Sáu Năm Sau, Ba Đứa Con Đáng Yêu Đưa Mẹ Đi Tra Tấn Người Cha Tổng Tài Cặn Bã
Sự Thật (2)
2024-11-16 10:15:47
"Đúng! Đúng! Dù cha cô trước đây không cứu mẹ cô thì sao? Chết là hết, chuyện quá khứ hãy để cho qua đi! Hơn nữa, vừa rồi nghe ý cô nói chẳng phải cô cũng liên quan đến cái chết của mẹ cô sao? Sao cô không đi đập đầu chết trước đi?"
"Đúng là vớ vẩn! Theo tôi thấy nên đuổi cô con gái này đi đi, để xem cô ta còn làm được gì nữa!"
"Tôi cũng thấy vậy đấy! Đi đi, mau đi đi! Không cần biết đây có phải là nhà cô không, nhưng đây là lễ tang của bà cụ, không có việc của cô!"
...
Mọi người đều vây xung quanh Diệp Tiểu Vi.
Diệp Tử Hàm thấy cảnh này thì nhếch khóe môi, nhưng cô ta vẫn tiến tới an ủi Diệp Tiểu Vi đừng nghĩ ngợi gì nhiều.
"Dù thế nào đi nữa thì cũng phải để qua ngày hôm nay, sau đó chúng ta mới nói về chuyện trong nhà được không?"
Cô ta tiến lại gần Diệp Tiểu Vi, hạ thấp giọng và tỏ vẻ khó xử.
"Không chỉ bà nội, còn bản thân em nữa! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ sao về em, sẽ xem em như thế nào? Em không nghĩ cho người khác thì cũng nghĩ cho bản thân mình chứ, đúng không?"
Diệp Tiểu Vi nhìn chằm chằm Diệp Tử Hàm.
"Chị, tôi đã cho chị một cơ hội!"
"Hả? Em đang nói gì vậy?"
Diệp Tiểu Vi lắc đầu với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
"Tôi nói, tôi đã cho chị một cơ hội, ví dụ như sáu năm trước anh ấy nhận được cuộc điện thoại, đó là do chị gọi đi! Ví dụ như trước khi bà nội qua đời, chị là người duy nhất ở bên cạnh bà, ví dụ như những lời chị vừa nói..."
Rõ ràng câu nói nào cô ta nói ra cũng nghe có vẻ vì muốn tốt cho cô, nhưng nghe kỹ thì câu nào cũng là, chuyện nhục nhã, khiến mẹ tức chết, khiến bà nội tức chết.
Đây có phải người chị gái vì muốn tốt cho cô không?
Lúc này đây, chẳng khác nào muốn đuổi cổ cô ra khỏi nhà càng sớm càng tốt.
Vậy là có ý gì?
"Chẳng phải trước đây chị nói muốn tôi quay về sao? Chẳng phải chị nói đều là lỗi của chị sao? Nhưng bây giờ thì sao?"
Diệp Tử Hàm sửng sốt, vội vàng lắc đầu.
"Tiểu Vi, sao em có thể nghĩ chị như vậy? Chỉ vì chị không biết ăn nói! Là lỗi của chị, đều là lỗi của chị! Nếu năm xưa chị không đi làm mà ở lại với dì thì dì sẽ không xảy ra chuyện. Nếu hai ngày trước chị kéo ông chủ ra khỏi phòng bệnh thì bà nội sẽ không nghe được những chuyện đó. Chỉ cần em tha thứ cho chị thì em nói sao cũng được."
Diệp Tiểu Vi nhắm mắt lại, lấy ra món đồ cô đã chuẩn bị trước.
Đột nhiên, âm thanh Diệp Tử Hàm nói chuyện với một người đàn ông vang lên.
"...Em gái tôi đã rời khỏi đây rồi, là vì muốn tránh mặt anh. Chuyện xảy ra sáu năm trước giống như một cơn ác mộng mà em ấy không thể quên được. Em ấy chán ghét anh, thậm chí vì tránh mặt anh mà ngay cả bà nội cũng không thèm chăm sóc..."
Diệp Tiểu Vi nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Diệp Tử Hàm, cô khẽ cười.
"Chị nghĩ là việc chị làm không ai hay biết sao? Chị nghĩ tại sao ngày hôm đó tôi lại dứt khoát rời khỏi bệnh viện? Chị nghĩ tại sao hôm nay tôi mới đến đây?"
Cả người Diệp Tử Hàm run rẩy, cô ta vươn tay kéo cánh tay Diệp Tiểu Vi, miễn cưỡng cong môi.
"Tiểu Vi, em nghe chị giải thích, chị có thể giải thích!"
"Giải thích? Hay che đậy? Chị nói chị vì muốn tốt cho tôi? Chị muốn nói rằng tất cả những gì chị làm chỉ là để giúp tôi sao? Chị nghe tôi luôn miệng gọi chị là chị chắc là vui lắm phải không? Xem tôi đau đớn và trong tuyệt vọng chắc hẳn chị thích thú lắm phải không?"
Giọng nói của Diệp Tiểu Vi đột nhiên lên cao.
"Diệp Tử Hàm, trước kia tôi yêu thích chị bao nhiêu thì giờ đây tôi căm ghét chị bấy nhiêu! Nhưng sở dĩ tôi bao dung chị hết lần này đến lần khác, đơn giản là vì, cho dù chị có dụng ý không tốt nhưng năm xưa chỉ có mình chị thực sự đã đưa tiền cho tôi."
Không ngờ, Diệp Tử Hàm càng lúc càng tệ hại hơn, không biết chừng mực!
"Đúng là vớ vẩn! Theo tôi thấy nên đuổi cô con gái này đi đi, để xem cô ta còn làm được gì nữa!"
"Tôi cũng thấy vậy đấy! Đi đi, mau đi đi! Không cần biết đây có phải là nhà cô không, nhưng đây là lễ tang của bà cụ, không có việc của cô!"
...
Mọi người đều vây xung quanh Diệp Tiểu Vi.
Diệp Tử Hàm thấy cảnh này thì nhếch khóe môi, nhưng cô ta vẫn tiến tới an ủi Diệp Tiểu Vi đừng nghĩ ngợi gì nhiều.
"Dù thế nào đi nữa thì cũng phải để qua ngày hôm nay, sau đó chúng ta mới nói về chuyện trong nhà được không?"
Cô ta tiến lại gần Diệp Tiểu Vi, hạ thấp giọng và tỏ vẻ khó xử.
"Không chỉ bà nội, còn bản thân em nữa! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ sao về em, sẽ xem em như thế nào? Em không nghĩ cho người khác thì cũng nghĩ cho bản thân mình chứ, đúng không?"
Diệp Tiểu Vi nhìn chằm chằm Diệp Tử Hàm.
"Chị, tôi đã cho chị một cơ hội!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hả? Em đang nói gì vậy?"
Diệp Tiểu Vi lắc đầu với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
"Tôi nói, tôi đã cho chị một cơ hội, ví dụ như sáu năm trước anh ấy nhận được cuộc điện thoại, đó là do chị gọi đi! Ví dụ như trước khi bà nội qua đời, chị là người duy nhất ở bên cạnh bà, ví dụ như những lời chị vừa nói..."
Rõ ràng câu nói nào cô ta nói ra cũng nghe có vẻ vì muốn tốt cho cô, nhưng nghe kỹ thì câu nào cũng là, chuyện nhục nhã, khiến mẹ tức chết, khiến bà nội tức chết.
Đây có phải người chị gái vì muốn tốt cho cô không?
Lúc này đây, chẳng khác nào muốn đuổi cổ cô ra khỏi nhà càng sớm càng tốt.
Vậy là có ý gì?
"Chẳng phải trước đây chị nói muốn tôi quay về sao? Chẳng phải chị nói đều là lỗi của chị sao? Nhưng bây giờ thì sao?"
Diệp Tử Hàm sửng sốt, vội vàng lắc đầu.
"Tiểu Vi, sao em có thể nghĩ chị như vậy? Chỉ vì chị không biết ăn nói! Là lỗi của chị, đều là lỗi của chị! Nếu năm xưa chị không đi làm mà ở lại với dì thì dì sẽ không xảy ra chuyện. Nếu hai ngày trước chị kéo ông chủ ra khỏi phòng bệnh thì bà nội sẽ không nghe được những chuyện đó. Chỉ cần em tha thứ cho chị thì em nói sao cũng được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Tiểu Vi nhắm mắt lại, lấy ra món đồ cô đã chuẩn bị trước.
Đột nhiên, âm thanh Diệp Tử Hàm nói chuyện với một người đàn ông vang lên.
"...Em gái tôi đã rời khỏi đây rồi, là vì muốn tránh mặt anh. Chuyện xảy ra sáu năm trước giống như một cơn ác mộng mà em ấy không thể quên được. Em ấy chán ghét anh, thậm chí vì tránh mặt anh mà ngay cả bà nội cũng không thèm chăm sóc..."
Diệp Tiểu Vi nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Diệp Tử Hàm, cô khẽ cười.
"Chị nghĩ là việc chị làm không ai hay biết sao? Chị nghĩ tại sao ngày hôm đó tôi lại dứt khoát rời khỏi bệnh viện? Chị nghĩ tại sao hôm nay tôi mới đến đây?"
Cả người Diệp Tử Hàm run rẩy, cô ta vươn tay kéo cánh tay Diệp Tiểu Vi, miễn cưỡng cong môi.
"Tiểu Vi, em nghe chị giải thích, chị có thể giải thích!"
"Giải thích? Hay che đậy? Chị nói chị vì muốn tốt cho tôi? Chị muốn nói rằng tất cả những gì chị làm chỉ là để giúp tôi sao? Chị nghe tôi luôn miệng gọi chị là chị chắc là vui lắm phải không? Xem tôi đau đớn và trong tuyệt vọng chắc hẳn chị thích thú lắm phải không?"
Giọng nói của Diệp Tiểu Vi đột nhiên lên cao.
"Diệp Tử Hàm, trước kia tôi yêu thích chị bao nhiêu thì giờ đây tôi căm ghét chị bấy nhiêu! Nhưng sở dĩ tôi bao dung chị hết lần này đến lần khác, đơn giản là vì, cho dù chị có dụng ý không tốt nhưng năm xưa chỉ có mình chị thực sự đã đưa tiền cho tôi."
Không ngờ, Diệp Tử Hàm càng lúc càng tệ hại hơn, không biết chừng mực!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro