Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng

Chương 23

Nguyệt Quang Hạ Khán Mỹ Nhân

2024-09-12 10:34:56

Làm xong xuôi hết cô mới có thời gian ngồi xuống nghỉ một chút, Liễu Tô muốn nhìn trong hệ thống mua sắm xem có bao nhiêu kim tệ, lúc chiều cô vừa cắt cỏ xong đã bán cho hệ thống mua sắm, vẫn chưa nhìn kỹ.

Vừa nhìn thôi Liễu Tô đã bị dọa đến giật nảy người, hiện tại cô có 3970 kim tệ ở hệ thống mua sắm, cô vừa mới dùng 10 kim tệ, trừ đi số tiền ban đầu, suy ra buổi chiều cô bán cỏ dại được đến 3456 kim tệ ư?

Ôi mẹ ơi, hiện giờ cỏ dại có giá trị đến thế sao?

Cô trồng cây làm gì nữa chứ, cô bán cỏ thôi không tốt sao? Nơi đây trước sau trái phải đều đầy cỏ này.

Liễu Tô cảm thấy cô đã tìm được con đường làm giàu.

Cô có thể thuê người cắt cỏ cho cô, sau đó cô lấy thực vật làm phí lao động, như vậy không phải một mũi tên trúng hai con chim hay sao?

Hiện giờ lương thực quý giá như thế, khẳng định sẽ có người bằng lòng làm.

Nhưng việc này phải chuẩn bị từ từ, không cần lo lắng, dù sao hiện giờ cô cũng đã ra khỏi căn cứ, quay trở về căn cứ tìm người không hợp lý không nói, mà cô cũng chỉ có một chiếc xe ba bánh cũ nát nên có thể trở về hay không còn chưa biết được.

Nghĩ như vậy, Liễu Tô lại tiếp tục nhìn, sau khi nhìn thấy máy lọc nước thì ánh mắt Liễu Tô dừng tại đó, lần trước cô cũng thấy cái máy này, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua mà không nhớ kỹ, dù sao ở trong căn cứ cũng không có nơi nào cần dùng đến máy lọc nước.

Cô nhấn mở để xem kỹ hơn, máy lọc nước có cách lọc đơn giản: Hấp thụ tạp chất trong nước, loại bỏ các chất độc hại, cải thiện chất nước, nước sau khi lọc xong thì nấu sôi là có thể uống.

Phần giới thiệu đơn giản, rõ ràng, Liễu Tô rất hài lòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có cái máy lọc nước này, ngày mai là cô có thể lấy nước trong hồ để uống, sau này có người tình cờ nhìn thấy cũng sẽ không nói thêm được gì.

Đang suy nghĩ thì Liễu Tô ngửi thấy mùi thịt gà, lúc này cô mới nhớ tới cô chưa đi thăm chừng nồi gà hầm, cầu mong đừng bị cạn hết nước.

Cô vội đứng dậy mở nắp nồi, canh gà đã cạn một nửa, thế là cô vội vã bỏ khoai tây vào nồi, khuấy một chút, chờ đến khi chín thêm chút muối là xong.

Liễu Tô ngồi xổm xuống, vội vã vào hệ thống mua sắm mua máy lọc nước về.

Vừa lấy được máy lọc nước, đúng là khá sơ sài.

Máy này nhìn khá giống máy lọc nước trước thiên tai, phía trên là một thùng nhựa để đổ nước vào đó, phía dưới có một vòi nước, thật sự tiện lợi.

Chỗ Liễu Tô ở cách hồ nước không xa, đi bộ tầm năm phút là tới, múc nước cũng không quá tốn sức, chỉ là trời đã tối đen, Liễu Tô sợ không thấy đường đi sẽ bị rơi xuống hồ.

Cuối cùng cô không đi, sáng mai lại đi múc nước, đêm nay đối phó qua loa là được.

Thanh toán xong, hệ thống mua sắm nhắc nhở, chi phí mua sắm đạt 500 kim tệ là có thể thăng lên cấp V2. Hiện tại phí mua sắm của đã đạt 444 kim tệ, thiếu 56 kim tệ nữa là có thể thăng cấp.

Con số này cũng không quá may mắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng lúc Liễu Tô đang vô cùng tò mò xem hệ thống mua sắm lên tới cấp V2 sẽ như thế nào, thay đổi ra làm sao, nhưng mặt khác lại không nỡ dùng kim tệ lung tung.

Cô lục lọi trong hệ thống mua sắm nửa ngày vẫn không nghĩ ra muốn mua cái gì.

Lúc này lại ngửi thấy mùi thịt gà, làm cho Liễu Tô đều ngửi đến mơ màng, không thể tiếp tục dạo ở hệ thống mua sắm.

Cô mở nắp nồi ra, nhìn thấy thịt gà và khoai tây đã được hầm thành màu vàng ươm, khoai tây ở vòng ngoài hơi nát, khoai tây nát dính vào khối thịt gà, giống như mặc vào một lớp áo khoác cho khối thịt gà vậy.

Cô cầm lấy một cái đùi gà cắn một ngụm, hai tầng hương vị của khoai tây và thịt gà ở trong miệng bùng nổ, vừa thơm vừa bùi.

Thịt gà dai dai, mỗi lần cắn vào đều có thể cảm giác được chất thịt vừa mềm lại hơi đàn hồi trong miệng.

Lớp da bên ngoài thịt gà cháy xém thật thơm, khoai tây mềm nhuyễn, hai món kết hợp lại thật tuyệt vời, rồi lại làm cho hương vị của thịt gà nâng cao hơn thêm một tầng.

Sau đó cô ăn kèm với một muỗng cơm tẻ thật lớn.

Nhức nách, chắc món ăn dâng lên Hoàng đế cũng chỉ cỡ như vậy thôi.

Liễu Tô muốn ăn xả láng nhưng bởi vì quanh năm không được ăn no nên dạ dày đã bị teo nhỏ, cố gắng ăn thật nhiều cũng chỉ ăn được nửa con gà, còn lại nửa con thật sự ăn không vô.

Cô không nỡ vứt đi, dù sao trời đang lạnh cóng, có để đó cũng không hỏng, sáng mai hâm lại ăn cũng được, vừa khéo đỡ phải nấu cơm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng

Số ký tự: 0