Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng
Chương 21
Nguyệt Quang Hạ Khán Mỹ Nhân
2024-09-12 10:34:56
Liễu Tô bước tiếp về phía trước để thăm dò, đi thêm được hai tiếng đồng hồ thì đụng phải mấy con gà rừng.
Liễu Tô không có bắt, trước cứ để cho chúng nó sống đi, cứ nuôi thế đã, hôm nay cô ăn một con gà là đủ rồi, bắt thêm nữa ăn không hết lại không có tủ lạnh để trữ đông rất dễ hỏng.
Chờ đến khi nào cô muốn ăn lại bắt, dù sao nó cũng không chạy được!
Chốc lát sau, Liễu Tô đã quan sát lãnh địa hết một vòng, trong lãnh địa có một cái hồ, ở xa xa nhìn tới thì màu đen, tới gần để xem thì thấy rong rêu chằng chịt, cũng bởi vì nhiều rong mà hồ nước thoạt nhìn mới giống màu đen.
Nước này không thể uống trực tiếp nhưng dùng để tưới tiêu thì không thành vấn đề.
Vì để công việc tưới nước sau này được thuận tiện, Liễu Tô quyết định trồng khoai tây và khoai lang ở xung quanh hồ.
Nhưng trước khi làm chuyện này, cô cần tìm một chỗ ăn cơm trưa trước đã.
Liễu Tô nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn mười hai giờ, lúc năm giờ sáng cô chỉ ăn một củ khoai lang ruột đỏ thôi, qua thời gian dài như thế bụng đã đói meo, giờ cũng đã xong việc, cô có thể tìm nơi để nghỉ tay ăn miếng cơm.
Hẳn trước kia cũng có người ở lại ở quanh nơi này, khi nãy Liễu Tô đi ngang qua khu vực gần hồ nước thì nhìn thấy một căn nhà đổ nát cách đó không xa, mái ngói đã bay mất, bốn bức tường thì cũng sập hai mặt.
Mặc dù nơi đây tả tơi đến mức không thể ở lại nhưng miễn cưỡng vẫn có thể che gió, Liễu Tô quyết định dựng lều ở nơi này, cũng tiện cho việc lấy nước và trồng trọt.
Nói là làm, Liễu Tô nhanh nhẹn quay trở lại vị trí giấu xe, đẩy chiếc xe ba bánh ra.
Quả nhiên vừa đến giữa trưa thì xung quanh không một bóng người, xe ba bánh giấu ở trong bụi cỏ cũng thấy bị động vật nhỏ nào đụng chạm.
Bởi vì bụi cỏ rất rậm rạp, xe ba bánh chạy không được, cô không còn cách nào khác ngoài việc đẩy, đợi đến địa phương nghỉ ngơi thì Liễu Tô đã mệt đến mức ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng cô vẫn không thể ngồi xuống nghỉ ngơi được vì còn một đống việc cần hoàn thành.
Liễu Tô đặt cái bếp lò xuống, ném mấy que củi nhặt vào buổi sáng vào lò để nhóm lửa, cuối cùng lấy nồi nấu cơm ra đặt lên trên.
Ban đầu cô muốn ăn khoai lang nướng, uống một ngụm nước ấm là được nhưng nghĩ đi nghĩ lại giờ không sợ bị người khác phát hiện, cô cũng có năng lực bảo vệ rồi nên quyết định hào phóng một chút, mua một bình nước khoáng ở hệ thống mua sắm rồi đổ nửa bình vào nồi rồi tìm mua gạo cũ, nửa ký 4 kim tệ, không đắt, ngược lại khá rẻ.
Cô tiêu hết 4 kim tệ mua nửa ký, sau khi nhận được thì nhìn thoáng qua vẫn thấy còn tốt, cúi đầu ngửi thử cũng không ngửi thấy mùi lạ, cô nghĩ nhãn dán ghi tên gạo cũ có thể là do không phải mới thu hoạch từ năm đầu tiên thôi.
Sau khi vo gạo bằng nước mang theo thì cô đổ gạo vào trong nồi. chờ đến khi gần chín thì bỏ khoai lang vào, nồi cháo khoai lang cứ như vậy đã hoàn thành.
Ăn kèm với dưa chuột muối chua do chính cô làm, ngon nhức nách.
Liễu Tô nhanh chóng ăn hết cháo khoai lang, cả người túa đầy mồ hôi.
Cô ngồi bẹp xuống đất, trong lòng nghĩ hôm nay nghỉ ngơi thêm năm phút đi, dù sao cũng không có ai hối thúc cô.
Năm phút trôi qua nhanh chóng, Liễu Tô cầm bát và nồi đi rửa trước, sau đó trải lều vải ra đất cố định lại.
Như vậy đến khi tối muộn cô quay về là có thể nghỉ ngơi ngay, không cần sờ soạng dựng lều nữa, chiều nay còn cả đống việc phải làm, đoán chừng sẽ không về kịp trước khi trời tối rồi.
Liễu Tô muốn nhanh chóng xới đất xong, trồng sớm một ngày thì thu hoạch sớm thêm một ngày.
Mang theo dao chẻ củi và cái cuốc, cô cất bước về phía đất trồng, hiện giờ cô chỉ có một cái máy phát điện bằng năng lượng mặt trời rất nhỏ, lượng điện miễn cưỡng sạc pin cho điện thoại di động thôi, mặt khác thì nằm mơ.
Liễu Tô không có bắt, trước cứ để cho chúng nó sống đi, cứ nuôi thế đã, hôm nay cô ăn một con gà là đủ rồi, bắt thêm nữa ăn không hết lại không có tủ lạnh để trữ đông rất dễ hỏng.
Chờ đến khi nào cô muốn ăn lại bắt, dù sao nó cũng không chạy được!
Chốc lát sau, Liễu Tô đã quan sát lãnh địa hết một vòng, trong lãnh địa có một cái hồ, ở xa xa nhìn tới thì màu đen, tới gần để xem thì thấy rong rêu chằng chịt, cũng bởi vì nhiều rong mà hồ nước thoạt nhìn mới giống màu đen.
Nước này không thể uống trực tiếp nhưng dùng để tưới tiêu thì không thành vấn đề.
Vì để công việc tưới nước sau này được thuận tiện, Liễu Tô quyết định trồng khoai tây và khoai lang ở xung quanh hồ.
Nhưng trước khi làm chuyện này, cô cần tìm một chỗ ăn cơm trưa trước đã.
Liễu Tô nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn mười hai giờ, lúc năm giờ sáng cô chỉ ăn một củ khoai lang ruột đỏ thôi, qua thời gian dài như thế bụng đã đói meo, giờ cũng đã xong việc, cô có thể tìm nơi để nghỉ tay ăn miếng cơm.
Hẳn trước kia cũng có người ở lại ở quanh nơi này, khi nãy Liễu Tô đi ngang qua khu vực gần hồ nước thì nhìn thấy một căn nhà đổ nát cách đó không xa, mái ngói đã bay mất, bốn bức tường thì cũng sập hai mặt.
Mặc dù nơi đây tả tơi đến mức không thể ở lại nhưng miễn cưỡng vẫn có thể che gió, Liễu Tô quyết định dựng lều ở nơi này, cũng tiện cho việc lấy nước và trồng trọt.
Nói là làm, Liễu Tô nhanh nhẹn quay trở lại vị trí giấu xe, đẩy chiếc xe ba bánh ra.
Quả nhiên vừa đến giữa trưa thì xung quanh không một bóng người, xe ba bánh giấu ở trong bụi cỏ cũng thấy bị động vật nhỏ nào đụng chạm.
Bởi vì bụi cỏ rất rậm rạp, xe ba bánh chạy không được, cô không còn cách nào khác ngoài việc đẩy, đợi đến địa phương nghỉ ngơi thì Liễu Tô đã mệt đến mức ướt đẫm mồ hôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cô vẫn không thể ngồi xuống nghỉ ngơi được vì còn một đống việc cần hoàn thành.
Liễu Tô đặt cái bếp lò xuống, ném mấy que củi nhặt vào buổi sáng vào lò để nhóm lửa, cuối cùng lấy nồi nấu cơm ra đặt lên trên.
Ban đầu cô muốn ăn khoai lang nướng, uống một ngụm nước ấm là được nhưng nghĩ đi nghĩ lại giờ không sợ bị người khác phát hiện, cô cũng có năng lực bảo vệ rồi nên quyết định hào phóng một chút, mua một bình nước khoáng ở hệ thống mua sắm rồi đổ nửa bình vào nồi rồi tìm mua gạo cũ, nửa ký 4 kim tệ, không đắt, ngược lại khá rẻ.
Cô tiêu hết 4 kim tệ mua nửa ký, sau khi nhận được thì nhìn thoáng qua vẫn thấy còn tốt, cúi đầu ngửi thử cũng không ngửi thấy mùi lạ, cô nghĩ nhãn dán ghi tên gạo cũ có thể là do không phải mới thu hoạch từ năm đầu tiên thôi.
Sau khi vo gạo bằng nước mang theo thì cô đổ gạo vào trong nồi. chờ đến khi gần chín thì bỏ khoai lang vào, nồi cháo khoai lang cứ như vậy đã hoàn thành.
Ăn kèm với dưa chuột muối chua do chính cô làm, ngon nhức nách.
Liễu Tô nhanh chóng ăn hết cháo khoai lang, cả người túa đầy mồ hôi.
Cô ngồi bẹp xuống đất, trong lòng nghĩ hôm nay nghỉ ngơi thêm năm phút đi, dù sao cũng không có ai hối thúc cô.
Năm phút trôi qua nhanh chóng, Liễu Tô cầm bát và nồi đi rửa trước, sau đó trải lều vải ra đất cố định lại.
Như vậy đến khi tối muộn cô quay về là có thể nghỉ ngơi ngay, không cần sờ soạng dựng lều nữa, chiều nay còn cả đống việc phải làm, đoán chừng sẽ không về kịp trước khi trời tối rồi.
Liễu Tô muốn nhanh chóng xới đất xong, trồng sớm một ngày thì thu hoạch sớm thêm một ngày.
Mang theo dao chẻ củi và cái cuốc, cô cất bước về phía đất trồng, hiện giờ cô chỉ có một cái máy phát điện bằng năng lượng mặt trời rất nhỏ, lượng điện miễn cưỡng sạc pin cho điện thoại di động thôi, mặt khác thì nằm mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro