Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ
Chương 50
2024-10-04 12:58:15
Trạch viện tư nhân này của Hàn Tương Quân khá rộng rãi. Hắn dẫn nàng rẽ trái rẽ phải, đi vào một gian lầu các, phía sau lầu các là một rừng trúc, đi quyên qua rừng trúc mới đến một tiểu viện nhỏ khá là xinh đẹp, mái ngói xanh son, chạm trổ hoa văn. Bước vào bên trong, cảnh vật lại càng thêm độc đóc, giáp với cửa trước không phải là nhà cửa mà là một hồ nước.
Đi vòng qua cửa trước sẽ nhìn thấy một bầy trời xanh biếc cùng làn nước trong xanh, sóng gợn lăn tăn. Xa xa là những bông hoa rực rỡ, ánh nắng tràn ngập, tạo nên một khung cảnh vô cùng tươi tắn. Phong cảnh như này, đẹp không thể tả xiết.
"Đây là đâu?" Tô Ly hỏi, nàng cũng bị cảnh vật xinh đẹp này làm cho tâm trạng vui lây.
"Nơi ở của cô."
"Điện hạ không ở Đông Cung sao?"
Hắn ngồi xuống nhuyễn tháp: "Đông Cung quá ồn ào, cô vẫn thích sự thanh tĩnh ở nơi này hơn."
"Sao Đông Cung lại ồn ào được chứ? Ai dám quấy rầy đến điện hạ?"
"Qua đây." Hắn vẫy tay ra hiệu với nàng.
Tô Ly không muốn, nhưng trước khí thế áp đảo và dáng vẻ không cho phép từ chối của hắn, nàng không thể làm gì khác đành phải nhượng bộ, ngoan ngoãn di chuyển đến chỗ hắn. Nhưng mới đi đến bên cạnh đã bị hắn kéo qua, nàng không kịp đề phòng khiến cả người ngã nhào về phía trước, suýt đè lên người hắn.
Nam nhân vững vàng ôm lấy nàng, bàn tay dịch xuống hông siết chặt lấy, nói: "Đừng nhúc nhích, ngồi yên để cô ôm một lát."
Giọng nói của hắn trầm thấp, có vẻ mang theo chút mệt mỏi, sau khi nói xong hắn nhắm mắt lại, chôn đầu vào cổ nàng, nhẹ nhàng hít hà hương thơm trên mái tóc nàng.
"Đông Cung có quá nhiều người, các quan suốt ngày ra ra vào vào bàn việc triều chính, cô không thích. Khi rảnh rỗi, cô sẽ tới nơi này một hai ngày."
Tô Ly bị hắn ôm như vậy cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là ngực bị đè ép đến mức không thở nổi. Vì thế nàng đành phải lặng lẽ chống tay lên nhuyễn tháp, hơi nâng người lên một chút.
Nam nhân dường như nhận ra động tác nhỏ của nàng, hắn mỉm cười xoay người một cái, đặt nàng nằm nghiêng xuống, tiếp tục ôm nàng từ phía sau.
"Cứ nằm im vậy đừng nhúc nhích, để cô nghỉ một lát."
Tô Ly không nhìn thấy hắn, cũng không biết hắn có đang ngủ hay không, chỉ cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của hắn phả lên cổ mình.
Trước mặt nàng là hồ nước rộng lớn, làn gió khẽ thổi qua mặt hồi vén sợi tóc của nàng lên. Ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ thủy tinh, phản chiếu ra một mảng màu sắc rực rỡ, trông rất đẹp mắt. Nhìn một hồi, mí mắng nàng bắt đầu nặng trĩu, bất tri bất giác cũng ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã ngu bao lâu, trong mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có thứ gì đó đang chui vào vạt áo, nhưng trong phút chốc, vạt áo đã bung ra. Nàng cảm thấy ngực hơi lạnh, muốn kéo chăn lên che lại, nhưng không kéo được chăn, tay lại sờ phải một chiếc ngọc quan, dịch xuống chút nữa là một cái đầu.
Nàng chợt giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy nam nhân đang nằm sấp trên ngực mình, khẽ khừng ngửi, vẻ mặt say sưa mê ly.
"Điện hạ muốn làm gì?"
Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy dục vọng, giọng nói khàn khàn hỏi: "Sao ngươi lại thơm như vậy? Ngươi dùng hương liệu gì?"
Không đợi nàng trả lời, hắn đã lại vùi đầu xuống, chậm rãi liếm mút qua tấm vải lục, mãi đi khi nhìn thấy nụ hoa nở rộ, hắn mới hài lòng cắn một cái.
Tô Ly khẽ thốt lên, ngẩn ngơ nhìn trần nhà cao vút, ngắm nhìn những hoa văn Bát Tiên được vẽ trên đó. Một ông lão râu tóc bạc phơi cầm quả đào lớn, quả đào trắng trắng hồng hồng, căng tròn mọng nước. Nàng thầm nghĩ, chắc hẳn là nó rất ngon miệng nhỉ?
Giống như nam nhân này, như thể đang thưởng thức món ăn ngon nhất trần gian, nhấm nháp một cách ngon lành.
Một làn gió ấm áp thổi tới, cũng không lạnh, nhưng lại khiến cả người nàng run lên. Một lúc sau, ngay cả lớp vải mỏng manh cũng bị cởi bỏ.
Nàng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy nam nhân đang ngậm lấy chiếc áo lót màu đỏ tươi của nàng trong miệng, đáy mắt lấp lánh ý đùa cợt.
Nàng biết, hắn đang cười nhạo nàng không thể chống đỡ được thủ đoạn của hắn.
Nàng thừa nhận, trong hoàn cảnh đẹp đẽ như này làm ra chuyện như vậy, thực sự khiến người ta thư giãn, say mê, hơn nữa nàng cũng rất hưởng thụ sự cướp đoạt dịu dàng nảy của hắn. Nhưng lúc này bị hắn nhìn như vậy, nàng đột nhiên có chút xấu hổ.
Nàng đưa tay định che bản thân lại, nhưng hắn đã nhanh hơn một bước chặn lại: "Đừng, nàng như này rất đẹp, cô thích nhìn."
Dáng vẻ Tô Ly vốn đã rất quyến rũ, đôi mặt hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, phối hợp với con ngươi long lanh ngập nước như sương xuân, khuôn mặt thanh tú như phù dung, làn da trắng nõn nà. Nàng nhẹ nhàng thở gấp, ngực cũng hơi run lên.
Bộ dáng này quả thực là mỹ nhân bị giày vò, ngọc mềm hoa tan, khiến người ta vô cùng thương xót.
Nam nhân vẫn ung dung ngắm nhìn một hồi, sau đó lại vùi đầu xuống.
Lúc này nơi đó đã không còn gì che chắn, cảm giác tiếp xúc được khuếch đại đến cực điểm, Tô Ly như cá thiếu nước, sắp không thể thở nổi. Nàng há to miệng để thở, cố gắng tìm lại chút lý trí, nếu cứ tiếp tục như này thì nàng sợ mình sẽ đắm chìm vào nó.
Nhưng tất cả đều tốn công vô ích.
Nam nhân vốn không định bỏ qua cho nàng, sau một lúc lâu, hắn lật người nàng lại, để lộ ra tấm lưng trắng nõn mịn màng, xương cánh bướm đẹp mặt vươn sang hai bên.
Nam nhân đưa tay vuốt ve từng đường cong xinh đẹp, khi vừa định cúi đầu thưởng thức thì tiếng tỳ nữ chợt vang lên bên ngoài.
"Điện hạ, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi."
Hắn không đáp lại, tiếp tục động tác trên miệng, hắn nhẹ nhàng liếm láp phần xương cánh bướm trơn bóng nhô ra, dần dần trượt xuống.
"Điện hạ?" Tỳ nữ do dự rồi lại gọi thêm một câu nữa.
"Lui xuống!" Hắn không nhịn được mắng.
Sau đó lập tức nghe thấy tiếng tỳ nữ vội vàng rời đi.
Tô Ly bị hắn làm cho không chịu nổi, cũng không biết còn phải bị giày vò như vậy bao lâu nữa, nàng chịu đựng một lát, cuối cùng không nhịn được nữa.
Thúc giục: "Điện hạ mau đi, ta đói rồi."
Hắn khẽ cười: "Đừng nóng vội, đợi lát nữa cô sẽ đút cho ngươi ăn."
Khoảng khắp tiếp theo, hắn nâng đầu gối của nàng đẩy về phía trước, để nàng quỳ lên, sau đó ấn eo nàng xuống, lấy tư thế này như cuồng phong vũ bão đâm vào.
