Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng
Chương 26
Nguyệt Quang Hạ Khán Mỹ Nhân
2024-09-12 10:34:56
Những dị năng giả khác chỉ có thể bảo đảm 50%, thậm chỉ có vài người chỉ có thể chuyển đổi 30% nhưng Liễu Tô có thể đảm bảo 100%.
Cô đã biết mình khác biệt từ lâu nhưng không để lộ ra ngoài, lần nào cũng bảo đảm tỷ lệ nảy mầm là 50%, dù vậy vẫn được mấy người tổ trưởng khen ngợi nhiều lần, bọn họ nói năng lực của cô mạnh mẽ.
Câu nói này khiến Liễu Tô đổ mồ hôi lạnh.
Cô đã rất cố gắng hạ thấp tỷ lệ nảy mầm xuống, giữ mức độ đánh giá trung bình nhưng vì năng lực của những người bạn cùng ngành xung quanh kém quá, cô lại trở thành người nổi bật.
May mắn là những người đồng nghiệp bên cạnh Liễu Tô không quá tham vọng, chỉ cần có cơm ăn là được.
Chủ yếu là khi ở đơn vị không cần phải cố gắng đến thế, để dành dị năng về nhà ủ lương thực cho mình ăn không ngon hơn sao?
Trồng được ít hay nhiều đều là của mình, có thể đem đi bán, ở trong căn cứ chỉ cần bảo đảm giá trị thấp nhất sẽ không bị đuổi ra ngoài.
Bình thường rất vui vẻ khi nhắc đến tỷ lệ nảy mầm của Liễu Tô, thỉnh thoảng nhờ Liễu Tô hỗ trợ ủ mầm giúp.
Nếu không gặp người có lòng ghen ghét, dù không có chuyện gì vẫn sẽ đến kiếm chuyện.
Thời đại nào cũng có người đầu óc không tỉnh táo.
À, đương nhiên chủ yếu là vì thành tích hàng năm của tổ trồng trọt bọn họ luôn ngồi vững vị trí thứ nhất, không ai có thể cướp được.
Mỗi lần đánh giá Liễu Tô đều giả làm không khí, nhìn những người khác muốn được khen thưởng mà dùng đủ mọi chiêu trò.
Nhưng bọn họ thì khác, dù trời có mưa đỏ bọn họ cũng không thể lấy được quán quân, không nói đến chức quán quân, chỉ tiến bộ thôi cũng vất vả.
Ngay cả tổ trưởng cũng biết chỉ cần ăn no là được.
Cho nên nhóm của Liễu Tô là nhóm có bầu không khí hài hòa hiếm thấy ở thời mạt thế thiên tai.
Liễu Tô nghỉ ngơi một lúc, khi lấy lại sức nhanh chóng đi đến hồ múc nước chuẩn bị tưới ruộng.
Hạt giống vừa nảy mầm cần tưới nước ngay.
Thực vật nói với Liễu Tô như thế.
Đây là điểm khác biệt trong dị năng của Liễu Tô, biết biết rõ thực vật cần gì để nó phát triển tốt hơn.
Lần nào cô làm theo yêu cầu của thực vật, chúng nó đều có thể sinh trưởng tốt hơn.
Đây đó khiến Liễu Tô tiến triển rất nhanh trên con đường làm ruộng.
Từ một người mới làm ruộng, chỉ mất một năm Liễu Tô đã trở thành người dày dặn kinh nghiệm.
Nếu trước thiên tai, Liễu Tô đã có thể trở thành giáo sư trường đại học nông nghiệp.
Ở trong phòng trọ, Liễu Tô còn lén lấy chậu hoa để trồng thảo dược, nó có sống và sinh trưởng khá tốt, tiếc là cô không dám bán đi.
Cô đè nén sự lưu luyến, cuối cùng nhét vào trong quần áo của một người lính.
Từ đó về sau cô không trồng loại thảo dược đó nữa.
Trong thời kỳ thiên tai, gieo trồng thảo mộc là đang chặn đường sống của một vài dị năng giả hệ Mộc cao cấp, mỗi cây đều được mã hóa, không lẫn ở trong thị trường, dù có lẫn cũng chỉ có ở chợ đen, dù sao nó không phải thứ bọn họ có thể bán linh tinh ngoài đường.
Liễu Tô sẽ không bao giờ bán nó đi.
Sau đó Liễu Tô ngoan ngoãn trồng rau, cùng lắm là những loại cây ăn quả.
Một thùng nước và một xô nước, Liễu Tô đi đi lại lại bảy tám lần mới tưới xong.
Cô cảm nhận được thực vật cảm thấy rất hài lòng.
Liễu Tô nghĩ sau này có điều kiện phải mua một cái vòi nước.
Như bây giờ vừa phiền phức mà năng suất lại kém.
Sau khi tưới nước xong, Liễu Tô cảm thấy đói bụng, quay về hâm nóng thịt gà và khoai tây hầm ngày hôm qua còn thừa để ăn.
Sau khi cơm nước xong, Liễu Tô còn phải kiểm tra cẩn thận phần đất mà cô định cắt cỏ ngày mai xem có thực vật biến dị hay không, nếu không có thực vật biến dị thì cô sẽ liên lạc xem có tìm được người đến dọn cỏ giúp hay không, làm một mình rất chậm.
Cả buổi trưa, Liễu Tô dùng dị năng nói chuyện với thực vật, dị năng đã cạn kiệt nhiều lần khiến cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tầm nhìn tối đen.
Những Liễu Tô cũng cảm nhận được rõ ràng chỗ tốt của cách sử dụng dị năng như vậy, tốc độ tăng trưởng của dị năng tăng nhanh hơn nhiều.
Trước đây Liễu Tô mất 6 năm mới thăng cấp từ dị năng giả sơ cấp lên dị năng giả trung cấp, bây giờ cô cảm thấy không đến hai năm nữa cô có thể thăng cấp lên thành dị năng giả cao cấp.
Tốc độ chênh lệch rất nhiều.
Sử dụng dị năng cười độ cao như vậy, cả buổi trưa Liễu Tô đã kiểm tra kỹ phần lãnh địa này, cô có hơi thất vọng, cảm thấy thật sự không nên mơ tưởng hão huyền.
Hử? Đám thực vật này phát ra những âm thanh khác nhau, chúng nó đang nói gì thế?
Cô đã biết mình khác biệt từ lâu nhưng không để lộ ra ngoài, lần nào cũng bảo đảm tỷ lệ nảy mầm là 50%, dù vậy vẫn được mấy người tổ trưởng khen ngợi nhiều lần, bọn họ nói năng lực của cô mạnh mẽ.
Câu nói này khiến Liễu Tô đổ mồ hôi lạnh.
Cô đã rất cố gắng hạ thấp tỷ lệ nảy mầm xuống, giữ mức độ đánh giá trung bình nhưng vì năng lực của những người bạn cùng ngành xung quanh kém quá, cô lại trở thành người nổi bật.
May mắn là những người đồng nghiệp bên cạnh Liễu Tô không quá tham vọng, chỉ cần có cơm ăn là được.
Chủ yếu là khi ở đơn vị không cần phải cố gắng đến thế, để dành dị năng về nhà ủ lương thực cho mình ăn không ngon hơn sao?
Trồng được ít hay nhiều đều là của mình, có thể đem đi bán, ở trong căn cứ chỉ cần bảo đảm giá trị thấp nhất sẽ không bị đuổi ra ngoài.
Bình thường rất vui vẻ khi nhắc đến tỷ lệ nảy mầm của Liễu Tô, thỉnh thoảng nhờ Liễu Tô hỗ trợ ủ mầm giúp.
Nếu không gặp người có lòng ghen ghét, dù không có chuyện gì vẫn sẽ đến kiếm chuyện.
Thời đại nào cũng có người đầu óc không tỉnh táo.
À, đương nhiên chủ yếu là vì thành tích hàng năm của tổ trồng trọt bọn họ luôn ngồi vững vị trí thứ nhất, không ai có thể cướp được.
Mỗi lần đánh giá Liễu Tô đều giả làm không khí, nhìn những người khác muốn được khen thưởng mà dùng đủ mọi chiêu trò.
Nhưng bọn họ thì khác, dù trời có mưa đỏ bọn họ cũng không thể lấy được quán quân, không nói đến chức quán quân, chỉ tiến bộ thôi cũng vất vả.
Ngay cả tổ trưởng cũng biết chỉ cần ăn no là được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên nhóm của Liễu Tô là nhóm có bầu không khí hài hòa hiếm thấy ở thời mạt thế thiên tai.
Liễu Tô nghỉ ngơi một lúc, khi lấy lại sức nhanh chóng đi đến hồ múc nước chuẩn bị tưới ruộng.
Hạt giống vừa nảy mầm cần tưới nước ngay.
Thực vật nói với Liễu Tô như thế.
Đây là điểm khác biệt trong dị năng của Liễu Tô, biết biết rõ thực vật cần gì để nó phát triển tốt hơn.
Lần nào cô làm theo yêu cầu của thực vật, chúng nó đều có thể sinh trưởng tốt hơn.
Đây đó khiến Liễu Tô tiến triển rất nhanh trên con đường làm ruộng.
Từ một người mới làm ruộng, chỉ mất một năm Liễu Tô đã trở thành người dày dặn kinh nghiệm.
Nếu trước thiên tai, Liễu Tô đã có thể trở thành giáo sư trường đại học nông nghiệp.
Ở trong phòng trọ, Liễu Tô còn lén lấy chậu hoa để trồng thảo dược, nó có sống và sinh trưởng khá tốt, tiếc là cô không dám bán đi.
Cô đè nén sự lưu luyến, cuối cùng nhét vào trong quần áo của một người lính.
Từ đó về sau cô không trồng loại thảo dược đó nữa.
Trong thời kỳ thiên tai, gieo trồng thảo mộc là đang chặn đường sống của một vài dị năng giả hệ Mộc cao cấp, mỗi cây đều được mã hóa, không lẫn ở trong thị trường, dù có lẫn cũng chỉ có ở chợ đen, dù sao nó không phải thứ bọn họ có thể bán linh tinh ngoài đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Tô sẽ không bao giờ bán nó đi.
Sau đó Liễu Tô ngoan ngoãn trồng rau, cùng lắm là những loại cây ăn quả.
Một thùng nước và một xô nước, Liễu Tô đi đi lại lại bảy tám lần mới tưới xong.
Cô cảm nhận được thực vật cảm thấy rất hài lòng.
Liễu Tô nghĩ sau này có điều kiện phải mua một cái vòi nước.
Như bây giờ vừa phiền phức mà năng suất lại kém.
Sau khi tưới nước xong, Liễu Tô cảm thấy đói bụng, quay về hâm nóng thịt gà và khoai tây hầm ngày hôm qua còn thừa để ăn.
Sau khi cơm nước xong, Liễu Tô còn phải kiểm tra cẩn thận phần đất mà cô định cắt cỏ ngày mai xem có thực vật biến dị hay không, nếu không có thực vật biến dị thì cô sẽ liên lạc xem có tìm được người đến dọn cỏ giúp hay không, làm một mình rất chậm.
Cả buổi trưa, Liễu Tô dùng dị năng nói chuyện với thực vật, dị năng đã cạn kiệt nhiều lần khiến cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tầm nhìn tối đen.
Những Liễu Tô cũng cảm nhận được rõ ràng chỗ tốt của cách sử dụng dị năng như vậy, tốc độ tăng trưởng của dị năng tăng nhanh hơn nhiều.
Trước đây Liễu Tô mất 6 năm mới thăng cấp từ dị năng giả sơ cấp lên dị năng giả trung cấp, bây giờ cô cảm thấy không đến hai năm nữa cô có thể thăng cấp lên thành dị năng giả cao cấp.
Tốc độ chênh lệch rất nhiều.
Sử dụng dị năng cười độ cao như vậy, cả buổi trưa Liễu Tô đã kiểm tra kỹ phần lãnh địa này, cô có hơi thất vọng, cảm thấy thật sự không nên mơ tưởng hão huyền.
Hử? Đám thực vật này phát ra những âm thanh khác nhau, chúng nó đang nói gì thế?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro