Sáu Năm Sau Thảm Họa, Ta Gây Dựng Trang Trại Nhờ Trồng Giá Đỗ

Hàng Xóm Có Lươ...

2024-12-11 16:20:13

Đó là một cái lỗ nhỏ nằm sát gốc tường Tường Vi dại. Rất nhỏ, lại bị những chiếc lá xanh rậm rạp che phủ, khiến người ta khó mà phát hiện ra.

Nếu không vì Hoài Du quỳ xuống quá nhanh và lời xin lỗi quá thành khẩn, thì giờ cô cũng chẳng thấy được nó.

Cặp mắt nhỏ xíu bên trong lỗ trông có vẻ bị giật mình, vút một cái liền biến mất.

Nhưng Hoài Du còn nhanh hơn nó! Thậm chí cơ thể cô còn chưa kịp nhận lệnh từ não bộ, tay đã nhanh chóng thò vào trong lỗ!

Thế là, sau một trận vật lộn, cô suýt chút nữa đã vuột mất, nhưng cuối cùng vẫn nắm được đuôi của thứ đó và lôi ra ngoài.

À, thì ra là một con chuột đồng chẳng có gì đặc biệt. Bộ lông xám xịt, đôi mắt tròn, râu dài, đuôi cũng dài.

Nhìn mà thất vọng ghê… đúng là tầm thường quá chừng…

Hoài Du hơi ngửa cổ ra sau một chút.

Nhưng mà, không sao! Chuột đồng tầm thường hay không chẳng quan trọng, quan trọng là chúng rất giỏi trữ lương thực!

“Chít chít chít chít!”

Con chuột đồng điên cuồng giãy giụa. Hoài Du cũng không làm khó nó, ngược lại còn hơi nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng:

“Bé cưng à, cưng dễ thương quá đi!”

“Không sao đâu, đừng sợ, chị sẽ không làm hại cưng, cưng đi đi.”

Khoảnh khắc đó, cô như tỏa ra hào quang của một vị thánh nhân, đến mức con chuột đồng ngơ ngác khi được thả xuống đất. Nó sững người trong chốc lát, rồi mới cuống cuồng chạy xa.

Nhưng chưa chạy được bao xa, dường như nó sực tỉnh, đôi mắt nhỏ quay lại liếc một cái, và cả bộ ria dài của nó như dựng đứng lên! Bởi vì ngay lúc này, Hoài Du đã duỗi tay ra, bắt đầu đào bới cái lỗ của nó!

“Chít chít chít chít!”

Con chuột đồng trong giây phút đó thậm chí quên luôn cả tính mạng, lại quay ngược trở lại, lao qua lao lại bên miệng hang, chân gần như ma sát đến tóe lửa vì quá sốt ruột!

Nhưng Hoài Du chỉ cười ngọt ngào:

“Cảm ơn cưng nhé, chị đang thiếu đồ may quần áo mà!”

Hơn nữa, nhờ con chuột đồng nhỏ, Hoài Du còn nghĩ ra một mẹo nhỏ để lên núi tìm báu vật – đó là đi xem có bao nhiêu con sóc năm trước đã quên mất chỗ cất giấu kho báu của mình. Nghĩ đến đó, tư thế đào đất của cô càng thêm phóng khoáng và đầy phong cách!

May mắn thay, có lẽ vì rễ của hành lang Tường Vi mọc quá sâu hoặc vùng hoang dã này thực sự quá nguy hiểm, hang của con chuột đồng tuy ngoằn ngoèo nhưng khoảng cách thẳng thì không sâu lắm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi Hoài Du dùng lại cành cây to thô kệch từng đào đất xây nhà trước đây, tiếng "chít chít" của con chuột đồng càng lúc càng tuyệt vọng.

Nhưng niềm vui của người và nỗi buồn của chuột không bao giờ có thể hòa hợp. Chuột đồng càng tuyệt vọng bao nhiêu, Hoài Du lại càng vui vẻ bấy nhiêu. Vì kho lương thực của con chuột đồng này thực sự quá phong phú!

Một đống nhỏ lạc, từng hạt đều trông rất đầy đặn, cô phải ôm hai lần mới lấy hết ra. Còn có một ít đậu xanh, tuy dính bẩn nhưng không bị hỏng, hai vốc to! Không biết nó đã trộm được từ đâu, nhưng thật tuyệt vời!

Ngoài ra, còn có một ít hạt lúa mạch. Nhưng có vẻ việc trộm lúa mạch không phải sở trường của nó, nên nhiều hạt đã teo tóp, chẳng còn giá trị gì.

Quan trọng nhất là, trong kho cuối cùng, Hoài Du tìm được một nắm củ mài nhỏ, to bằng trứng chim cút.

Wow! Thứ này có thể trồng được! Hơn nữa, năng suất mỗi mẫu đất chắc chắn dễ dàng vượt ngàn cân, hơn hẳn một cân đậu mình đang có!

Với nhiều thứ quý giá như vậy, từng phút giây ở ngoài trời đều khiến cô cảm thấy mình cần phải chăm chỉ hơn.

Hoài Du cởi áo khoác, gói tất cả lại, và cuối cùng mang về một bọc to cỡ quả bóng rổ – đủ thấy con chuột đồng này giỏi tích trữ thế nào.

“Cưng thật giỏi!”

Cô chân thành khen ngợi con chuột đồng, con chuột lúc này đang cuống đến mức gần như nhảy dựng lên. Sau đó, cô còn chu đáo an ủi nó:

“Cưng xem, tuy chị lấy hết lương thực của cưng, nhưng giờ là mùa xuân, cưng không thiếu gì để ăn cả. Mấy chồi cỏ non xanh mướt kia chẳng phải cưng rất thích sao? Ăn nhiều vào nhé, cứ tự nhiên mà ăn.”

“Đây là đất của chị, cứ yên tâm mà ăn!”

Nói xong, cô rời đi trong niềm vui sướng.

Về đến nhà, cô trải áo khoác lên gạch xanh, rồi cẩn thận phân loại từng loại lương thực trong bọc ra.

Những hạt lép và hỏng thì bỏ đi, còn lại thì phân loại gọn gàng. Củ mài thì có thể trồng, lại năng suất cao, nên không dùng để đổi lấy quần áo.

Lạc cũng có thể trồng, nếu chăm tốt thì mỗi mẫu cũng có thể đạt ngàn cân, vậy nên giữ lại!

Phần lúa mạch thì chẳng còn lại mấy hạt tốt, gom lại không đủ một nắm nhỏ, chắc cũng chẳng đổi được gì, đành gói tạm trong lá cây rồi nhét vào túi, để thử hỏi xem sao.

Còn lại, đậu xanh thì lại khá nhiều. Không rõ chuột đồng nhặt ở thửa ruộng nào, mà nhiều đến hai vốc to. Nhưng đậu xanh thì không đủ no bụng…

Hoài Du lập tức quyết định: dùng đậu xanh này để đổi lấy quần áo! Cô không rõ giá cả lắm, nhưng nếu 11 quả thông đã đổi được tấm bạt chống thấm, thì hai vốc đậu xanh, chí ít cũng có thể đổi được một bộ đồ lót sạch sẽ đúng không?

Còn về việc có nên đến chợ giao dịch hay không… Hoài Du nghĩ, bây giờ mọi thứ đều hỗn loạn, chắc chắn ở chợ còn nhiều người khổ hơn mình. Đậu xanh tuy có thể trồng, nhưng hiện tại chưa ăn được ngay, giá trị cũng không cao.

Nếu vậy… Đành nhờ quân phòng vệ vậy!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Để tỏ lòng tôn trọng, trước khi ra khỏi nhà, Hoài Du cố nhịn cảm giác khó chịu, nghiến răng dùng một cành cây để chải qua răng. Không có nước sạch, nên coi như là "thành ý" đi.

Nhờ lượng lớn dinh dưỡng từ túi thực phẩm, cô mới chống chọi được mấy ngày nay.

Sau đó, cô dùng vạt áo bọc đậu xanh lại, hướng về khu vực 69, lên đường!

Không còn phải gánh 10 cân quả thông như lần trước, nên quãng đường ba, bốn cây số lần này cô đi khá nhẹ nhàng. Thậm chí còn vừa đi vừa ngó nghiêng, nếu không vì bộ quần áo rách nát trên người, trông chẳng khác gì một chuyến dã ngoại.

Khi đến khu căn cứ số 69, từ xa, lính gác cổng đã trông thấy cô và vội vàng cầm bộ đàm lên liên lạc!

Khi Hoài Du đến trước cổng, đội trưởng Chu lần trước, cùng mấy người bên hậu cần đã đứng đợi sẵn. Nhìn thấy cô, ông ta cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

Hoài Du: "ba chấm"

Nhưng cô là người biết giữ thể diện, hiện tại đang có việc cần nhờ, nên tuyệt đối không nói những câu kiểu như "mặt bị chuột rút" hay gì cả. Cô mỉm cười dịu dàng:

"Anh đội trưởng ơi, em đến đổi đồ, có được không ạ?"

Chu Tiềm cố giữ nụ cười thân thiện, ngay cả giọng nói cũng trở nên kỳ quặc và nhẹ nhàng:

"Không thành vấn đề. Hạt thông lần trước em đưa rất ngon, bọn anh đều thích."

Thật ra chẳng ai ăn được nhiều. Vì giá trị biến dị quá thấp, mọi người chỉ đùa vui bẻ một quả ăn thử, phần còn lại bị đem đi nghiên cứu hết.

Nghe nói cô quay lại, cả nhóm vội kéo đến, mong lần này cô mang thêm thứ gì đó giá trị biến dị thấp.

Hoài Du hơi nghi hoặc nhìn ông, nghiên cứu vẻ mặt phong trần của ông đội trưởng, rồi chợt hiểu ra: Đội trưởng Chu hẳn là đã chịu nhiều khổ cực, nên mới thấy hạt thông không đắng chút nào. Thật là cảm động.

Nếu hôm nay đổi được quần áo, cô sẽ càng cảm động hơn nữa. Vì thế, cô cũng cười ngọt ngào:

"Vậy thì cảm ơn các anh rất nhiều! Nhưng em muốn hỏi, ở đây có chị gái nào không ạ? Em muốn đổi mấy món dùng cho con gái."

"Dùng cho con gái..."

Ánh mắt Chu Tiềm lướt qua mái tóc rối bời và bộ quần áo rách nát của cô, rồi nói:

"Không thành vấn đề."

Anh ấy cầm bộ đàm nói nhỏ vài câu, chẳng bao lâu sau, hai cô gái trẻ trung, dũng cảm bước ra từ căn cứ.

[ Giải thích một chút: Ở đây củ mài là loại từ cây củ mài sắt (Dioscorea polystachya), không phải loại khác nhé.]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sáu Năm Sau Thảm Họa, Ta Gây Dựng Trang Trại Nhờ Trồng Giá Đỗ

Số ký tự: 0