Những gợn sóng lấp lánh lăn tăn trên mặt hồ làm lóa mắt nàng, nàng như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, mờ mịt trong mây mì, tựa như chỉ một khắc sau sẽ bay lên trời, khiến nàng vừa hoảng sợ vừa bối rối. Vì thế chỉ có thể nắm chặt chăn mềm, không để mình bị chìm vào trong đám mây.
Qua một hồi lâu, mãi đến khi Tô Ly khóc lóc cầu xin lần thứ tư nam nhân mới chịu dừng lại.
Hắn vừa dừng lại, dường như gió cũng ngừng thổi, xung quanh im lặng, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của nam nhân. Hắn nặng nề ngã xuống giường đệm êm ái, kéo chăn bông mềm mại dưới người nàng lên đắp cho nàng, sau đó lại ôm người vào trong lòng, vuốt gọn mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán nàng lại.
Tâm trạng Hàn Tương Quân rất vui vẻ hỏi: "Ngươi muốn vị trí gì? Ngoài vị trí Thái tử phi, còn lại cô đều sẽ cố gắng đáp ứng."
Tô Ly từ từ nhắm mắt lại, hoàn toàn không muốn nói đến chuyện này: "Ta đói rồi, có thể ăn cơm trước không?"
"Được." Nam nhân nhẹ nhàng bế nàng lên, đi vào phòng sau, giúp nàng dọn dẹp một phen rồi mới đưa nàng ra ăn cơm.
...
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Tương Quân còn có việc nên phái người đưa nàng về phủ Quốc công. Tô lão phu nhân biết nàng đã về lập tức phái người tới dò hỏi.
Tô Ly biết rõ bà ta muốn hỏi gì, nhưng nàng không còn sức để đối phó bà ta nữa. Nàng bị nam nhân kia giày vò mệt đến sức cùng lực kiệt, cũng không để ý đến vẻ mặt khó chịu của người kia, chỉ ném lại một câu; "Ta mệt, cần nghỉ ngơi." Sau đó tự mình quay về phòng đi ngủ.
Ba ngày sau, Hoàng hậu triệu kiến Tô Ly.
Lúc Hoàng cung đưa tin đến, trên dưới Tề Quốc công phủ đều chấn động.
Điều này có nghĩa là gì? Vì sao Hoàng hậu lại đột nhiên muốn triệu kiến thứ nữ của phủ Quốc công?
Nếu nói là vì Thái tử, bậy e rằng việc này cũng quá long trọng rồi, Thái tử coi trọng một thứ nữ thì chỉ cần nạp nàng vào Đông Cung là được, không đến mức Hoàng hậu phải tự mình gặp mặt chứ?
Cũng có người suy nghĩ sâu xa hơn, cho rằng Tô Ly rất được Thái tử sủng ái, sợ rằng phân vị sẽ không thấp. Nếu vậy, đương nhiên Hoàng hậu muốn tự mình kiểm tra một phem.
Ví dụ như Tô lão phu nhân, bà ta nghĩ là như vậy, nên bình chân như vại cười tủm tỉm đánh giá trang phục trên người Tô Ly, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
"Lần này vào cung, ngươi nhất định phải nhớ rõ lễ nghi trong cung, đừng để mắc phải sai lầm."
Cả ngày hôm qua, Tô Ly đều học lễ nghi trong cung từ ma ma do Tô lão phu nhân phái tới, mặc dù để đến lúc nước đến chân mới nhảy, nhưng nàng cũng học tập rất nghiêm túc và chăm chỉ.
Nàng xem trên TV, những Hoàng hậu với nương nương kia rất thích bắt mấy lỗi lầm này để phạt đánh, mà nàng chỉ là một kẻ nhỏ bé tầm thường, lỡ may mắc phải sai lầm gì để bị phạt, thì thật sự không có cách nào phản kháng lại được.
Vì vậy, để bản thân không phải chịu thiệt, nàng đã rất nghiêm túc học tập, may mà ma ma chỉ dạy một vài lễ nghi quỳ lạy, cũng không có gì phức tạp, sau khi Tô Ly học vài chục lần đã hiểu rõ.
Lúc này nàng rất khiêm tốn gật đầu nói: "Dạ!"
Tóm lại nàng cứ làm theo tất cả những gì Tô lão phu nhân nói là sẽ ít chịu thiệt hơn phải không?
Tô lão phu nhân rất hài lòng với thái độ của nàng, sau khi dặn dò một chút sở thích của Vương Hoàng hậu xong thì lập tức để nàng đi.
Đi vòng qua cửa trước sẽ nhìn thấy một bầy trời xanh biếc cùng làn nước trong xanh, sóng gợn lăn tăn. Xa xa là những bông hoa rực rỡ, ánh nắng tràn ngập, tạo nên một khung cảnh vô cùng tươi tắn. Phong cảnh như này, đẹp không thể tả xiết.
"Đây là đâu?" Tô Ly hỏi, nàng cũng bị cảnh vật xinh đẹp này làm cho tâm trạng vui lây.
"Nơi ở của cô."
"Điện hạ không ở Đông Cung sao?"
Hắn ngồi xuống nhuyễn tháp: "Đông Cung quá ồn ào, cô vẫn thích sự thanh tĩnh ở nơi này hơn."
"Sao Đông Cung lại ồn ào được chứ? Ai dám quấy rầy đến điện hạ?"
"Qua đây." Hắn vẫy tay ra hiệu với nàng.
Tô Ly không muốn, nhưng trước khí thế áp đảo và dáng vẻ không cho phép từ chối của hắn, nàng không thể làm gì khác đành phải nhượng bộ, ngoan ngoãn di chuyển đến chỗ hắn. Nhưng mới đi đến bên cạnh đã bị hắn kéo qua, nàng không kịp đề phòng khiến cả người ngã nhào về phía trước, suýt đè lên người hắn.
Nam nhân vững vàng ôm lấy nàng, bàn tay dịch xuống hông siết chặt lấy, nói: "Đừng nhúc nhích, ngồi yên để cô ôm một lát."
Giọng nói của hắn trầm thấp, có vẻ mang theo chút mệt mỏi, sau khi nói xong hắn nhắm mắt lại, chôn đầu vào cổ nàng, nhẹ nhàng hít hà hương thơm trên mái tóc nàng.
"Đông Cung có quá nhiều người, các quan suốt ngày ra ra vào vào bàn việc triều chính, cô không thích. Khi rảnh rỗi, cô sẽ tới nơi này một hai ngày."
Tô Ly bị hắn ôm như vậy cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là ngực bị đè ép đến mức không thở nổi. Vì thế nàng đành phải lặng lẽ chống tay lên nhuyễn tháp, hơi nâng người lên một chút.
Nam nhân dường như nhận ra động tác nhỏ của nàng, hắn mỉm cười xoay người một cái, đặt nàng nằm nghiêng xuống, tiếp tục ôm nàng từ phía sau.
"Cứ nằm im vậy đừng nhúc nhích, để cô nghỉ một lát."
Tô Ly không nhìn thấy hắn, cũng không biết hắn có đang ngủ hay không, chỉ cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của hắn phả lên cổ mình.
Trước mặt nàng là hồ nước rộng lớn, làn gió khẽ thổi qua mặt hồi vén sợi tóc của nàng lên. Ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ thủy tinh, phản chiếu ra một mảng màu sắc rực rỡ, trông rất đẹp mắt. Nhìn một hồi, mí mắng nàng bắt đầu nặng trĩu, bất tri bất giác cũng ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã ngu bao lâu, trong mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có thứ gì đó đang chui vào vạt áo, nhưng trong phút chốc, vạt áo đã bung ra. Nàng cảm thấy ngực hơi lạnh, muốn kéo chăn lên che lại, nhưng không kéo được chăn, tay lại sờ phải một chiếc ngọc quan, dịch xuống chút nữa là một cái đầu.
Nàng chợt giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy nam nhân đang nằm sấp trên ngực mình, khẽ khừng ngửi, vẻ mặt say sưa mê ly.
"Điện hạ muốn làm gì?"
Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy dục vọng, giọng nói khàn khàn hỏi: "Sao ngươi lại thơm như vậy? Ngươi dùng hương liệu gì?"
Không đợi nàng trả lời, hắn đã lại vùi đầu xuống, chậm rãi liếm mút qua tấm vải lục, mãi đi khi nhìn thấy nụ hoa nở rộ, hắn mới hài lòng cắn một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Ly khẽ thốt lên, ngẩn ngơ nhìn trần nhà cao vút, ngắm nhìn những hoa văn Bát Tiên được vẽ trên đó. Một ông lão râu tóc bạc phơi cầm quả đào lớn, quả đào trắng trắng hồng hồng, căng tròn mọng nước. Nàng thầm nghĩ, chắc hẳn là nó rất ngon miệng nhỉ?
Giống như nam nhân này, như thể đang thưởng thức món ăn ngon nhất trần gian, nhấm nháp một cách ngon lành.
Một làn gió ấm áp thổi tới, cũng không lạnh, nhưng lại khiến cả người nàng run lên. Một lúc sau, ngay cả lớp vải mỏng manh cũng bị cởi bỏ.
Nàng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy nam nhân đang ngậm lấy chiếc áo lót màu đỏ tươi của nàng trong miệng, đáy mắt lấp lánh ý đùa cợt.
Nàng biết, hắn đang cười nhạo nàng không thể chống đỡ được thủ đoạn của hắn.
Nàng thừa nhận, trong hoàn cảnh đẹp đẽ như này làm ra chuyện như vậy, thực sự khiến người ta thư giãn, say mê, hơn nữa nàng cũng rất hưởng thụ sự cướp đoạt dịu dàng nảy của hắn. Nhưng lúc này bị hắn nhìn như vậy, nàng đột nhiên có chút xấu hổ.
Nàng đưa tay định che bản thân lại, nhưng hắn đã nhanh hơn một bước chặn lại: "Đừng, nàng như này rất đẹp, cô thích nhìn."
Dáng vẻ Tô Ly vốn đã rất quyến rũ, đôi mặt hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, phối hợp với con ngươi long lanh ngập nước như sương xuân, khuôn mặt thanh tú như phù dung, làn da trắng nõn nà. Nàng nhẹ nhàng thở gấp, ngực cũng hơi run lên.
Bộ dáng này quả thực là mỹ nhân bị giày vò, ngọc mềm hoa tan, khiến người ta vô cùng thương xót.
Nam nhân vẫn ung dung ngắm nhìn một hồi, sau đó lại vùi đầu xuống.
Lúc này nơi đó đã không còn gì che chắn, cảm giác tiếp xúc được khuếch đại đến cực điểm, Tô Ly như cá thiếu nước, sắp không thể thở nổi. Nàng há to miệng để thở, cố gắng tìm lại chút lý trí, nếu cứ tiếp tục như này thì nàng sợ mình sẽ đắm chìm vào nó.
Nhưng tất cả đều tốn công vô ích.
Nam nhân vốn không định bỏ qua cho nàng, sau một lúc lâu, hắn lật người nàng lại, để lộ ra tấm lưng trắng nõn mịn màng, xương cánh bướm đẹp mặt vươn sang hai bên.
Nam nhân đưa tay vuốt ve từng đường cong xinh đẹp, khi vừa định cúi đầu thưởng thức thì tiếng tỳ nữ chợt vang lên bên ngoài.
"Điện hạ, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi."
Hắn không đáp lại, tiếp tục động tác trên miệng, hắn nhẹ nhàng liếm láp phần xương cánh bướm trơn bóng nhô ra, dần dần trượt xuống.
"Điện hạ?" Tỳ nữ do dự rồi lại gọi thêm một câu nữa.
"Lui xuống!" Hắn không nhịn được mắng.
Sau đó lập tức nghe thấy tiếng tỳ nữ vội vàng rời đi.
Tô Ly bị hắn làm cho không chịu nổi, cũng không biết còn phải bị giày vò như vậy bao lâu nữa, nàng chịu đựng một lát, cuối cùng không nhịn được nữa.
Thúc giục: "Điện hạ mau đi, ta đói rồi."
Hắn khẽ cười: "Đừng nóng vội, đợi lát nữa cô sẽ đút cho ngươi ăn."
Khoảng khắp tiếp theo, hắn nâng đầu gối của nàng đẩy về phía trước, để nàng quỳ lên, sau đó ấn eo nàng xuống, lấy tư thế này như cuồng phong vũ bão đâm vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những gợn sóng lấp lánh lăn tăn trên mặt hồ làm lóa mắt nàng, nàng như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, mờ mịt trong mây mì, tựa như chỉ một khắc sau sẽ bay lên trời, khiến nàng vừa hoảng sợ vừa bối rối. Vì thế chỉ có thể nắm chặt chăn mềm, không để mình bị chìm vào trong đám mây.
Qua một hồi lâu, mãi đến khi Tô Ly khóc lóc cầu xin lần thứ tư nam nhân mới chịu dừng lại.
Hắn vừa dừng lại, dường như gió cũng ngừng thổi, xung quanh im lặng, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của nam nhân. Hắn nặng nề ngã xuống giường đệm êm ái, kéo chăn bông mềm mại dưới người nàng lên đắp cho nàng, sau đó lại ôm người vào trong lòng, vuốt gọn mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán nàng lại.
Tâm trạng Hàn Tương Quân rất vui vẻ hỏi: "Ngươi muốn vị trí gì? Ngoài vị trí Thái tử phi, còn lại cô đều sẽ cố gắng đáp ứng."
Tô Ly từ từ nhắm mắt lại, hoàn toàn không muốn nói đến chuyện này: "Ta đói rồi, có thể ăn cơm trước không?"
"Được." Nam nhân nhẹ nhàng bế nàng lên, đi vào phòng sau, giúp nàng dọn dẹp một phen rồi mới đưa nàng ra ăn cơm.
...
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Tương Quân còn có việc nên phái người đưa nàng về phủ Quốc công. Tô lão phu nhân biết nàng đã về lập tức phái người tới dò hỏi.
Tô Ly biết rõ bà ta muốn hỏi gì, nhưng nàng không còn sức để đối phó bà ta nữa. Nàng bị nam nhân kia giày vò mệt đến sức cùng lực kiệt, cũng không để ý đến vẻ mặt khó chịu của người kia, chỉ ném lại một câu; "Ta mệt, cần nghỉ ngơi." Sau đó tự mình quay về phòng đi ngủ.
Ba ngày sau, Hoàng hậu triệu kiến Tô Ly.
Lúc Hoàng cung đưa tin đến, trên dưới Tề Quốc công phủ đều chấn động.
Điều này có nghĩa là gì? Vì sao Hoàng hậu lại đột nhiên muốn triệu kiến thứ nữ của phủ Quốc công?
Nếu nói là vì Thái tử, bậy e rằng việc này cũng quá long trọng rồi, Thái tử coi trọng một thứ nữ thì chỉ cần nạp nàng vào Đông Cung là được, không đến mức Hoàng hậu phải tự mình gặp mặt chứ?
Cũng có người suy nghĩ sâu xa hơn, cho rằng Tô Ly rất được Thái tử sủng ái, sợ rằng phân vị sẽ không thấp. Nếu vậy, đương nhiên Hoàng hậu muốn tự mình kiểm tra một phem.
Ví dụ như Tô lão phu nhân, bà ta nghĩ là như vậy, nên bình chân như vại cười tủm tỉm đánh giá trang phục trên người Tô Ly, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
"Lần này vào cung, ngươi nhất định phải nhớ rõ lễ nghi trong cung, đừng để mắc phải sai lầm."
Cả ngày hôm qua, Tô Ly đều học lễ nghi trong cung từ ma ma do Tô lão phu nhân phái tới, mặc dù để đến lúc nước đến chân mới nhảy, nhưng nàng cũng học tập rất nghiêm túc và chăm chỉ.
Nàng xem trên TV, những Hoàng hậu với nương nương kia rất thích bắt mấy lỗi lầm này để phạt đánh, mà nàng chỉ là một kẻ nhỏ bé tầm thường, lỡ may mắc phải sai lầm gì để bị phạt, thì thật sự không có cách nào phản kháng lại được.
Vì vậy, để bản thân không phải chịu thiệt, nàng đã rất nghiêm túc học tập, may mà ma ma chỉ dạy một vài lễ nghi quỳ lạy, cũng không có gì phức tạp, sau khi Tô Ly học vài chục lần đã hiểu rõ.
Lúc này nàng rất khiêm tốn gật đầu nói: "Dạ!"
Tóm lại nàng cứ làm theo tất cả những gì Tô lão phu nhân nói là sẽ ít chịu thiệt hơn phải không?
Tô lão phu nhân rất hài lòng với thái độ của nàng, sau khi dặn dò một chút sở thích của Vương Hoàng hậu xong thì lập tức để nàng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro