Sáu Năm Sau Thảm Họa, Ta Gây Dựng Trang Trại Nhờ Trồng Giá Đỗ
Hành Lang Tường...
2024-12-11 16:20:13
Trong cảnh ồn ào náo nhiệt, khi đến lượt Hoài Du thì trời đã ngả tối.
Tấm thẻ "không điểm cống hiến" phát ra một tiếng "bíp" khô khốc, khiến mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía cô trong im lặng.
Hoài Du lại không hề tỏ ra xấu hổ, chỉ ngoan ngoãn và yên lặng chờ đợi.
Thực ra, cô chẳng có lý do gì để cảm thấy xấu hổ. Cô đã quên sạch quá khứ, không biết mình từng chết đi rồi sống lại hay đột nhiên xảy ra biến dị. Điều duy nhất cô biết là sáng nay, khi mở mắt ra, mình đã bị bao bọc trong một cái kén do rễ cây tạo thành.
Sau khi bò ra khỏi cái kén ấy, ngoài tên của mình và một số kiến thức cơ bản mơ hồ, cô không nhớ bất cứ điều gì khác, kể cả cha mẹ hay bạn bè thân thiết.
Nói tóm lại...
Hoài Du tự thấy mình là một người tốt, không thể làm điều gì xấu xa, vậy thì tấm thẻ không điểm này cũng chẳng phải lỗi của cô, mà là lỗi của thời thế này.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy tinh thần rất ổn định, nụ cười cũng rất thản nhiên, đến mức khiến những người xung quanh chuẩn bị thì thầm bàn tán không biết phải nói gì.
Một lúc sau, nhân viên hoàn tất thủ tục và chỉ đưa cho cô 30 bịch dịch dinh dưỡng cùng 1 cân đậu nành.
“Cuộc sống sau này là của cô. Nhà nước không bảo trợ đâu. Nếu cô cứ thế này, e rằng sẽ chết đói thôi.”
Hoài Du ôm lấy đống đồ, mỉm cười với người đối diện:
"Tôi biết rồi ạ."
Nghĩ ngợi một lúc, cô lại bổ sung thêm:
"Tôi sẽ sống tốt. Cảm ơn cô."
Khi bước ra khỏi sảnh, bầu trời đã pha trộn giữa sắc xanh thẫm và ánh đỏ cam của hoàng hôn. Trên chiếc xe buýt cũ kỹ tàn tạ đậu trước cổng đã đầy ắp người, loa vẫn không ngừng phát thanh:
"Để thuận tiện cho mọi người đăng ký, tháng này xe buýt miễn phí…"
"Trạm cuối: Hành Lang Tường Vi…"
Hoài Du ngây người một chút, sau đó vội vàng chạy đến. Lái xe liên tục bấm còi và hét lên:
"Mọi người ở phía sau đi vào trong đi…"
“Chật kín rồi! Chật kín rồi! Bác tài, đi thôi!”
“Đúng đó! Tôi ở khu Kim Nguyên, không đi thì trời tối mất!”
Sau một lúc, mọi người chỉ cảm thấy xung quanh chật chội hơn, chân không tự chủ được mà lại phải nép sát vào bên cạnh.
"Vãi! Rốt cuộc ai đang chen chúc vậy hả!"
"Đừng chen nữa, con mẹ nó, đừng chen nữa! Chật lắm rồi! Chân tôi còn đang lơ lửng đây này!"
"Ê ê ê, đừng có chèn vỡ dịch dinh dưỡng của tôi đó"
Cửa cuối cùng cũng đóng lại, Hoài Du bám chặt vào tay vịn, nhìn mọi người chen chúc sát vào nhau như cá mòi đóng hộp, nở một nụ cười vô tội.
Qua ô cửa kính đầy vết nứt, cô nhìn ra bên ngoài, nơi thành phố từ trật tự trở thành đống hoang tàn, rồi dần dần hóa thành vùng đất hoang vu, giống hệt những hình ảnh trong giấc mơ của cô.
Nhưng trong mơ còn có gì nữa nhỉ?
"Những khóm Tường Vi..."
Cô lẩm bẩm, nhưng không nhớ ra được thêm điều gì khác.
Chiếc xe buýt lắc lư, chao đảo chạy qua những con đường đầy ổ gà, chật vật hướng về vùng ngoại ô. Người trên xe dần thưa thớt, đến khi vài người ở khu Kim Nguyên xuống thì trên xe chỉ còn lại Hoài Du và tài xế. Hai người nhìn nhau qua kính chắn gió. Hoài Du khẽ cười:
"Tôi ở dưới hành lang Tường Vi."
Tài xế bất lực khởi động xe:
"Trạm cuối là hành lang Tường Vi, nhưng đâu có nghĩa là thật sự phải đến đó... Ai ngờ lại có người sống ở đó thật chứ!"
Ông lầm bầm, rồi không nhịn được mà tò mò:
"Cô gái, đến khu Kim Nguyên còn chưa đến lượt cô… cô, cô, cô có phải bị trừ điểm nặng không?"
"Không."
Hoài Du thành thật lắc đầu:
"Chắc là tôi chẳng đóng góp được gì cả."
Tài xế: ba chấm…
Xe buýt không dừng lại ở hành lang Tường Vi, có vẻ nơi này thật sự rất nguy hiểm, đến mức xe phải quay đầu lại.
Ánh hoàng hôn đã bao trùm khắp nơi, từ xa, những dãy núi chỉ còn lại bóng dáng mờ nhạt.
Gió đêm lành lạnh, Hoài Du cúi xuống, chạm tay vào những mầm cỏ xanh non trên mặt đất, nhớ lại mơ hồ bản tin sáng nay, hình như là tháng 3.
Cô thấy hơi đói, nhưng hạt đậu nành vẫn khô khốc, cứng ngắc, thế là tiện tay lấy một túi dịch dinh dưỡng.
Bao bì không có gì cầu kỳ, trông như một gói thạch trái cây thông thường. Trên đó chỉ đơn giản ghi "Dung dịch dinh dưỡng cơ bản," còn bảng thành phần thì trong ánh tối chỉ mờ mờ, thấp thoáng mấy chữ như vitamin gì đó.
Cô tò mò vặn nắp và nếm thử…
Ồ, chua chua, vị ngọt rất nhạt, còn có chút mặn. Về kết cấu thì… giống như mùn gỗ ngâm nước rồi thêm chất làm đặc.
Không ngon chút nào.
Nhưng cũng không sao, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Cô cần phải nghĩ xem rốt cuộc bản thân là ai, và tại sao lại bọc mình trong một cái kén rễ cây trên núi Tam Thanh chứ?
Chẳng lẽ… là khối u rễ đột biến?
Ặc! Cái này cũng không dám nghĩ tới nữa, cũng thật buồn nôn quá đi!
Hoài Du nhanh chóng đi vòng quanh một lượt, quyết định tạm thời dừng việc nghĩ về chuyện đó để tập trung vào thực tại.
Chẳng hạn như, tối nay cô sẽ ngủ ở đâu?
Bốn bề tối đen như mực, xa xa mơ hồ thấy những toà cao ốc lấp ló ánh đèn, nhưng nhanh chóng tắt ngấm. Hoài Du kéo kéo bộ quần áo rách nát trên người, bước qua lại vài vòng trên mặt đất khô cằn đã qua xử lý, rồi đột nhiên nhận ra…
Chẳng ai trông chừng cô, vậy sao cô nhất định phải ở lại đây qua đêm nhỉ? Về núi thôi! Dù sao trên đó còn có cái kén của cô mà!
Ừm, nói vậy nghe hơi kỳ kỳ, nhưng cái kén hình bầu dục được làm từ rễ cây quấn chặt ấy, bên trong nhét đầy lá thông khô, chẳng phải ngủ thoải mái hơn nơi này sao?
Đêm muộn, mùi hương từ hành lang Tường Vi càng thêm nồng nàn. Những chiếc gai nhọn xấu xí ẩn mình dưới tán lá xanh, trong tiết đầu xuân tháng Ba, đám hoa này rõ ràng đã nở hơi sớm.
Hoài Du có chút không nhớ nổi ban ngày mình đã đi vào từ hướng nào, nhưng khi đầu ngón tay cô chạm vào cánh hoa mềm mại thoang thoảng hương thơm, thì cách đó không xa, một cột đèn cao vút mà cô chưa từng chú ý đột ngột bật lên cảnh báo:
[ Khu 37 hành lang Tường Vi - Chỉ số biến dị tăng nhanh, nghi ngờ có biến động—]
[ Khu 37 hành lang Tường Vi - Chỉ số biến dị tăng nhanh, nghi ngờ có biến động—]
[ Khu 37 hành lang Tường Vi - Chỉ số biến dị tăng nhanh, nghi ngờ có biến động—]
Cô lập tức rụt tay lại, sau đó làm như không có chuyện gì, nhìn vào chỗ lõm phía trước rồi quyết đoán chui vào.
Ba phút sau, giữa đêm khuya tĩnh mịch, tiếng động cơ bất ngờ vang lên. Hai phút sau nữa, Hoài Du co người trong cấu trúc gạch đá lạnh lẽo, nghe thấy trên đầu vang lên tiếng bước chân quân ủng nhẹ nhàng giẫm trên mặt đất.
"Ra đây!"
Một giọng nói to vang lên, đầy uy hiếp. Cô chầm chậm thò đầu ra, trông giống như một nụ hoa vô tội mọc dưới tầng tầng lá sen, ngoan ngoãn mà yếu đuối:
"Tôi không có làm gì hết..."
Khẩu súng lạnh lẽo mang theo cảm giác nguy hiểm từ từ hạ xuống, những người xung quanh hơi thả lỏng, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm nghị:
"Muộn thế này, cô làm gì ở đây? Khu vực hành lang Tường Vi không được phép ở lại vào ban đêm."
Hoài Du trông rất mờ mịt:
"Nhưng đây... giờ là chỗ của tôi mà."
Cô chậm rãi bò ra khỏi cấu trúc gạch đá, trông như một chú chó nhỏ đáng thương vừa bị xua đuổi, quần áo rách nát, mái tóc dài rối bù vì chui qua chui lại. Rồi cô chỉ vào đống đổ nát tản mát gần đó:
"Anh nhìn đi, đây là chỗ của Tường Vi Công Quán, hôm nay phân cho tôi rồi."
Mọi người xung quanh lập tức sững sờ.
"Cô… được phân cho chỗ này?"
Người lính dẫn đầu có một huy hiệu hoa Tường Vi trước ngực, lúc này mới phản ứng lại:
"Ý cô là buổi phân phối hôm nay? Một mình cô mà lại được phân đến đây? Có ai động đến điểm đóng góp của các người không?"
Bên dưới chiếc mũ bảo hiểm, ánh mắt anh ta dần trở nên lạnh lẽo và nghiêm nghị.
Tấm thẻ "không điểm cống hiến" phát ra một tiếng "bíp" khô khốc, khiến mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía cô trong im lặng.
Hoài Du lại không hề tỏ ra xấu hổ, chỉ ngoan ngoãn và yên lặng chờ đợi.
Thực ra, cô chẳng có lý do gì để cảm thấy xấu hổ. Cô đã quên sạch quá khứ, không biết mình từng chết đi rồi sống lại hay đột nhiên xảy ra biến dị. Điều duy nhất cô biết là sáng nay, khi mở mắt ra, mình đã bị bao bọc trong một cái kén do rễ cây tạo thành.
Sau khi bò ra khỏi cái kén ấy, ngoài tên của mình và một số kiến thức cơ bản mơ hồ, cô không nhớ bất cứ điều gì khác, kể cả cha mẹ hay bạn bè thân thiết.
Nói tóm lại...
Hoài Du tự thấy mình là một người tốt, không thể làm điều gì xấu xa, vậy thì tấm thẻ không điểm này cũng chẳng phải lỗi của cô, mà là lỗi của thời thế này.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy tinh thần rất ổn định, nụ cười cũng rất thản nhiên, đến mức khiến những người xung quanh chuẩn bị thì thầm bàn tán không biết phải nói gì.
Một lúc sau, nhân viên hoàn tất thủ tục và chỉ đưa cho cô 30 bịch dịch dinh dưỡng cùng 1 cân đậu nành.
“Cuộc sống sau này là của cô. Nhà nước không bảo trợ đâu. Nếu cô cứ thế này, e rằng sẽ chết đói thôi.”
Hoài Du ôm lấy đống đồ, mỉm cười với người đối diện:
"Tôi biết rồi ạ."
Nghĩ ngợi một lúc, cô lại bổ sung thêm:
"Tôi sẽ sống tốt. Cảm ơn cô."
Khi bước ra khỏi sảnh, bầu trời đã pha trộn giữa sắc xanh thẫm và ánh đỏ cam của hoàng hôn. Trên chiếc xe buýt cũ kỹ tàn tạ đậu trước cổng đã đầy ắp người, loa vẫn không ngừng phát thanh:
"Để thuận tiện cho mọi người đăng ký, tháng này xe buýt miễn phí…"
"Trạm cuối: Hành Lang Tường Vi…"
Hoài Du ngây người một chút, sau đó vội vàng chạy đến. Lái xe liên tục bấm còi và hét lên:
"Mọi người ở phía sau đi vào trong đi…"
“Chật kín rồi! Chật kín rồi! Bác tài, đi thôi!”
“Đúng đó! Tôi ở khu Kim Nguyên, không đi thì trời tối mất!”
Sau một lúc, mọi người chỉ cảm thấy xung quanh chật chội hơn, chân không tự chủ được mà lại phải nép sát vào bên cạnh.
"Vãi! Rốt cuộc ai đang chen chúc vậy hả!"
"Đừng chen nữa, con mẹ nó, đừng chen nữa! Chật lắm rồi! Chân tôi còn đang lơ lửng đây này!"
"Ê ê ê, đừng có chèn vỡ dịch dinh dưỡng của tôi đó"
Cửa cuối cùng cũng đóng lại, Hoài Du bám chặt vào tay vịn, nhìn mọi người chen chúc sát vào nhau như cá mòi đóng hộp, nở một nụ cười vô tội.
Qua ô cửa kính đầy vết nứt, cô nhìn ra bên ngoài, nơi thành phố từ trật tự trở thành đống hoang tàn, rồi dần dần hóa thành vùng đất hoang vu, giống hệt những hình ảnh trong giấc mơ của cô.
Nhưng trong mơ còn có gì nữa nhỉ?
"Những khóm Tường Vi..."
Cô lẩm bẩm, nhưng không nhớ ra được thêm điều gì khác.
Chiếc xe buýt lắc lư, chao đảo chạy qua những con đường đầy ổ gà, chật vật hướng về vùng ngoại ô. Người trên xe dần thưa thớt, đến khi vài người ở khu Kim Nguyên xuống thì trên xe chỉ còn lại Hoài Du và tài xế. Hai người nhìn nhau qua kính chắn gió. Hoài Du khẽ cười:
"Tôi ở dưới hành lang Tường Vi."
Tài xế bất lực khởi động xe:
"Trạm cuối là hành lang Tường Vi, nhưng đâu có nghĩa là thật sự phải đến đó... Ai ngờ lại có người sống ở đó thật chứ!"
Ông lầm bầm, rồi không nhịn được mà tò mò:
"Cô gái, đến khu Kim Nguyên còn chưa đến lượt cô… cô, cô, cô có phải bị trừ điểm nặng không?"
"Không."
Hoài Du thành thật lắc đầu:
"Chắc là tôi chẳng đóng góp được gì cả."
Tài xế: ba chấm…
Xe buýt không dừng lại ở hành lang Tường Vi, có vẻ nơi này thật sự rất nguy hiểm, đến mức xe phải quay đầu lại.
Ánh hoàng hôn đã bao trùm khắp nơi, từ xa, những dãy núi chỉ còn lại bóng dáng mờ nhạt.
Gió đêm lành lạnh, Hoài Du cúi xuống, chạm tay vào những mầm cỏ xanh non trên mặt đất, nhớ lại mơ hồ bản tin sáng nay, hình như là tháng 3.
Cô thấy hơi đói, nhưng hạt đậu nành vẫn khô khốc, cứng ngắc, thế là tiện tay lấy một túi dịch dinh dưỡng.
Bao bì không có gì cầu kỳ, trông như một gói thạch trái cây thông thường. Trên đó chỉ đơn giản ghi "Dung dịch dinh dưỡng cơ bản," còn bảng thành phần thì trong ánh tối chỉ mờ mờ, thấp thoáng mấy chữ như vitamin gì đó.
Cô tò mò vặn nắp và nếm thử…
Ồ, chua chua, vị ngọt rất nhạt, còn có chút mặn. Về kết cấu thì… giống như mùn gỗ ngâm nước rồi thêm chất làm đặc.
Không ngon chút nào.
Nhưng cũng không sao, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Cô cần phải nghĩ xem rốt cuộc bản thân là ai, và tại sao lại bọc mình trong một cái kén rễ cây trên núi Tam Thanh chứ?
Chẳng lẽ… là khối u rễ đột biến?
Ặc! Cái này cũng không dám nghĩ tới nữa, cũng thật buồn nôn quá đi!
Hoài Du nhanh chóng đi vòng quanh một lượt, quyết định tạm thời dừng việc nghĩ về chuyện đó để tập trung vào thực tại.
Chẳng hạn như, tối nay cô sẽ ngủ ở đâu?
Bốn bề tối đen như mực, xa xa mơ hồ thấy những toà cao ốc lấp ló ánh đèn, nhưng nhanh chóng tắt ngấm. Hoài Du kéo kéo bộ quần áo rách nát trên người, bước qua lại vài vòng trên mặt đất khô cằn đã qua xử lý, rồi đột nhiên nhận ra…
Chẳng ai trông chừng cô, vậy sao cô nhất định phải ở lại đây qua đêm nhỉ? Về núi thôi! Dù sao trên đó còn có cái kén của cô mà!
Ừm, nói vậy nghe hơi kỳ kỳ, nhưng cái kén hình bầu dục được làm từ rễ cây quấn chặt ấy, bên trong nhét đầy lá thông khô, chẳng phải ngủ thoải mái hơn nơi này sao?
Đêm muộn, mùi hương từ hành lang Tường Vi càng thêm nồng nàn. Những chiếc gai nhọn xấu xí ẩn mình dưới tán lá xanh, trong tiết đầu xuân tháng Ba, đám hoa này rõ ràng đã nở hơi sớm.
Hoài Du có chút không nhớ nổi ban ngày mình đã đi vào từ hướng nào, nhưng khi đầu ngón tay cô chạm vào cánh hoa mềm mại thoang thoảng hương thơm, thì cách đó không xa, một cột đèn cao vút mà cô chưa từng chú ý đột ngột bật lên cảnh báo:
[ Khu 37 hành lang Tường Vi - Chỉ số biến dị tăng nhanh, nghi ngờ có biến động—]
[ Khu 37 hành lang Tường Vi - Chỉ số biến dị tăng nhanh, nghi ngờ có biến động—]
[ Khu 37 hành lang Tường Vi - Chỉ số biến dị tăng nhanh, nghi ngờ có biến động—]
Cô lập tức rụt tay lại, sau đó làm như không có chuyện gì, nhìn vào chỗ lõm phía trước rồi quyết đoán chui vào.
Ba phút sau, giữa đêm khuya tĩnh mịch, tiếng động cơ bất ngờ vang lên. Hai phút sau nữa, Hoài Du co người trong cấu trúc gạch đá lạnh lẽo, nghe thấy trên đầu vang lên tiếng bước chân quân ủng nhẹ nhàng giẫm trên mặt đất.
"Ra đây!"
Một giọng nói to vang lên, đầy uy hiếp. Cô chầm chậm thò đầu ra, trông giống như một nụ hoa vô tội mọc dưới tầng tầng lá sen, ngoan ngoãn mà yếu đuối:
"Tôi không có làm gì hết..."
Khẩu súng lạnh lẽo mang theo cảm giác nguy hiểm từ từ hạ xuống, những người xung quanh hơi thả lỏng, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm nghị:
"Muộn thế này, cô làm gì ở đây? Khu vực hành lang Tường Vi không được phép ở lại vào ban đêm."
Hoài Du trông rất mờ mịt:
"Nhưng đây... giờ là chỗ của tôi mà."
Cô chậm rãi bò ra khỏi cấu trúc gạch đá, trông như một chú chó nhỏ đáng thương vừa bị xua đuổi, quần áo rách nát, mái tóc dài rối bù vì chui qua chui lại. Rồi cô chỉ vào đống đổ nát tản mát gần đó:
"Anh nhìn đi, đây là chỗ của Tường Vi Công Quán, hôm nay phân cho tôi rồi."
Mọi người xung quanh lập tức sững sờ.
"Cô… được phân cho chỗ này?"
Người lính dẫn đầu có một huy hiệu hoa Tường Vi trước ngực, lúc này mới phản ứng lại:
"Ý cô là buổi phân phối hôm nay? Một mình cô mà lại được phân đến đây? Có ai động đến điểm đóng góp của các người không?"
Bên dưới chiếc mũ bảo hiểm, ánh mắt anh ta dần trở nên lạnh lẽo và nghiêm nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro