Sáu Năm Sau, Ba Đứa Con Đáng Yêu Đưa Mẹ Đi Tra Tấn Người Cha Tổng Tài Cặn Bã
Cha, Cha Tè Dầm...
2024-11-16 10:15:47
Người quản lý đứng thẳng người lên, ngập ngừng một lúc, xoa xoa đầu Diệp Huyên, sau đó mới bỏ đi nhanh như bay.
Con dâu của ông ấy sắp sinh con, đến lúc đó nếu sinh ra được một em bé xinh xắn, thông minh và dễ thương như vậy thì tốt biết bao?
Ông chủ cũng thật là, chẳng qua là đứa bé chạy vào phòng thôi mà, có chuyện gì to tát chứ?
Có có cần phải làm ầm ĩ như vậy không?
Ăn uống chơi đùa đủ rồi, Diệp Huyên ngáp dài một cái, vẫy tay chào mọi người rồi lơ mơ đi về phía thang máy.
"Mọi người đã vất vả rồi! Chúc ngủ ngon, cháu phải đi ngủ đây!"
Mọi người mỉm cười và vẫy tay chào cậu bé.
Nhưng sau khi cậu bé rời đi, họ mới sững sờ.
Đợi đã, mẹ cậu bé vẫn chưa tìm thấy, cậu bé đi đâu ngủ chứ?
Tuy nhiên, khi họ nhìn đi theo thang máy của Diệp Huyên lên tầng trên cùng, họ phát hiện không còn thấy bóng dáng của cậu bé nữa.
Lúc này, họ chợt nhận ra, chơi chung với cậu bé lâu như vậy, cậu bé đó đều biết được hết tên tuổi của từng người, nhưng họ lại quên hỏi tên của cậu bé.
Đây có phải là nửa đêm gặp ma không?
Lúc này, "con ma nhỏ" Diệp Huyên đã thay quần áo, leo lại lên giường.
Diệp Tiểu Vi như cảm nhận được điều gì đó liền mở mắt ra, sờ sờ ba đứa con bên cạnh thấy không thiếu đứa nào, cô lại nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp.
Diệp Tiểu Vi đã hẹn đến bệnh viện để thăm bà nội, cho nên đã giao ba đứa bé cho người bạn thân thời đại học của mình là Tiết Manh Manh.
Tiết Manh Manh vỗ ngực, ánh mắt sáng ngời nhìn mấy đứa bé đáng yêu, vang giọng đảm bảo.
"Cậu cứ yên tâm đi đi! Mình đảm bảo chúng sẽ không thiếu một sợi tóc nào đâu."
Diệp Tiểu Vi nhìn Tiết Manh Manh, cô có hơi lo lắng.
"Hay là, mình..."
Tiết Manh Manh đẩy cô đi.
"Chẳng lẽ cậu không biết tính nết của người nhà cậu sao? Người ta đến bệnh viện để thăm người bệnh, còn cậu là đi đánh giặc, mang theo mấy đứa nhỏ sẽ không tiện đâu."
Diệp Tiểu Vi suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy không thích hợp.
Những cái khác không nói, chỉ cần để người khác nhận ra gương mặt của Diệp Lận thì cô có thể sẽ mất đi những đứa con của mình.
Cô xoa xoa vào đầu của ba đứa nhỏ rồi nhẹ nhàng an ủi chúng.
"Mẹ đi thăm bà cố sẽ về ngay! Nếu có thể, mẹ muốn đưa bà cố ra ngoài ở cùng chúng ta. Bà cố chắc chắn sẽ rất thích các con, nên các con ngoan ngoãn ở nhà nhé!"
Diệp Lận gật đầu như một ông cụ non.
"Mẹ ơi, con sẽ giúp mẹ chăm sóc em trai, em gái và dì mà."
"Mẹ ơi, con yêu mọi người nhiều lắm! Làm sao con đành lòng để mình và anh trai, em gái xảy ra chuyện gì được chứ?"
"Mẹ ơi, hôn cái nào, Trăn Trăn cũng sẽ nghe lời!"
Diệp Tiểu Vi nhìn chúng, cảm thấy trái tim mình như tan chảy.
Cô hôn từng đứa, dặn dò một lần nữa rồi rời đi.
Cận Việt Thần đang định đi ra ngoài, quay lại nhìn thấy hình bóng một người phụ nữ quen thuộc, anh cau mày, nhanh chân bước vội.
Nhưng trước khi anh đuổi kịp, cửa thang máy đã đóng lại.
Anh vội vàng bấm thang máy bên cạnh, nhưng khi đuổi theo xuống dưới thì phát hiện bên trong thang máy đã trống rỗng.
Anh lập tức tìm người quản lý.
"Kiểm tra cho tôi xem có ai tên Diệp Tiểu Vi đã đặt phòng không!"
Người quản lý kiểm tra và lắc đầu.
"Boss, có một người họ Diệp, nhưng tên là Diệp Lận, không phải là Diệp Tiểu Vi."
Ngọn lửa trong mắt Cận Việt Thần liền tắt ngấm, dâng lên cảm giác mất mát.
Vậy là vừa nãy anh thực sự đã nhìn nhầm sao?
Tuy nhiên, sau khi Cận Việt Thần rời đi, người quản lý bất ngờ phát hiện ra có một vị khách khác tên Diệp Tiểu Vi đang ở trong phòng nơi Diệp Lận đăng ký.
Ông ấy định gọi Cận Việt Thần lại, nhưng lại gặp được Diệp Huyên đang cùng Tiết Manh Manh đi ra ngoài.
Diệp Huyên vẫy tay một cách thân thuộc.
"Chào bác, bác vẫn chưa tan làm à? Thức suốt đêm sắc mặt bác trông không ổn lắm! Bác về nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé! Tạm biệt!"
Quản lý mỉm cười vui vẻ nhìn gia đình cậu bé rời đi, chờ khi định thần lại, ông ấy vỗ trán.
Vừa rồi ông ấy định làm gì ấy nhỉ?
Ôi, nếu nhớ không ra thì chắc là chuyện không quan trọng... phải không?
Con dâu của ông ấy sắp sinh con, đến lúc đó nếu sinh ra được một em bé xinh xắn, thông minh và dễ thương như vậy thì tốt biết bao?
Ông chủ cũng thật là, chẳng qua là đứa bé chạy vào phòng thôi mà, có chuyện gì to tát chứ?
Có có cần phải làm ầm ĩ như vậy không?
Ăn uống chơi đùa đủ rồi, Diệp Huyên ngáp dài một cái, vẫy tay chào mọi người rồi lơ mơ đi về phía thang máy.
"Mọi người đã vất vả rồi! Chúc ngủ ngon, cháu phải đi ngủ đây!"
Mọi người mỉm cười và vẫy tay chào cậu bé.
Nhưng sau khi cậu bé rời đi, họ mới sững sờ.
Đợi đã, mẹ cậu bé vẫn chưa tìm thấy, cậu bé đi đâu ngủ chứ?
Tuy nhiên, khi họ nhìn đi theo thang máy của Diệp Huyên lên tầng trên cùng, họ phát hiện không còn thấy bóng dáng của cậu bé nữa.
Lúc này, họ chợt nhận ra, chơi chung với cậu bé lâu như vậy, cậu bé đó đều biết được hết tên tuổi của từng người, nhưng họ lại quên hỏi tên của cậu bé.
Đây có phải là nửa đêm gặp ma không?
Lúc này, "con ma nhỏ" Diệp Huyên đã thay quần áo, leo lại lên giường.
Diệp Tiểu Vi như cảm nhận được điều gì đó liền mở mắt ra, sờ sờ ba đứa con bên cạnh thấy không thiếu đứa nào, cô lại nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp.
Diệp Tiểu Vi đã hẹn đến bệnh viện để thăm bà nội, cho nên đã giao ba đứa bé cho người bạn thân thời đại học của mình là Tiết Manh Manh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Manh Manh vỗ ngực, ánh mắt sáng ngời nhìn mấy đứa bé đáng yêu, vang giọng đảm bảo.
"Cậu cứ yên tâm đi đi! Mình đảm bảo chúng sẽ không thiếu một sợi tóc nào đâu."
Diệp Tiểu Vi nhìn Tiết Manh Manh, cô có hơi lo lắng.
"Hay là, mình..."
Tiết Manh Manh đẩy cô đi.
"Chẳng lẽ cậu không biết tính nết của người nhà cậu sao? Người ta đến bệnh viện để thăm người bệnh, còn cậu là đi đánh giặc, mang theo mấy đứa nhỏ sẽ không tiện đâu."
Diệp Tiểu Vi suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy không thích hợp.
Những cái khác không nói, chỉ cần để người khác nhận ra gương mặt của Diệp Lận thì cô có thể sẽ mất đi những đứa con của mình.
Cô xoa xoa vào đầu của ba đứa nhỏ rồi nhẹ nhàng an ủi chúng.
"Mẹ đi thăm bà cố sẽ về ngay! Nếu có thể, mẹ muốn đưa bà cố ra ngoài ở cùng chúng ta. Bà cố chắc chắn sẽ rất thích các con, nên các con ngoan ngoãn ở nhà nhé!"
Diệp Lận gật đầu như một ông cụ non.
"Mẹ ơi, con sẽ giúp mẹ chăm sóc em trai, em gái và dì mà."
"Mẹ ơi, con yêu mọi người nhiều lắm! Làm sao con đành lòng để mình và anh trai, em gái xảy ra chuyện gì được chứ?"
"Mẹ ơi, hôn cái nào, Trăn Trăn cũng sẽ nghe lời!"
Diệp Tiểu Vi nhìn chúng, cảm thấy trái tim mình như tan chảy.
Cô hôn từng đứa, dặn dò một lần nữa rồi rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cận Việt Thần đang định đi ra ngoài, quay lại nhìn thấy hình bóng một người phụ nữ quen thuộc, anh cau mày, nhanh chân bước vội.
Nhưng trước khi anh đuổi kịp, cửa thang máy đã đóng lại.
Anh vội vàng bấm thang máy bên cạnh, nhưng khi đuổi theo xuống dưới thì phát hiện bên trong thang máy đã trống rỗng.
Anh lập tức tìm người quản lý.
"Kiểm tra cho tôi xem có ai tên Diệp Tiểu Vi đã đặt phòng không!"
Người quản lý kiểm tra và lắc đầu.
"Boss, có một người họ Diệp, nhưng tên là Diệp Lận, không phải là Diệp Tiểu Vi."
Ngọn lửa trong mắt Cận Việt Thần liền tắt ngấm, dâng lên cảm giác mất mát.
Vậy là vừa nãy anh thực sự đã nhìn nhầm sao?
Tuy nhiên, sau khi Cận Việt Thần rời đi, người quản lý bất ngờ phát hiện ra có một vị khách khác tên Diệp Tiểu Vi đang ở trong phòng nơi Diệp Lận đăng ký.
Ông ấy định gọi Cận Việt Thần lại, nhưng lại gặp được Diệp Huyên đang cùng Tiết Manh Manh đi ra ngoài.
Diệp Huyên vẫy tay một cách thân thuộc.
"Chào bác, bác vẫn chưa tan làm à? Thức suốt đêm sắc mặt bác trông không ổn lắm! Bác về nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé! Tạm biệt!"
Quản lý mỉm cười vui vẻ nhìn gia đình cậu bé rời đi, chờ khi định thần lại, ông ấy vỗ trán.
Vừa rồi ông ấy định làm gì ấy nhỉ?
Ôi, nếu nhớ không ra thì chắc là chuyện không quan trọng... phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro