Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng
Chương 12
Nguyệt Quang Hạ Khán Mỹ Nhân
2024-09-12 10:34:56
Bây giờ giao dịch rất thuận tiện, hai thẻ quẹt một cái, nhập mật khẩu là xong, nghe nói đây cũng là do dị năng giả hệ Phụ Trợ phát triển.
Người đàn ông mắt tinh, nhanh tay chọn ngay hai quả to nhất. Bây giờ mua đồ cũng không có túi, túi quý lắm, họ mua xong phải tự cầm lấy mang về.
"Này này, đó là quả tôi đã chọn." Bác gái thấy quả cà chua to nhất bị người ta lấy mất, lập tức không chịu.
"Ai bảo bà không trả tiền, tôi mua xong rồi. Buông ra đi, bà mà động vào, tôi sẽ gọi người đấy." Người đàn ông nói xong liền hất tay bác gái ra rồi bỏ đi.
Bác gái đứng im tại chỗ không dám nói gì thêm. Bây giờ mà bị coi là phần tử xấu bị bắt đi thì không chỉ đơn giản là ngồi tù đâu, bác ta nào dám gây chuyện, chỉ tiếc là quả to nhất đã bị người ta mua mất rồi.
Bác gái quay đầu lại thì thấy gian hàng đã bị mấy người vây quanh, thế là không dài dòng nữa, vội vàng quẹt thẻ, phải tranh thủ chọn một quả to trước khi hết.
Bên này, Liễu Tô bận tối mắt tối mũi, chưa đầy nửa tiếng, số cà chua cô có đã bán hết sạch, thu về tổng cộng 1800 điểm tích lũy. Đây chính là số tiền lương cả tháng của cô ở căn cứ.
Nếu cứ như vậy, cô ở trong căn cứ lấy hàng từ hệ thống mua sắm ra bán, chẳng phải sẽ kiếm được bộn điểm tích lũy sao? Liễu Tô chợt dao động, nhưng rồi cô lại nghĩ, không được, trong căn cứ người đông, dị năng gì cũng có, không an toàn, thôi thì cứ đến đất của mình làm chủ vườn. Nơi đó khỉ ho cò gáy cũng chẳng ai đến, an toàn, cô thích ăn gì thì trồng cái đó.
Bán cà chua xong, Liễu Tô dọn gian hàng.
Cô định đi mua một cái lều, trước khi ra ngoài cô đã xem qua hệ thống mua sắm rồi. Lều bán hơn 800 kim tệ, nhìn cũng không thấy đặc biệt gì.
Muốn nói có gì đặc biệt, thì chắc là đặc biệt đắt?
Liễu Tô nhìn mà thèm, nhưng tiếc là cô nghèo, không mua nổi.
Chỉ đành dò hỏi xem trong căn cứ có ai bán đồ cũ không. Yêu cầu của cô không cao, chỉ cần có thể ngủ qua đêm là được.
Liễu Tô vừa đi vừa ngắm nghía, gặp loại tốt thì cô lại chê đắt, cô chỉ muốn chọn loại nào tàm tạm, không bị thủng là được.
"Cái lều này bán thế nào đấy?"
Người bán hàng ngẩng đầu nhìn Liễu Tô rồi báo giá: "420 điểm, đừng thấy lều của tôi cũ mà chê, nó không hỏng hóc gì đâu. Tôi bảo quản nó rất tốt, diện tích đủ cho một người ngủ. Nếu không phải bây giờ tôi không phải ra khỏi căn cứ làm nhiệm vụ thì tôi cũng không nỡ bán đâu." Người bán hàng vừa nói vừa giới thiệu với Liễu Tô, cô nhìn qua thấy quả thực rất tốt, có thể thấy chủ nhân trước rất biết giữ gìn, lều sạch sẽ, không có mùi lạ.
"Tôi có thể xem qua không?" Liễu Tô muốn kiểm tra xem có chắc chắn không, đừng để mang về dựng lên lại đổ sụp xuống thì toi công mua.
"Được chứ, nhưng đừng làm hỏng của tôi đấy." Người bán hàng cũng đồng ý, dù sao mua lều mà không cho sờ mó sao mà được. Phải để người ta kiểm tra chất lượng hàng chứ. Anh ấy rất tự tin vào cái lều của mình, mới dùng có hai năm, là hàng tốt đấy.
Liễu Tô sờ nắn khắp nơi, cô kiểm tra kết cấu thấy không có vấn đề gì, khung xương chắc chắn, chỉ cần giữ gìn cẩn thận, dùng thêm vài năm nữa cũng không thành vấn đề. Trong lòng cô rất hài lòng nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ.
"Cũng tạm được, bớt chút đỉnh đi." Mua bán mà, ai chả mặc cả.
"400, thấp nhất rồi đấy, cái này của tôi, cô còn có thể dùng thêm chục năm nữa."
Nổ quá rồi đấy! Chục năm nữa thì nó ra cái dạng gì rồi? Còn dùng được nữa hay không?
"350..."
Sau một hồi mặc cả, cuối cùng chốt giá 375, Liễu Tô rất hài lòng, giá cả như vậy là quá hợp lý rồi. Lều là nhu cầu thiết yếu của cô, có cái lều này rồi, sau này cô có chỗ ngủ qua đêm rồi.
Liễu Tô lại tiếp tục dạo về phía trước, cuối cùng cô mua thêm hai tấm bạt nhựa kích thước 2m x 4m, phòng trường hợp trời mưa còn có cái che.
Ngoài ra còn có một số hạt giống cây trồng, dụng cụ trồng trọt, dụng cụ nấu ăn, ga trải giường cũ, quần áo cũ, mấy cái chậu nhựa, xô nhựa, đủ thứ lỉnh kỉnh. Tất cả đều là những thứ cô cảm thấy sẽ dùng đến.
Ở trong căn cứ, những thứ đồ cũ này đều không đắt bằng thức ăn.
Người đàn ông mắt tinh, nhanh tay chọn ngay hai quả to nhất. Bây giờ mua đồ cũng không có túi, túi quý lắm, họ mua xong phải tự cầm lấy mang về.
"Này này, đó là quả tôi đã chọn." Bác gái thấy quả cà chua to nhất bị người ta lấy mất, lập tức không chịu.
"Ai bảo bà không trả tiền, tôi mua xong rồi. Buông ra đi, bà mà động vào, tôi sẽ gọi người đấy." Người đàn ông nói xong liền hất tay bác gái ra rồi bỏ đi.
Bác gái đứng im tại chỗ không dám nói gì thêm. Bây giờ mà bị coi là phần tử xấu bị bắt đi thì không chỉ đơn giản là ngồi tù đâu, bác ta nào dám gây chuyện, chỉ tiếc là quả to nhất đã bị người ta mua mất rồi.
Bác gái quay đầu lại thì thấy gian hàng đã bị mấy người vây quanh, thế là không dài dòng nữa, vội vàng quẹt thẻ, phải tranh thủ chọn một quả to trước khi hết.
Bên này, Liễu Tô bận tối mắt tối mũi, chưa đầy nửa tiếng, số cà chua cô có đã bán hết sạch, thu về tổng cộng 1800 điểm tích lũy. Đây chính là số tiền lương cả tháng của cô ở căn cứ.
Nếu cứ như vậy, cô ở trong căn cứ lấy hàng từ hệ thống mua sắm ra bán, chẳng phải sẽ kiếm được bộn điểm tích lũy sao? Liễu Tô chợt dao động, nhưng rồi cô lại nghĩ, không được, trong căn cứ người đông, dị năng gì cũng có, không an toàn, thôi thì cứ đến đất của mình làm chủ vườn. Nơi đó khỉ ho cò gáy cũng chẳng ai đến, an toàn, cô thích ăn gì thì trồng cái đó.
Bán cà chua xong, Liễu Tô dọn gian hàng.
Cô định đi mua một cái lều, trước khi ra ngoài cô đã xem qua hệ thống mua sắm rồi. Lều bán hơn 800 kim tệ, nhìn cũng không thấy đặc biệt gì.
Muốn nói có gì đặc biệt, thì chắc là đặc biệt đắt?
Liễu Tô nhìn mà thèm, nhưng tiếc là cô nghèo, không mua nổi.
Chỉ đành dò hỏi xem trong căn cứ có ai bán đồ cũ không. Yêu cầu của cô không cao, chỉ cần có thể ngủ qua đêm là được.
Liễu Tô vừa đi vừa ngắm nghía, gặp loại tốt thì cô lại chê đắt, cô chỉ muốn chọn loại nào tàm tạm, không bị thủng là được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái lều này bán thế nào đấy?"
Người bán hàng ngẩng đầu nhìn Liễu Tô rồi báo giá: "420 điểm, đừng thấy lều của tôi cũ mà chê, nó không hỏng hóc gì đâu. Tôi bảo quản nó rất tốt, diện tích đủ cho một người ngủ. Nếu không phải bây giờ tôi không phải ra khỏi căn cứ làm nhiệm vụ thì tôi cũng không nỡ bán đâu." Người bán hàng vừa nói vừa giới thiệu với Liễu Tô, cô nhìn qua thấy quả thực rất tốt, có thể thấy chủ nhân trước rất biết giữ gìn, lều sạch sẽ, không có mùi lạ.
"Tôi có thể xem qua không?" Liễu Tô muốn kiểm tra xem có chắc chắn không, đừng để mang về dựng lên lại đổ sụp xuống thì toi công mua.
"Được chứ, nhưng đừng làm hỏng của tôi đấy." Người bán hàng cũng đồng ý, dù sao mua lều mà không cho sờ mó sao mà được. Phải để người ta kiểm tra chất lượng hàng chứ. Anh ấy rất tự tin vào cái lều của mình, mới dùng có hai năm, là hàng tốt đấy.
Liễu Tô sờ nắn khắp nơi, cô kiểm tra kết cấu thấy không có vấn đề gì, khung xương chắc chắn, chỉ cần giữ gìn cẩn thận, dùng thêm vài năm nữa cũng không thành vấn đề. Trong lòng cô rất hài lòng nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ.
"Cũng tạm được, bớt chút đỉnh đi." Mua bán mà, ai chả mặc cả.
"400, thấp nhất rồi đấy, cái này của tôi, cô còn có thể dùng thêm chục năm nữa."
Nổ quá rồi đấy! Chục năm nữa thì nó ra cái dạng gì rồi? Còn dùng được nữa hay không?
"350..."
Sau một hồi mặc cả, cuối cùng chốt giá 375, Liễu Tô rất hài lòng, giá cả như vậy là quá hợp lý rồi. Lều là nhu cầu thiết yếu của cô, có cái lều này rồi, sau này cô có chỗ ngủ qua đêm rồi.
Liễu Tô lại tiếp tục dạo về phía trước, cuối cùng cô mua thêm hai tấm bạt nhựa kích thước 2m x 4m, phòng trường hợp trời mưa còn có cái che.
Ngoài ra còn có một số hạt giống cây trồng, dụng cụ trồng trọt, dụng cụ nấu ăn, ga trải giường cũ, quần áo cũ, mấy cái chậu nhựa, xô nhựa, đủ thứ lỉnh kỉnh. Tất cả đều là những thứ cô cảm thấy sẽ dùng đến.
Ở trong căn cứ, những thứ đồ cũ này đều không đắt bằng thức ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro