Sáu Năm Sau Thảm Họa, Ta Gây Dựng Trang Trại Nhờ Trồng Giá Đỗ
Xây Nhà
2024-12-11 16:20:13
Mang một đống lá cây và dây leo lớn thế này, muốn lặng yên không một tiếng động từ qua được khu 8 của hành lang Tường Vi đúng là một vấn đề lớn.
May mắn thay, dây leo khá mềm dẻo, Hoài Du sau khi len lén chui qua trước thì hì hục kéo từng chút một, như ép xúc xích, để tất cả qua được cổng.
Nhưng nghĩ tới việc còn phải kéo lê chúng qua 29 khu vực, với quãng đường thẳng dài hơn ba cây số, mới về tới chỗ đất ở mà cô đã chọn…
Cứu! Cứu mạng a! Xa quá đi mất!
Hoài Du đứng ngẩn người, gò má bị ánh nắng đầu xuân chiếu đỏ hây hây, tóc mai bết mồ hôi dính bên má. Trong đầu, cô lại nhớ tới chiếc xe đã nhìn thấy tối qua.
Thật muốn có nó! Thật sự rất muốn!
Nhưng bây giờ thì…
“Ốc sên cõng chiếc vỏ nặng nề của nó, bò từng bước một…” Cô vừa thở dốc vừa hát nghêu ngao, không biết đã bò bao lâu, cuối cùng cũng về được khu đất nền.
Đất nền vẫn như cũ, những viên gạch đá giữa đống phế tích vẫn lộn xộn, cỏ non mọc lên thì non nớt, xanh vàng xen kẽ. Cô quỳ trong đường hầm, “soạt soạt soạt” bò tới trước, quả nhiên nhìn thấy chiếc túi ngủ màu đỏ sậm của mình đang nằm ở cuối đoạn gạch.
Bốn bề xung quanh túi ngủ còn lác đác rơi đầy cánh hoa khô.
Hoài Du lặng lẽ đặt lại túi ngủ vào chỗ cũ, sau đó bò ra ngoài. Nhìn lại mảnh đất rộng lớn trước mắt, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác thật thân thuộc, như đang ở nhà.
Cô ngẫm nghĩ một lát, rồi gật đầu tự tin:
Đúng vậy, tất cả đất đai này đều là của mình, vậy có 600 mẫu đất làm nhà thì cũng là chuyện bình thường thôi mà!
Mình yếu đuối thế này, không có nhiều khả năng, mỗi ngày ngủ dậy từ chiếc giường rộng 200 mét vuông, được vây quanh bởi 200 người hầu, chẳng phải cũng rất hợp lý sao?
Chỉ là hiện tại vẫn chưa có người hầu…
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, những cánh Tường Vi phấn bay phất phới, rơi đầy lên người cô. Hoài Du giựt giựt cái mỏ.
Được thôi, được thôi! Không khí đã bắt đầu ẩm hơn, chắc vài hôm nữa sẽ mưa. Phải tranh thủ dựng nhà ngay thôi!
Thực ra việc dựng nhà cũng khá đơn giản. Chỉ là việc cầm nhành cây đào hố thì thật mệt mỏi. Nhất là với sức lực nhỏ bé của cô, cứ phải hì hục đâm, xoay, bới vào lớp đất vàng cứng ngắc, lâu thật lâu mới tạo được một cái hố nông cạn.
Hoài Du đào một hố nhỏ, cắm nhánh cây vào, nhưng chỉ sâu khoảng hơn mười centimet. Với độ sâu này, làm sao đủ để làm trụ cột vững chắc?
Cô bực bội:
"Mình có thể dựng được nhà đã là tài giỏi lắm rồi, chẳng lẽ đến chuyện nhỏ này cũng phải tự làm?"
Nghĩ vậy, cô lấy một nhánh dây leo mềm dẻo từ cây tử đằng, cắm thẳng xuống đất, rồi nghiêm nghị ra lệnh:
"Nhanh lên, nhanh chóng bám rễ xuống, sâu vào nhé!"
Hai tay giữ chặt cành cây, mặt cô đỏ bừng, rồi hét lên đầy quyết tâm:
"Này!"
Một dòng khí mát lành từ sâu trong cơ thể cô tuôn ra, chảy qua lòng bàn tay và thấm vào nhánh dây leo.
Chẳng bao lâu sau, Hoài Du buông tay, mệt mỏi thở hổn hển. Nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra: nhánh dây leo không hề lung lay, mà còn bắt đầu chuyển động, chui sâu xuống đất như được tiếp sức.
Cành dây leo nhanh chóng mọc chồi, lá non bật ra, vươn lên, ngày một mạnh mẽ hơn. Chỉ trong chốc lát, nó đã trở thành một nhánh dây tử đằng to khỏe, đường kính lên đến hai centimet!
Hoài Du nhảy cẫng lên vui mừng. Cái lỗ nhỏ mà cô đào trước đó giờ đã bị nhánh cây to khỏe chiếm lấy, đứng sừng sững chẳng hề lay động, giống hệt những gì cô từng thấy khi chật vật bẻ cành tử đằng ở trên núi.
"Wow…" – Cô vui sướng reo lên – "Cứng cáp thế này, lát nữa dùng làm khung nhà chắc chắn sẽ chịu được mưa gió lớn!"
Nhưng niềm vui chỉ kéo dài vài giây.
Cô cúi xuống nhìn những đường rãnh nông mà mình đã vẽ trên đất, nhận ra rằng nếu muốn dựng được một căn nhà hoàn chỉnh, tất cả 30 nhánh dây leo mà cô mang về phải được phát triển theo cách này.
"Trời ơi…" – Hoài Du than thở – "30 lần nữa sao?!"
Hoài Du ngồi xổm dưới đất, mặt đỏ bừng vì cố sức. Mồ hôi trên trán chảy dài, làm mớ tóc lưa thưa bết lại, trông càng thêm nhếch nhác.
Suốt cả buổi chiều, cô chỉ làm mỗi việc thúc đẩy dây tử đằng sinh trưởng, nhưng sức mạnh trong cơ thể quá yếu, mỗi lần làm xong một cành, cô đều phải nghỉ ngơi thật lâu.
Đến khi làm được một nửa, cô đã đói đến choáng váng, bụng réo ầm ĩ.
Cô rên rỉ, quỳ rạp xuống đất, rồi lại bò trở về địa đạo, lục trong túi ngủ ra một gói dịch dinh dưỡng.
Lần này, cô có cơ hội đọc kỹ hơn, thấy trên bao bì liệt kê đủ loại nguyên tố vi lượng, nhưng thành phần chính lại là… tinh bột từ lúa mì biến dị.
"?"
Hoài Du nhíu chặt mày, không dám nghĩ đến việc mình đã khổ sở thế này mà còn phải uống thứ nghe tên đã thấy chẳng tốt đẹp gì.
Nhưng mà, đói quá, mệt quá! Đói đến mức không chịu nổi nữa rồi!
Thế giới này thật bất công với cô. Ngay cả nhà cũng phải tự mình xây, sao không phát cho cô hai trăm người hầu chứ? Một người cũng được mà!
Vừa nghĩ, cô vừa uất ức nuốt xuống thứ chất lỏng chua chua kỳ quặc, giống như đang nhai một cái nút phích nước bằng gỗ đã dùng hơn 10 năm.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, mặt trời đã bắt đầu lặn, vẽ lên bầu trời một mảng ráng chiều đỏ cam rực rỡ.
Hoài Du lại bò ra khỏi địa đạo, thở dài, tranh thủ lúc hồi phục sức lực, bắt đầu uốn nhánh tử đằng mọc ở giữa làm "xương sống" chính cho căn nhà.
Sau đó, cô uốn những nhánh đối xứng hai bên, xoắn chúng lại quanh “xương sống” chính, tạo thành một cấu trúc giống hình chữ “丰”. Vừa thúc đẩy sinh trưởng, cô vừa chậm rãi dựng khung cho ngôi nhà.
Đến khi mặt trời hoàn toàn lặn, bóng tối bao trùm cả cánh đồng hoang, cô cũng đã dùng hết chút sức lực cuối cùng để cuộn chặt hai nhánh tử đằng đối xứng ở cửa vòm.
Có lẽ vì đã quá kiệt sức, hoặc có thể vì khung cửa vòm nhỏ hơn phần "xương sống", mà khi thúc sinh xong, hai nhánh tử đằng bỗng phát ra vài âm thanh khó diễn tả.
Hoài Du kinh ngạc nhìn sang, thấy ngay sau những tiếng động lạ, các cành hoa nhanh chóng vươn ra, nở thành búp hoa...
Chỉ chốc lát, ba chùm hoa tử đằng đầy đặn nở rộ!
Trong khoảnh khắc đó, mọi uất ức trong lòng cô tan biến hết.
Cơn gió đêm thổi qua, lành lạnh. Hoài Du khẽ run lên, lại vuốt ve những cành tử đằng, ôm chúng vào lòng, rồi rầu rĩ nũng nịu:
"Đừng lớn nữa, đừng lớn nữa mà! Các ngươi từ gốc lần nữa nảy mầm lớn lên đi! Cành bên này ta cần để xây nhà, phải che nắng nữa, không mọc nổi đâu…"
Vừa nói, cô vừa cảm thán:
"Các ngươi lớn nhanh thật đấy, ngôi nhà mới của ta dựng lên to và rộng rãi quá!"
Sau đó, giọng cô nhỏ lại, nhẹ nhàng và dịu dàng:
"Cảm ơn nhé."
Tử đằng không trả lời, đương nhiên nó không biết nói. Nhưng trong bóng chiều dày đặc, ở phần gốc mà chẳng ai nhìn thấy, những chồi non lại âm thầm mọc ra một lần nữa.
Hoài Du hài lòng ngồi dậy, bẻ một nhánh nhỏ mảnh mai nhét vào miệng nhai thử. Nhưng vị chua chát bất ngờ làm cô nhăn mặt, vội vàng nhổ ra và làm bộ như mình vừa đánh răng xong.
Lát sau, trong ánh sáng nhạt nhoà, cô nhận ra được đường viền của nền nhà, xác định đúng vị trí, rồi lại thành thạo bò trở vào địa đạo.
Chiếc túi ngủ màu đỏ sẫm trải trên những viên gạch cứng cũng coi như có tác dụng giảm bớt độ cứng, còn không gian kín đáo dần dần trở nên ấm áp hơn.
Bên cạnh cô là túi đậu nành nặng đúng một cân, được đặt ngay ngắn. Hoài Du nằm yên, nhắm mắt lại, cảm giác yên tâm dần lan tỏa trong lòng.
May mắn thay, dây leo khá mềm dẻo, Hoài Du sau khi len lén chui qua trước thì hì hục kéo từng chút một, như ép xúc xích, để tất cả qua được cổng.
Nhưng nghĩ tới việc còn phải kéo lê chúng qua 29 khu vực, với quãng đường thẳng dài hơn ba cây số, mới về tới chỗ đất ở mà cô đã chọn…
Cứu! Cứu mạng a! Xa quá đi mất!
Hoài Du đứng ngẩn người, gò má bị ánh nắng đầu xuân chiếu đỏ hây hây, tóc mai bết mồ hôi dính bên má. Trong đầu, cô lại nhớ tới chiếc xe đã nhìn thấy tối qua.
Thật muốn có nó! Thật sự rất muốn!
Nhưng bây giờ thì…
“Ốc sên cõng chiếc vỏ nặng nề của nó, bò từng bước một…” Cô vừa thở dốc vừa hát nghêu ngao, không biết đã bò bao lâu, cuối cùng cũng về được khu đất nền.
Đất nền vẫn như cũ, những viên gạch đá giữa đống phế tích vẫn lộn xộn, cỏ non mọc lên thì non nớt, xanh vàng xen kẽ. Cô quỳ trong đường hầm, “soạt soạt soạt” bò tới trước, quả nhiên nhìn thấy chiếc túi ngủ màu đỏ sậm của mình đang nằm ở cuối đoạn gạch.
Bốn bề xung quanh túi ngủ còn lác đác rơi đầy cánh hoa khô.
Hoài Du lặng lẽ đặt lại túi ngủ vào chỗ cũ, sau đó bò ra ngoài. Nhìn lại mảnh đất rộng lớn trước mắt, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác thật thân thuộc, như đang ở nhà.
Cô ngẫm nghĩ một lát, rồi gật đầu tự tin:
Đúng vậy, tất cả đất đai này đều là của mình, vậy có 600 mẫu đất làm nhà thì cũng là chuyện bình thường thôi mà!
Mình yếu đuối thế này, không có nhiều khả năng, mỗi ngày ngủ dậy từ chiếc giường rộng 200 mét vuông, được vây quanh bởi 200 người hầu, chẳng phải cũng rất hợp lý sao?
Chỉ là hiện tại vẫn chưa có người hầu…
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, những cánh Tường Vi phấn bay phất phới, rơi đầy lên người cô. Hoài Du giựt giựt cái mỏ.
Được thôi, được thôi! Không khí đã bắt đầu ẩm hơn, chắc vài hôm nữa sẽ mưa. Phải tranh thủ dựng nhà ngay thôi!
Thực ra việc dựng nhà cũng khá đơn giản. Chỉ là việc cầm nhành cây đào hố thì thật mệt mỏi. Nhất là với sức lực nhỏ bé của cô, cứ phải hì hục đâm, xoay, bới vào lớp đất vàng cứng ngắc, lâu thật lâu mới tạo được một cái hố nông cạn.
Hoài Du đào một hố nhỏ, cắm nhánh cây vào, nhưng chỉ sâu khoảng hơn mười centimet. Với độ sâu này, làm sao đủ để làm trụ cột vững chắc?
Cô bực bội:
"Mình có thể dựng được nhà đã là tài giỏi lắm rồi, chẳng lẽ đến chuyện nhỏ này cũng phải tự làm?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ vậy, cô lấy một nhánh dây leo mềm dẻo từ cây tử đằng, cắm thẳng xuống đất, rồi nghiêm nghị ra lệnh:
"Nhanh lên, nhanh chóng bám rễ xuống, sâu vào nhé!"
Hai tay giữ chặt cành cây, mặt cô đỏ bừng, rồi hét lên đầy quyết tâm:
"Này!"
Một dòng khí mát lành từ sâu trong cơ thể cô tuôn ra, chảy qua lòng bàn tay và thấm vào nhánh dây leo.
Chẳng bao lâu sau, Hoài Du buông tay, mệt mỏi thở hổn hển. Nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra: nhánh dây leo không hề lung lay, mà còn bắt đầu chuyển động, chui sâu xuống đất như được tiếp sức.
Cành dây leo nhanh chóng mọc chồi, lá non bật ra, vươn lên, ngày một mạnh mẽ hơn. Chỉ trong chốc lát, nó đã trở thành một nhánh dây tử đằng to khỏe, đường kính lên đến hai centimet!
Hoài Du nhảy cẫng lên vui mừng. Cái lỗ nhỏ mà cô đào trước đó giờ đã bị nhánh cây to khỏe chiếm lấy, đứng sừng sững chẳng hề lay động, giống hệt những gì cô từng thấy khi chật vật bẻ cành tử đằng ở trên núi.
"Wow…" – Cô vui sướng reo lên – "Cứng cáp thế này, lát nữa dùng làm khung nhà chắc chắn sẽ chịu được mưa gió lớn!"
Nhưng niềm vui chỉ kéo dài vài giây.
Cô cúi xuống nhìn những đường rãnh nông mà mình đã vẽ trên đất, nhận ra rằng nếu muốn dựng được một căn nhà hoàn chỉnh, tất cả 30 nhánh dây leo mà cô mang về phải được phát triển theo cách này.
"Trời ơi…" – Hoài Du than thở – "30 lần nữa sao?!"
Hoài Du ngồi xổm dưới đất, mặt đỏ bừng vì cố sức. Mồ hôi trên trán chảy dài, làm mớ tóc lưa thưa bết lại, trông càng thêm nhếch nhác.
Suốt cả buổi chiều, cô chỉ làm mỗi việc thúc đẩy dây tử đằng sinh trưởng, nhưng sức mạnh trong cơ thể quá yếu, mỗi lần làm xong một cành, cô đều phải nghỉ ngơi thật lâu.
Đến khi làm được một nửa, cô đã đói đến choáng váng, bụng réo ầm ĩ.
Cô rên rỉ, quỳ rạp xuống đất, rồi lại bò trở về địa đạo, lục trong túi ngủ ra một gói dịch dinh dưỡng.
Lần này, cô có cơ hội đọc kỹ hơn, thấy trên bao bì liệt kê đủ loại nguyên tố vi lượng, nhưng thành phần chính lại là… tinh bột từ lúa mì biến dị.
"?"
Hoài Du nhíu chặt mày, không dám nghĩ đến việc mình đã khổ sở thế này mà còn phải uống thứ nghe tên đã thấy chẳng tốt đẹp gì.
Nhưng mà, đói quá, mệt quá! Đói đến mức không chịu nổi nữa rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế giới này thật bất công với cô. Ngay cả nhà cũng phải tự mình xây, sao không phát cho cô hai trăm người hầu chứ? Một người cũng được mà!
Vừa nghĩ, cô vừa uất ức nuốt xuống thứ chất lỏng chua chua kỳ quặc, giống như đang nhai một cái nút phích nước bằng gỗ đã dùng hơn 10 năm.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, mặt trời đã bắt đầu lặn, vẽ lên bầu trời một mảng ráng chiều đỏ cam rực rỡ.
Hoài Du lại bò ra khỏi địa đạo, thở dài, tranh thủ lúc hồi phục sức lực, bắt đầu uốn nhánh tử đằng mọc ở giữa làm "xương sống" chính cho căn nhà.
Sau đó, cô uốn những nhánh đối xứng hai bên, xoắn chúng lại quanh “xương sống” chính, tạo thành một cấu trúc giống hình chữ “丰”. Vừa thúc đẩy sinh trưởng, cô vừa chậm rãi dựng khung cho ngôi nhà.
Đến khi mặt trời hoàn toàn lặn, bóng tối bao trùm cả cánh đồng hoang, cô cũng đã dùng hết chút sức lực cuối cùng để cuộn chặt hai nhánh tử đằng đối xứng ở cửa vòm.
Có lẽ vì đã quá kiệt sức, hoặc có thể vì khung cửa vòm nhỏ hơn phần "xương sống", mà khi thúc sinh xong, hai nhánh tử đằng bỗng phát ra vài âm thanh khó diễn tả.
Hoài Du kinh ngạc nhìn sang, thấy ngay sau những tiếng động lạ, các cành hoa nhanh chóng vươn ra, nở thành búp hoa...
Chỉ chốc lát, ba chùm hoa tử đằng đầy đặn nở rộ!
Trong khoảnh khắc đó, mọi uất ức trong lòng cô tan biến hết.
Cơn gió đêm thổi qua, lành lạnh. Hoài Du khẽ run lên, lại vuốt ve những cành tử đằng, ôm chúng vào lòng, rồi rầu rĩ nũng nịu:
"Đừng lớn nữa, đừng lớn nữa mà! Các ngươi từ gốc lần nữa nảy mầm lớn lên đi! Cành bên này ta cần để xây nhà, phải che nắng nữa, không mọc nổi đâu…"
Vừa nói, cô vừa cảm thán:
"Các ngươi lớn nhanh thật đấy, ngôi nhà mới của ta dựng lên to và rộng rãi quá!"
Sau đó, giọng cô nhỏ lại, nhẹ nhàng và dịu dàng:
"Cảm ơn nhé."
Tử đằng không trả lời, đương nhiên nó không biết nói. Nhưng trong bóng chiều dày đặc, ở phần gốc mà chẳng ai nhìn thấy, những chồi non lại âm thầm mọc ra một lần nữa.
Hoài Du hài lòng ngồi dậy, bẻ một nhánh nhỏ mảnh mai nhét vào miệng nhai thử. Nhưng vị chua chát bất ngờ làm cô nhăn mặt, vội vàng nhổ ra và làm bộ như mình vừa đánh răng xong.
Lát sau, trong ánh sáng nhạt nhoà, cô nhận ra được đường viền của nền nhà, xác định đúng vị trí, rồi lại thành thạo bò trở vào địa đạo.
Chiếc túi ngủ màu đỏ sẫm trải trên những viên gạch cứng cũng coi như có tác dụng giảm bớt độ cứng, còn không gian kín đáo dần dần trở nên ấm áp hơn.
Bên cạnh cô là túi đậu nành nặng đúng một cân, được đặt ngay ngắn. Hoài Du nằm yên, nhắm mắt lại, cảm giác yên tâm dần lan tỏa trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro