Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng
Chương 16
Nguyệt Quang Hạ Khán Mỹ Nhân
2024-09-12 10:34:56
Xe của căn cứ không phải ngày nào cũng đưa đón chủ nông trường, mà sẽ gom lại vài ngày rồi mới đi một lần. Hôm nay đúng lúc có một chuyến, lát nữa sẽ xuất phát.
"Tôi biết, là chiếc xe đằng kia kìa, biển số đuôi 667. Sáu giờ xuất phát, cô lên xe đợi trước đi. Số hành lý này của cô đều mang theo hết sao?"
Quân đội bọn họ thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ nên rất rõ tình hình ở bên ngoài căn cứ. Hiện tại, những khu đất được phân chia thành lãnh địa cơ bản đều không còn nguy hiểm gì lớn, chỉ là điều kiện có hơi khó khăn một chút.
Mà những người được nhận đất đều là dị năng giả hệ Mộc, bởi vì dị năng giả hệ khác và người thường trồng trọt đều không sống nổi, nhận đất cũng vô dụng.
Thế nhưng, anh ta đã tiếp xúc với không ít chủ nông trường, cô gái trước mắt là nữ dị năng giả duy nhất dám đứng ra nhận đất, dù sao việc rời khỏi căn cứ cũng cần rất nhiều dũng khí.
"Đúng rồi, trong này tôi có một ít lương thực, hạt giống, còn có hành lý và cả chiếc xe ba bánh này tôi cũng muốn mang đi, không biết hôm nay trong không gian của dị năng giả đi theo xe còn chỗ không?"
Liễu Tô biết, quân đội mỗi lần điều xe ra ngoài, cơ bản đều sẽ bố trí thêm một dị năng giả hệ Không Gian đi cùng, có thể nói là rất chịu chi.
Thật đáng ngưỡng mộ!
“Có chứ, chính là tôi đây, để tôi giúp cô. Là tất cả chỗ này sao? Đồ của cô cũng không ít nhỉ. Cô được phân đến khu nào vậy?" Thường Minh nhìn đống hành lý chất cao hơn cả người mình, nên anh ta lên tiếng trêu cô.
Dị năng giả hệ Mộc nào ra ngoài chẳng khác nào chuyển nhà sao? Không tính quay về căn cứ rồi sao? Cái gì cũng tiếc không nỡ bỏ, cuối cùng đều mang đi hết thế này.
Hiện tại, trong không gian của anh ta cũng có hành lý của người khác, nhưng không nhiều như của Liễu Tô mà thôi.
Vừa nói, anh ta vừa đi về phía xe ba bánh, giơ tay lên đã thu xe và hành lý của Liễu Tô vào không gian.
Bây giờ, xăng rất quý giá, mỗi chuyến đi đều không thể lãng phí, hôm nay, đưa những chủ nông trường này đến nơi, Thường Minh còn phải tiếp tục làm nhiệm vụ lấp đầy không gian mới được quay về.
Vì vậy, sáng sớm nay, anh ta đã dọn trống không gian, lúc này chắc chắn có chỗ để đồ của Liễu Tô.
“Cảm ơn anh nhiều." Liễu Tô không ngờ Thường Minh chính là dị năng giả đi cùng xe hôm nay, hơn nữa, trông anh ta tuy đen đen nhưng nói chuyện rất dễ nghe.
Liễu Tô từ nhỏ đã bám theo quân đội nhặt nhạnh phế liệu mà sống sót, nên cô có ấn tượng khá tốt với quân đội.
Cô biết bọn họ trông có vẻ dữ dằn, nói chuyện cũng hung dữ, nhưng người không xấu.
Lúc nhỏ, nhìn thấy cô bám theo sau, họ cũng có đuổi cô đi, nhưng không đuổi được, bọn họ cũng nhắm mắt làm ngơ, thỉnh thoảng họ còn tiện tay giúp đỡ cô một chút. Có thể nói, mấy năm đầu sau thiên tai, cuộc sống yên ổn của cô không thể tách rời sự che chở của quân đội.
Cô vội vàng bỏ balo xuống, định tìm ít khoai tây, khoai lang gì đó cho Thường Minh.
"Tôi tên là Liễu Tô, làm phiền anh rồi, để tôi lấy ít khoai lang cho anh. Anh chờ chút nhé."
Lần này, anh lính này không nói gì thêm, giúp cô cất đồ vào không gian, cũng không nói đến chuyện trả phí, Liễu Tô cảm thấy cho anh ta ít khoai lang cũng chẳng đáng là bao.
Thường Minh sao có thể nhận đồ của người dân được chứ.
"Không cần đâu, không cần đâu, cô cất đi. Tôi còn có việc, cô mau lên xe đợi đi, muộn là hết chỗ đấy.”
"Tôi biết, là chiếc xe đằng kia kìa, biển số đuôi 667. Sáu giờ xuất phát, cô lên xe đợi trước đi. Số hành lý này của cô đều mang theo hết sao?"
Quân đội bọn họ thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ nên rất rõ tình hình ở bên ngoài căn cứ. Hiện tại, những khu đất được phân chia thành lãnh địa cơ bản đều không còn nguy hiểm gì lớn, chỉ là điều kiện có hơi khó khăn một chút.
Mà những người được nhận đất đều là dị năng giả hệ Mộc, bởi vì dị năng giả hệ khác và người thường trồng trọt đều không sống nổi, nhận đất cũng vô dụng.
Thế nhưng, anh ta đã tiếp xúc với không ít chủ nông trường, cô gái trước mắt là nữ dị năng giả duy nhất dám đứng ra nhận đất, dù sao việc rời khỏi căn cứ cũng cần rất nhiều dũng khí.
"Đúng rồi, trong này tôi có một ít lương thực, hạt giống, còn có hành lý và cả chiếc xe ba bánh này tôi cũng muốn mang đi, không biết hôm nay trong không gian của dị năng giả đi theo xe còn chỗ không?"
Liễu Tô biết, quân đội mỗi lần điều xe ra ngoài, cơ bản đều sẽ bố trí thêm một dị năng giả hệ Không Gian đi cùng, có thể nói là rất chịu chi.
Thật đáng ngưỡng mộ!
“Có chứ, chính là tôi đây, để tôi giúp cô. Là tất cả chỗ này sao? Đồ của cô cũng không ít nhỉ. Cô được phân đến khu nào vậy?" Thường Minh nhìn đống hành lý chất cao hơn cả người mình, nên anh ta lên tiếng trêu cô.
Dị năng giả hệ Mộc nào ra ngoài chẳng khác nào chuyển nhà sao? Không tính quay về căn cứ rồi sao? Cái gì cũng tiếc không nỡ bỏ, cuối cùng đều mang đi hết thế này.
Hiện tại, trong không gian của anh ta cũng có hành lý của người khác, nhưng không nhiều như của Liễu Tô mà thôi.
Vừa nói, anh ta vừa đi về phía xe ba bánh, giơ tay lên đã thu xe và hành lý của Liễu Tô vào không gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ, xăng rất quý giá, mỗi chuyến đi đều không thể lãng phí, hôm nay, đưa những chủ nông trường này đến nơi, Thường Minh còn phải tiếp tục làm nhiệm vụ lấp đầy không gian mới được quay về.
Vì vậy, sáng sớm nay, anh ta đã dọn trống không gian, lúc này chắc chắn có chỗ để đồ của Liễu Tô.
“Cảm ơn anh nhiều." Liễu Tô không ngờ Thường Minh chính là dị năng giả đi cùng xe hôm nay, hơn nữa, trông anh ta tuy đen đen nhưng nói chuyện rất dễ nghe.
Liễu Tô từ nhỏ đã bám theo quân đội nhặt nhạnh phế liệu mà sống sót, nên cô có ấn tượng khá tốt với quân đội.
Cô biết bọn họ trông có vẻ dữ dằn, nói chuyện cũng hung dữ, nhưng người không xấu.
Lúc nhỏ, nhìn thấy cô bám theo sau, họ cũng có đuổi cô đi, nhưng không đuổi được, bọn họ cũng nhắm mắt làm ngơ, thỉnh thoảng họ còn tiện tay giúp đỡ cô một chút. Có thể nói, mấy năm đầu sau thiên tai, cuộc sống yên ổn của cô không thể tách rời sự che chở của quân đội.
Cô vội vàng bỏ balo xuống, định tìm ít khoai tây, khoai lang gì đó cho Thường Minh.
"Tôi tên là Liễu Tô, làm phiền anh rồi, để tôi lấy ít khoai lang cho anh. Anh chờ chút nhé."
Lần này, anh lính này không nói gì thêm, giúp cô cất đồ vào không gian, cũng không nói đến chuyện trả phí, Liễu Tô cảm thấy cho anh ta ít khoai lang cũng chẳng đáng là bao.
Thường Minh sao có thể nhận đồ của người dân được chứ.
"Không cần đâu, không cần đâu, cô cất đi. Tôi còn có việc, cô mau lên xe đợi đi, muộn là hết chỗ đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro