Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng

Chương 40

Nguyệt Quang Hạ Khán Mỹ Nhân

2024-09-12 10:34:56

Liễu Tô lấy điện thoại di động ra xem cũng không thấy tin nhắn gì, suy nghĩ một lúc thì cảm thấy vẫn nên chủ động hỏi thăm, chuyện của mình thì mình nhớ, không được quên.

Thế là cô gửi một tin nhắn đi.

Bên này, sau khi trở về, Thường Minh tỉnh ngủ là đi làm nhiệm vụ ngay. Căn cứ A liên lạc với những căn cứ khác, đổi lấy một số vật liệu xây dựng, cần một nhóm dị năng giả hệ Không Gian vận chuyển về. Nhiệm vụ này xong thì cũng mất nửa tháng.

Đợi khi Liễu Tô liên hệ Thường Minh, thì anh ta cũng mới trả xong nhiệm vụ cho căn cứ.

Nhìn thấy Liễu Tô gửi tin nhắn tới, anh ta xem thời gian thì thấy đã nửa tháng qua đi, đoán chừng Liễu Tô cần gấp nên vội trả lời tin nhắn: [Đã lấy được container rồi, chờ mai là có thể giao tới.]

Trả lời tin nhắn của Liễu Tô xong, Thường Minh cũng không nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian tới bộ phận vật tư, dùng điểm tích được ở nội bộ quân đội đổi lấy container, ngày mai có thể đưa đến cho Liễu Tô.

Vừa hay lô container trước đó là Thường Minh giúp đỡ vận chuyển về, cũng được quân đội sử dụng tạm thời khi làm nhiệm vụ.

Anh ta hiểu rất rõ thông tin của lô container này, giữa chừng đổi lấy cái mới nhất ra, ngày mai có thể giao phó với Tô Liễu rồi.

Bên này vừa đặt container vào không gian, điện thoại đã nhận được tin nhắn, lần trước thực vật biến dị Liễu Tô nhờ anh ta kiểm tra đã có kết quả, bên kia gọi anh ta qua lấy.

Thường Minh không nghỉ ngơi đã vội đến trung tâm kiểm tra.

Chủ nhiệm Từ bên Trung tâm kiểm tra là bạn học cũ của Thường Minh, lúc thiên tai đột nhiên buông xuống thì hai người đang ở trường học. Ban đầu bọn họ còn cùng nhau sinh tồn, sau đó vì thiên tai càng lúc càng nghiêm trọng, rất nhiều bạn học cũ bởi vì đủ các lý do mà đã dần mất liên lạc, hai người thức tỉnh dị năng xong cũng vì loại hình dị năng khác biệt mà mỗi người một ngả.

Thường Minh thức tỉnh dị năng Không Gian gia nhập quân đội, bình thường đều tham gia nhiệm vụ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Trạch Khải thì đã dị năng Phân Tích, tham gia vào trung tâm kiểm tra, công việc thường ngày chính là làm kiểm tra, phân tích chức năng, chức năng khác nhau của muôn loài thực vật, động vật kỳ lạ sau ngày tận thế.

Công việc hai người đều rất bận rộn, nhưng chưa bao giờ ngừng liên lạc với nhau. Hai người vẫn thường xuyên ăn cơm cùng nhau, vì sau khi đi làm mới phát hiện, bạn học cũ chung lớp sẽ dành tình cảm thuần túy hơn cho nhau chứ không có quá nhiều vu lợi.

Đến trung tâm kiểm tra, Thường Minh cũng không cần Từ Trạch Khải đón, anh ta quen đường tới văn phòng, lúc vào thấy Từ Trạch Khải còn đang bận, cũng không cần anh ta chào hỏi, tự anh ta tìm ghế ngồi xuống

Đợi mười phút sau, tiến độ bên Từ Trạch Khải cuối cùng cũng kết thúc, bấy giờ mới có thời gian tiếp đãi Thường Minh.

"Nè, đây là báo cáo kiểm tra củ từ cậu đưa tới từ lần trước, không ngờ nha, vận khí này của cậu mà còn có thể gặp được đồ tốt như thế, lần này cậu phát tài rồi đó."

Quen biết lâu rồi nên đều biết, vận may của Thường Minh rất kém, nhờ có Từ Trạch Khải làm việc ở trung tâm kiểm tra nên tuần suất Thường Minh đưa thực vật biến dị tới kiểm tra vượt xa người bình thường, song mười lần thì có tám, chín lần đều là có độc ăn không được, thỉnh thoảng có thể ăn thì lại công dụng lại hết sức râu ria, chỉ như hỗ trợ tiêu hóa mà thôi.

Thường ngày ăn cơm có thể giữ cảm giác no trong ba tiếng không bị đói bụng, còn ăn thứ này đó thì nửa tiếng sau đã tiêu hóa hết rồi, có thể ăn tiếp ngay.

Bọn họ đều thở dài, nếu dùng thứ này để ăn buffet vào thời kỳ trước khi thiên tai xảy ra, chắc có thể ăn tới mức ông chủ khóc luôn.

Hiện tại thì thôi, tận thế, ai muốn tiêu hóa nhanh như vậy chứ.

Khó khăn lắm mới được ăn no, kết quả nửa tiếng sau lại đói thì ăn cũng vô ích.

Thứ này ai mà cần, cần để làm gì, thời tận thế không có mấy ai có thể lấp đầy bụng, thường mọi người muốn uống no cũng đã rất khó rồi.

Cuối cùng thứ này cũng không bán đi, để phế ở một góc trong không gian của Thường Minh, ném thì không nỡ ném, tốt xấu gì cũng có chút tác dụng, thôi cứ để đó, cũng có giá trị kỷ niệm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng

Số ký tự: 0