Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng
Chương 10
Nguyệt Quang Hạ Khán Mỹ Nhân
2024-09-12 10:34:56
Hàng ngày trong căn cứ cũng có một số người bán lương thực, phần lớn là những dị năng giả hệ Mộc, họ không làm việc trong căn cứ mà gia nhập vào các đội nhỏ, hàng ngày dùng thực vật để đổi lấy sự bảo vệ, số thực vật còn dư thì tự mình mang ra ngoài bán.
Còn một trường hợp khác là cả gia đình đều là dị năng giả.
Song, Liễu Tô thì không thể.
Cô chỉ có một mình, khả năng chiến đấu của cô cũng không mạnh, vì vậy cô đành an phận tìm cho mình một công việc.
Mặc dù làm việc trong căn cứ kiếm được ít hơn so với tự mình trồng trọt nhưng sẽ có người bảo vệ, không cần phải lo lắng những thứ khác. Sống sót là một điều khó khăn, không chết đói là tốt lắm rồi.
Nghe nói những dị năng giả kia cũng trồng cà chua ở nhà, nếu có ai hỏi, Liễu Tô sẽ trả lời mình tự trồng trong nhà. Đến khi đủ điều kiện nhận đất, cô bán cà chua đổi lấy một số thứ chuyển nhà cũng dễ giải thích.
Nghĩ là làm, Liễu Tô hạ quyết tâm bỏ ra 30 kim tệ lấy ba mươi quả cà chua trong hệ thống mua sắm. Cô không thể đổi nhiều hơn, quá gây chú ý, số lượng này ở khu của họ đã được coi là một vụ làm ăn lớn rồi.
Cô còn phải đi thăm dò giá cả thị trường nữa.
Liễu Tô tìm một chiếc túi xếp cà chua vào gọn gàng.
Lúc này cô rất ghen tị với những dị năng giả hệ Không Gian, bình thường họ có thể cất hết đồ đạc vào không gian, mỗi lần ra ngoài thật sự rất tiện lợi.
Về phần tại sao cô không tới chợ giao dịch rồi đổi ấy hả? Bởi vì dị năng có thể nói là muôn hình vạn trạng, có cả dị năng Nhìn Thấu nữa cơ.
Mặc dù cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé không ai chú ý đến nhưng lỡ như hôm nay dị năng giả kia soi đồ trong túi của cô thì sao? Nói cô cẩn thận quá cũng được, vì đây là kinh nghiệm sống tích lũy sau bao nhiêu năm của cô đấy.
Người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng mắc răng.
Cô không muốn mạo hiểm, thà rằng để cô vác đi còn hơn, sức lực của người nghèo chẳng đáng giá là bao.
Nghĩ đến số điểm tích lũy có thể đổi được từ những quả cà chua này, Liễu Tô bỗng thấy cả người tràn trề sức lực.
Nghĩ vậy, cô xuống lầu, chuẩn bị đi chợ, đồ đạc của cô không nhiều, chỉ cần đeo trên lưng là được.
Mỗi khu như nơi Liễu Tô ở đều có một chợ giao dịch lớn, mọi người có thể đến đó để trao đổi đồ đạc.
Liễu Tô sống ở khu D, thuộc khu bình dân, ít dị năng giả sống ở đây nhưng giá nhà khá tiện nghi.
Khu trồng trọt cũng có ký túc xá nhưng là loại bốn người một phòng, giường tầng, diện tích nhỏ, không có không gian riêng tư, làm gì cũng bất tiện.
Ba năm trước, sau khi Liễu Tô phát hiện dị năng của mình khác với những dị năng giả hệ Mộc khác, cô đã chuyển ra ngoài sống. Mặc dù tiền thuê nhà đắt hơn một chút nhưng có không gian riêng tư, có thể trồng một ít thực vật để kiếm thêm thu nhập, tính toán ra thì cuối cùng cô vẫn còn dư được một ít điểm tích lũy.
Khu trồng trọt ở khu C, thường ngày Liễu Tô đi làm đều phải đi qua khu D đến khu C. Hôm nay, cô cũng dự định mang số cà chua này đến chợ khu C để bán.
Lý do chính là khu C có nhiều dị năng giả sinh sống, điều kiện kinh tế của mấy người này tốt hơn, có khả năng mua cà chua. Hơn nữa, khu C gần khu trồng trọt, mọi người thường đến khu C để mua rau quả, đây là chuyện đương nhiên rồi.
Liễu Tô vào chợ giao dịch lớn ở khu C, cô tìm nhân viên quản lý trước để đăng ký số. Cứ 10 điểm tích lũy một ngày, từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, đi về sớm cũng không được trả lại điểm, dọn hàng thì phải trả số lại.
Liễu Tô tự mình tìm chỗ, nhân viên quản lý không quản nữa. Cô nhìn số của mình, không tốt cũng không xấu, ở giữa, số 165.
Còn một trường hợp khác là cả gia đình đều là dị năng giả.
Song, Liễu Tô thì không thể.
Cô chỉ có một mình, khả năng chiến đấu của cô cũng không mạnh, vì vậy cô đành an phận tìm cho mình một công việc.
Mặc dù làm việc trong căn cứ kiếm được ít hơn so với tự mình trồng trọt nhưng sẽ có người bảo vệ, không cần phải lo lắng những thứ khác. Sống sót là một điều khó khăn, không chết đói là tốt lắm rồi.
Nghe nói những dị năng giả kia cũng trồng cà chua ở nhà, nếu có ai hỏi, Liễu Tô sẽ trả lời mình tự trồng trong nhà. Đến khi đủ điều kiện nhận đất, cô bán cà chua đổi lấy một số thứ chuyển nhà cũng dễ giải thích.
Nghĩ là làm, Liễu Tô hạ quyết tâm bỏ ra 30 kim tệ lấy ba mươi quả cà chua trong hệ thống mua sắm. Cô không thể đổi nhiều hơn, quá gây chú ý, số lượng này ở khu của họ đã được coi là một vụ làm ăn lớn rồi.
Cô còn phải đi thăm dò giá cả thị trường nữa.
Liễu Tô tìm một chiếc túi xếp cà chua vào gọn gàng.
Lúc này cô rất ghen tị với những dị năng giả hệ Không Gian, bình thường họ có thể cất hết đồ đạc vào không gian, mỗi lần ra ngoài thật sự rất tiện lợi.
Về phần tại sao cô không tới chợ giao dịch rồi đổi ấy hả? Bởi vì dị năng có thể nói là muôn hình vạn trạng, có cả dị năng Nhìn Thấu nữa cơ.
Mặc dù cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé không ai chú ý đến nhưng lỡ như hôm nay dị năng giả kia soi đồ trong túi của cô thì sao? Nói cô cẩn thận quá cũng được, vì đây là kinh nghiệm sống tích lũy sau bao nhiêu năm của cô đấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng mắc răng.
Cô không muốn mạo hiểm, thà rằng để cô vác đi còn hơn, sức lực của người nghèo chẳng đáng giá là bao.
Nghĩ đến số điểm tích lũy có thể đổi được từ những quả cà chua này, Liễu Tô bỗng thấy cả người tràn trề sức lực.
Nghĩ vậy, cô xuống lầu, chuẩn bị đi chợ, đồ đạc của cô không nhiều, chỉ cần đeo trên lưng là được.
Mỗi khu như nơi Liễu Tô ở đều có một chợ giao dịch lớn, mọi người có thể đến đó để trao đổi đồ đạc.
Liễu Tô sống ở khu D, thuộc khu bình dân, ít dị năng giả sống ở đây nhưng giá nhà khá tiện nghi.
Khu trồng trọt cũng có ký túc xá nhưng là loại bốn người một phòng, giường tầng, diện tích nhỏ, không có không gian riêng tư, làm gì cũng bất tiện.
Ba năm trước, sau khi Liễu Tô phát hiện dị năng của mình khác với những dị năng giả hệ Mộc khác, cô đã chuyển ra ngoài sống. Mặc dù tiền thuê nhà đắt hơn một chút nhưng có không gian riêng tư, có thể trồng một ít thực vật để kiếm thêm thu nhập, tính toán ra thì cuối cùng cô vẫn còn dư được một ít điểm tích lũy.
Khu trồng trọt ở khu C, thường ngày Liễu Tô đi làm đều phải đi qua khu D đến khu C. Hôm nay, cô cũng dự định mang số cà chua này đến chợ khu C để bán.
Lý do chính là khu C có nhiều dị năng giả sinh sống, điều kiện kinh tế của mấy người này tốt hơn, có khả năng mua cà chua. Hơn nữa, khu C gần khu trồng trọt, mọi người thường đến khu C để mua rau quả, đây là chuyện đương nhiên rồi.
Liễu Tô vào chợ giao dịch lớn ở khu C, cô tìm nhân viên quản lý trước để đăng ký số. Cứ 10 điểm tích lũy một ngày, từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, đi về sớm cũng không được trả lại điểm, dọn hàng thì phải trả số lại.
Liễu Tô tự mình tìm chỗ, nhân viên quản lý không quản nữa. Cô nhìn số của mình, không tốt cũng không xấu, ở giữa, số 165.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro