi theo càng tốt, cho nên rất có khả năng sẽ không mang nàng theo.
Vậy nàng phải dây dưa thế nào mới có thể khiến hắn đồng ý nhỉ?
Dễ nhận ra, tuy rằng Hàn Tương Quân đã tin lời nói dối của nàng, nhưng hắn vẫn không hề có bất cứ tình cảm nào với nàng như cũ, cho dù có, thì cũng chỉ là vài phần trìu mến trên giường mà thôi, vô cùng ít ỏi.
Nếu hắn khăng khăng bỏ nàng ở lại, chưa nói đến việc nàng không có hy vọng chạy trốn, chỉ nói riêng trong quân còn có Tô Du vẫn luôn muốn đẩy nàng vào chỗ chết, chắc chắn nàng sẽ không sống lâu được.
Bởi vậy, cho dù thế nào cũng đều phải quấn lấy đến khi hắn đồng ý mới được.
Nàng vuốt ve hoa văn thêu trên mặt giày, nghĩ làm sao để lấy lòng hắn. Sau đêm hôm qua, nàng nhìn ra được nam nhân kia rất thích làm chuyện này, nếu đã như vậy, nàng khó tránh khỏi lại phải bán nhan sắc, quyến rũ một phen.
Có điều, chỉ như vậy vẫn chưa đủ, nếu như có thể khiến hắn sinh ra chút tình ý với nàng thì càng tốt hơn, như vậy có thể tranh thủ được càng nhiều tín nhiệm từ hắn, nàng sẽ càng tự do hơn, có lợi cho việc chạy trốn. Còn nữa, lỡ như… Lỡ như nàng bại lộ, có lẽ có thể khiến hắn động lòng trắc ẩn, không đành lòng giết nàng.
Nhưng mà, khiến hắn động tình… Tô Ly lắc đầu cười khổ, quá khó khăn.
Được rồi, cứ lấy lòng hắn trước đã.
Trong lúc nàng suy nghĩ miên man, Thải Vân đã bưng đồ ăn vào.
“Cô nương, Trương trù tử cố ý để lại cho người một phần đó, người xem, bên trong còn có không ít thịt.”
Ở trong quân vốn dĩ ăn thịt là chuyện không thường thấy, chỉ khi đánh thắng trận mới được khai ân mổ heo mổ dê, ngay cả những người phẩm cấp tướng quân, bình thường cũng phải cách vài ngày mới được ăn thịt một lần. Chắc hẳn đầu bếp kia nể tình nàng là nữ nhân của Thái tử, nên mới chiếu cố đặc biệt.
Tô Ly liếc mắt nhìn một cái, cũng chỉ có non nửa bát thịt, còn không phải chỉ nguyên thịt mà là xào lẫn với các loại nấm dại khác. Có điều, ít còn hơn không, tốt hơn nhiều so với cuộc sống gặm màn thầu cứng đơ trước kia rồi.
Nàng ngồi trên giường nhỏ, Thải Vân bắc cho nàng một chiếc bàn thấp, đặt đồ ăn lên, để nàng ngồi dựa vào trụ giường ăn cơm. Hầu hạ nàng xong, Thải Vân cũng chạy ra ngoài ăn cơm.
Không lâu sau, có người gọi nàng bên ngoài, sau đó người nọ vén rèm cửa lên vào phòng. Rèm cửa vén quá cao, một cơn gió lạnh thổi vào, lạnh đến mức khiến Tô Ly rùng mình một cái.
Người tới nhìn nàng với ánh mắt khinh thường, bên trong còn có vài phần ghen ghét, vài phần không bình thường, có cả vài phần ẩn nhẫn: “Đêm nay điện hạ triệu cô nương tới doanh trướng, ngươi mau chút, đừng để điện hạ đợi lâu.”
Nói xong, tỳ nữ kia lập tức ra ngoài.
Trong lòng Tô Ly hiểu rõ, những người này đang ghen ghét vì nàng được sủng ái mà thôi. Hàn Tương Quân là người có quyền thế, có tài năng và vẻ ngoài nổi bật như rồng như phượng, khó có tỳ nữ nào đi theo bên người hắn lại không có ý đồ bò lên giường hắn.
Bởi vậy, các nàng rất chướng mắt kẻ không rõ lai lịch tự dưng xuất hiện nẫng tay trên như nàng.
Tô Ly vội vàng ăn nốt đồ ăn trong bát, Hàn Tương Quân gọi nàng tối nay qua đó, đơn giản vì chuyện trên giường mà thôi, nàng phải ăn no mới có sức làm việc.
...
Đêm đó, Tô Ly vào doanh trướng của thái tử mãi cho đến sáng hôm sau khi mặt trời sáng trưng mới ra ngoài.
Mấy ngày liên tục đều như vậy.
Dần dần, quân doanh truyền ra chút tiếng gió, nói bên cạnh thái tử có thêm một nữ nhân làm ấm giường, còn là nữ tử xuất thân quân kỹ.
Việc này cũng truyền tới tai Tô Du.
Hắn ta lo âu đi tới đi lui trong doanh trướng.
Vào đêm Tô Ly chạy trốn hắn ta đã nhận được tin tức, khi biết nàng vào doanh trướng của thái tử còn hầu hạ người, trong lòng hắn ta lo lắng không thôi, nhưng vẫn thầm an ủi bản thân, có lẽ thái tử chỉ ham của lạ, dù sao dáng người hay tư sắc của thứ muội kia nhà hắn ta đều rất tuyệt, hiếm nam nhân nào có thể kháng cự được.
Nhưng mà thái tử là ai chứ? Chỉ một quân kỹ mà thôi, có lẽ ngủ xong là quên luôn. Hắn ta nghĩ như vây.
Nhưng không ngờ, thái tử ngủ rồi lại ngủ tiếp, còn đêm nào cũng giữ nàng lại chung chăn chung gối, điều này khiến hắn ta không thể không lo lắng.
Lo sợ một khi Tô Ly có quyền thế sẽ trả thù hắn ta, bởi vì từ nhỏ hắn ta và muội muội đã từng chứng kiến, biết con người nàng ác độc thế nào rồi. Lần này, chỉ vì muốn tranh nam nhân với muội muội, mà nàng không tiếc lên kế hoạch phá hoại tấm thân trong sạch của Tô Dao, may mà Tô Dao thông minh nhìn thấu gian kế, gửi thư ngàn dặm cầu xin hắn ta giúp đỡ, hắn ta mới cho người trói nàng mang tới nơi này.
Nhưng không ngờ mạng nàng lớn như vậy, thế mà lại bám được vào thái tử điện hạ.
Cứ như vậy thì không ổn, hắn ta phải mau chóng viết thư cho muội muội, để muội ấy đề phòng mới được.
...
Thượng Kinh.
Tô Dao cầm lá thư trong tay, cười mỉa.
Tô Ly nàng ta muốn xoay người cũng phải xem có bản lĩnh ấy hay không.
Không ngờ, nàng ta đã vậy rồi còn quyến rũ được Hàn Tương Quân, nhưng mà như vậy cũng tốt, đỡ ngày sau vì chuyện này còn phải thao tác một phen. Tiếp theo, nàng sẽ chờ xem nàng ta bị người yêu lợi dụng, sau đó lại nhận kết cục bị Hàn Tương Quân tra tấn đến chết.
Nàng ta chậm rãi bỏ lá thư kia vào chậu than, ngọn lửa lập tức bốc lên cao, một lúc lâu sau mới dần dần tắt thành tro tàn.
Nàng ta nhìn đống tro tàn giống như nhìn thấy kết cục của Tô Ly, trong lòng thoải mái không thôi.
“Chuẩn bị bút mực, ta phải viết thư trả lời ca ca.” Phải tạm thời bảo hắn ta đừng nóng nảy, chớ hành động thiếu suy nghĩ mới được, tránh làm hỏng ván cờ của nàng.
...
Doanh trướng, Hàn Tương Quân đang nghe Tả phó tướng bẩm báo việc quân phòng.
“Điện hạ, vì đầu năm mới chiêu tân binh, nên trước mắt giáp trụ quân đội mùa đông không đủ phân phối, có cần điều chuyển từ đội quân khác sang đây không?”
Hàn Tương Quân ngồi trên ghế, bên chân là một chậu than đang cháy hừng hực, Hắn ta vươn hai tay ra sưởi ấm, còn thong thả xoa lòng bàn tay rồi mu bàn tay, động tác cực kỳ ưu nhã.
Nhưng người hiểu rõ hắn ta chắc chắn sẽ biết, dáng vẻ không chút để ý này của hắn ta là đang suy nghĩ.
“Truyền lệnh cô, điều chuyển một phần từ Ngạc Châu quân doanh tới đây trước, mặt khác bảo Chu Hình mau chóng đốc xúc bộ phận chế tạo quân nhu làm việc, còn nữa…”
Đột nhiên hắn thoáng trông thấy một góc váy màu đỏ ngoài cửa, bèn giơ tay ý bảo tả phó tướng đừng lên tiếng, rồi lặng lẽ đi đến đó.
Ngoài cửa, Tô Ly đang khom người liếc mắt quan sát xem khi nào bên trong kết thúc. Nàng nghĩ kỹ rồi, không thể chỉ ngồi chờ Hàn Tương Quân triệu kiến, nam nhân này không lần nào đợi nàng diễn xong cảnh tình thâm nghĩa trọng, đã trực tiếp đẩy nàng lên giường hung hăng vào việc, làm xong thì nàng buồn ngủ không chịu nổi, làm gì còn có tinh lực lấy lòng hắn? Cứ tiếp tục như vậy, khi nào nàng mới giành được tín nhiệm của hắn đây?
Vì thế nàng mới nghĩ tới chuyện chủ động đến tìm hắn, nhưng lần này không khéo rồi, hình như hắn đang bận.
Thị vệ canh cửa muốn nói lại thôi, nghĩ đến nàng là nữ nhân của Thái tử gia thì cũng không dám ngăn cản, mặc nàng làm càn ngó đầu vào trong.
Nhưng chẳng được bao lâu, đột nhiên Tô Ly bị người ta nắm lấy cổ tay kéo vào trong. Nàng kinh hô một tiếng.
“Ngươi làm gì thế?” Nam nhân sa sầm mặt hỏi.
“Ta... Ly Nhi tới tìm điện hạ.” Nàng hơi sợ. Mấy ngày nay lúc trên giường hắn đều mang dáng vẻ đầu óc toàn nghĩ đến chuyện tình dục, đối xử dịu dàng trìu mến với nàng, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy hắn sa sầm mặt, thật sự dọa người.
“Ngươi có biết thăm dò chuyện cơ mật quân sự sẽ bị chém đầu không?”
“Hả?” Tô Ly rụt cổ lại: “Không phải thế, ta… Chỉ vì ta nhớ điện hạ, nên mới đến tìm chàng thôi. Ban nãy là muốn nhìn xem chàng đã hết bận hay chưa.”
Nghe vậy, sắc mặt Hàn Tương Quân mới khá hơn vài phần. Hắn nghiêm túc dặn dò: “Ban ngày đừng chạy lung tung, đặc biệt là doanh trướng của cô.”
“Biết rồi mà.” Nàng nói, sau đó lại hơi ngượng ngùng rụt rè, nhỏ giọng hỏi: “Vậy Ly Nhi nhớ chàng thì phải làm sao?”
“Muốn gặp cô đến vậy à?”
“Ừ, rất muốn, rất muốn.” Nàng thản nhiên làm nũng.
Nam nhân nghĩ một lát, rồi nói: “Giờ cơm trưa hoặc giờ cơm chiều qua đây.”
Tô Ly mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt yêu kiều quyến rũ: “Vậy lát nữa buổi trưa Ly Nhi sẽ tới đây.”
Nói xong nàng vội vàng hành lễ rồi chạy ra ngoài.
Hai người liếc mắt đưa tình như vậy, Tả tướng quân Tả Thái đứng bên cạnh xấu hổ không thôi, khiến y chỉ hận không thể biến mình thành không khí vô hình. Không ngờ Thái tử điện hạ anh minh thần võ ít khi nói cười của bọn họ cũng phong lưu đa tình như thế, vậy mà có kiên nhẫn dỗ dành một ả kỹ nữ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro