Sáu Năm Sau, Ba Đứa Con Đáng Yêu Đưa Mẹ Đi Tra Tấn Người Cha Tổng Tài Cặn Bã
Thì Ra Là Thích...
2024-11-16 10:15:47
Mặc dù cô không biết tại sao Diệp Tử Hàm lại làm việc ở Ngạo Tỉ, nhưng ông chủ của Ngạo Tỉ là Cận Việt Thần.
Năm xưa Diệp Tử Hàm đã tính kế hai người họ, nếu sau khi Cận Việt Thần biết chuyện thì cô ta sẽ trả thù, thủ đoạn tuyệt đối vượt quá khả năng của Diệp Tử Hàm.
Diệp Tử Hàm đi xuống lầu, nhìn thấy Diệp Tiểu Vi vẫn với dáng vẻ quyến rũ, ánh mắt cô ta thoáng qua vẻ hung tợn.
Tại sao một người rõ ràng đã thân bại danh liệt, mà bây giờ vẫn có thể sống tốt như vậy? Còn tốt hơn bản thân cô ta? Cô có tư cách gì chứ?
"Tiểu Vi, em gọi chị à? Xin lỗi nhé, em có thể đợi ở dưới lầu được không? Bây giờ đang là giờ làm việc, chờ khi chị tan làm rồi đưa em đi ăn có được không?"
Diệp Tiểu Vi cười khẩy.
"Đừng làm bộ làm tịch nữa, cho chị một cơ hội. Gọi cha mẹ của chị về đây, ngày mai đúng ba giờ chiều, ở dưới lầu của công ty các người, chúng ta sẽ nói chuyện."
Thấy Diệp Tử Hàm phẫn nộ, Diệp Tiểu Vi cũng chỉ mỉm cười.
"Bây giờ mẹ chị có được Thượng Phương bảo kiếm thì cảm thấy là vô địch thiên hạ! Nhưng nếu tôi quyết định chiến đấu đến cùng thì sao? Nếu tôi quyết định đến gặp Cận Việt Thần để giải thích mọi chuyện xảy ra năm đó thì sao?"
Cô mỉm cười.
"Đừng nói là năm triệu, ngay cả gia đình ba người của chị cũng sẽ không có cuộc sống tốt đẹp."
Diệp Tiểu Vi nhìn thấy Diệp Tử Hàm thất thần, cô khẽ cười rồi cầm túi xách lên, đứng dậy rời đi.
Trước khi rời đi, cô cúi xuống ghé sát vào tai Diệp Tử Hàm, nhẹ giọng nói.
"Thật ra, còn một điều nữa tôi muốn biết. Tại sao chị lại bỏ mặc Diệp Thị và rất nhiều các công ty khác, nhất quyết muốn đến Ngạo Tỉ?"
Cô mỉm cười.
"Trước đây tôi cũng không rõ, nhưng bây giờ thì tôi đã biết rõ rồi. Trước đây tôi nghĩ chị tính kế tôi, có thể là vì ngưỡng mộ hoặc có thể là vì ghen tị, hoặc là do thói quen thích cướp những thứ thuộc về tôi. Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy chị thích Cận Việt Thần."
Diệp Tiểu Vi nhìn thấy sắc mặt Diệp Tử Hàm đột nhiên thay đổi, cô nghĩ suy đoán của mình đã đúng.
Cô nheo đôi mắt hạnh lại, tâm trạng rất tốt.
"Cho nên, lúc đầu chị đã giúp tôi như vậy, người làm em này tất nhiên phải giúp chị chứ. Hay là tôi giúp chị đi thổ lộ với người ta nhé?"
Diệp Tử Hàm lập tức đứng dậy, siết chặt ngón tay, nở nụ cười dịu dàng và ôn hòa.
"Em cứ yên tâm, chắc chắn ngày mai cha mẹ sẽ đến đúng giờ, sẽ không làm chậm trễ việc của em."
Diệp Tiểu Vi mỉm cười gật đầu rồi rời đi.
Tuy nhiên, khi cô vừa định lên xe thì chợt nhìn thấy ở phía trước có một đôi nam nữ rất có khí chất.
Cô tham lam nhìn người đàn ông và từ từ siết chặt ngón tay.
Thế giới thực sự rất nhỏ bé, khi chúng ta muốn gặp ai đó, dù có tìm đủ mọi cách để gặp cũng sẽ không gặp được, nhưng khi không muốn gặp thì đi đến đâu cũng có thể gặp được.
Như vậy gọi là có duyên không phận sao?
Có lẽ bởi vì ánh mắt của Diệp Tiểu Vi quá mãnh liệt nên người đàn ông đã quay sang nhìn về phía này.
Diệp Tiểu Vi sợ hãi đến mức gục xuống tay lái.
Tuy nhiên, trong lúc vội vàng cánh tay cô đã ấn vào còi xe, tiếng còi xe vang lên trong bãi đậu xe tầng hầm trống trải.
Lam Chỉ Nhu kéo Cận Việt Thần đi.
"Anh đi mau đi, không thấy người ta nhấn còi sao? Đang giục anh đấy!"
Cận Việt Thần mím môi lại nhìn về phía sau.
Anh cứ cảm thấy hình bóng của người trong xe rất quen thuộc, nhưng cuối cùng anh vẫn bị Lam Chỉ Nhu lôi đi.
"Anh nhanh đi, cha mẹ em đang chờ chúng ta đấy! Cũng chẳng biết có chuyện gì, đột nhiên lại gấp gáp như vậy, họ đã giục em cả tám trăm lần rồi đấy!"
Trong xe, Diệp Tiểu Vi nheo mắt nhìn hai người tay trong tay, trong đầu vang lên một câu hát.
[Tôi nên ở dưới gầm xe, không nên ở trong xe]
Năm xưa Diệp Tử Hàm đã tính kế hai người họ, nếu sau khi Cận Việt Thần biết chuyện thì cô ta sẽ trả thù, thủ đoạn tuyệt đối vượt quá khả năng của Diệp Tử Hàm.
Diệp Tử Hàm đi xuống lầu, nhìn thấy Diệp Tiểu Vi vẫn với dáng vẻ quyến rũ, ánh mắt cô ta thoáng qua vẻ hung tợn.
Tại sao một người rõ ràng đã thân bại danh liệt, mà bây giờ vẫn có thể sống tốt như vậy? Còn tốt hơn bản thân cô ta? Cô có tư cách gì chứ?
"Tiểu Vi, em gọi chị à? Xin lỗi nhé, em có thể đợi ở dưới lầu được không? Bây giờ đang là giờ làm việc, chờ khi chị tan làm rồi đưa em đi ăn có được không?"
Diệp Tiểu Vi cười khẩy.
"Đừng làm bộ làm tịch nữa, cho chị một cơ hội. Gọi cha mẹ của chị về đây, ngày mai đúng ba giờ chiều, ở dưới lầu của công ty các người, chúng ta sẽ nói chuyện."
Thấy Diệp Tử Hàm phẫn nộ, Diệp Tiểu Vi cũng chỉ mỉm cười.
"Bây giờ mẹ chị có được Thượng Phương bảo kiếm thì cảm thấy là vô địch thiên hạ! Nhưng nếu tôi quyết định chiến đấu đến cùng thì sao? Nếu tôi quyết định đến gặp Cận Việt Thần để giải thích mọi chuyện xảy ra năm đó thì sao?"
Cô mỉm cười.
"Đừng nói là năm triệu, ngay cả gia đình ba người của chị cũng sẽ không có cuộc sống tốt đẹp."
Diệp Tiểu Vi nhìn thấy Diệp Tử Hàm thất thần, cô khẽ cười rồi cầm túi xách lên, đứng dậy rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi rời đi, cô cúi xuống ghé sát vào tai Diệp Tử Hàm, nhẹ giọng nói.
"Thật ra, còn một điều nữa tôi muốn biết. Tại sao chị lại bỏ mặc Diệp Thị và rất nhiều các công ty khác, nhất quyết muốn đến Ngạo Tỉ?"
Cô mỉm cười.
"Trước đây tôi cũng không rõ, nhưng bây giờ thì tôi đã biết rõ rồi. Trước đây tôi nghĩ chị tính kế tôi, có thể là vì ngưỡng mộ hoặc có thể là vì ghen tị, hoặc là do thói quen thích cướp những thứ thuộc về tôi. Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy chị thích Cận Việt Thần."
Diệp Tiểu Vi nhìn thấy sắc mặt Diệp Tử Hàm đột nhiên thay đổi, cô nghĩ suy đoán của mình đã đúng.
Cô nheo đôi mắt hạnh lại, tâm trạng rất tốt.
"Cho nên, lúc đầu chị đã giúp tôi như vậy, người làm em này tất nhiên phải giúp chị chứ. Hay là tôi giúp chị đi thổ lộ với người ta nhé?"
Diệp Tử Hàm lập tức đứng dậy, siết chặt ngón tay, nở nụ cười dịu dàng và ôn hòa.
"Em cứ yên tâm, chắc chắn ngày mai cha mẹ sẽ đến đúng giờ, sẽ không làm chậm trễ việc của em."
Diệp Tiểu Vi mỉm cười gật đầu rồi rời đi.
Tuy nhiên, khi cô vừa định lên xe thì chợt nhìn thấy ở phía trước có một đôi nam nữ rất có khí chất.
Cô tham lam nhìn người đàn ông và từ từ siết chặt ngón tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế giới thực sự rất nhỏ bé, khi chúng ta muốn gặp ai đó, dù có tìm đủ mọi cách để gặp cũng sẽ không gặp được, nhưng khi không muốn gặp thì đi đến đâu cũng có thể gặp được.
Như vậy gọi là có duyên không phận sao?
Có lẽ bởi vì ánh mắt của Diệp Tiểu Vi quá mãnh liệt nên người đàn ông đã quay sang nhìn về phía này.
Diệp Tiểu Vi sợ hãi đến mức gục xuống tay lái.
Tuy nhiên, trong lúc vội vàng cánh tay cô đã ấn vào còi xe, tiếng còi xe vang lên trong bãi đậu xe tầng hầm trống trải.
Lam Chỉ Nhu kéo Cận Việt Thần đi.
"Anh đi mau đi, không thấy người ta nhấn còi sao? Đang giục anh đấy!"
Cận Việt Thần mím môi lại nhìn về phía sau.
Anh cứ cảm thấy hình bóng của người trong xe rất quen thuộc, nhưng cuối cùng anh vẫn bị Lam Chỉ Nhu lôi đi.
"Anh nhanh đi, cha mẹ em đang chờ chúng ta đấy! Cũng chẳng biết có chuyện gì, đột nhiên lại gấp gáp như vậy, họ đã giục em cả tám trăm lần rồi đấy!"
Trong xe, Diệp Tiểu Vi nheo mắt nhìn hai người tay trong tay, trong đầu vang lên một câu hát.
[Tôi nên ở dưới gầm xe, không nên ở trong xe]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro