Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Chương 1
2024-10-27 12:55:34
"Hiện tại phát một tin tức khẩn cấp, ngày 26 tháng 3 năm 1507 theo lịch Vũ Trụ, 19 giờ 22 phút, phó viện trưởng danh dự của Viện Khoa học và Viện Kỹ thuật Đế Quốc, Viện sĩ Vân Tô đã qua đời tại nhà riêng, hưởng thọ 52 tuổi, lúc đó nghiên cứu của cô vừa đạt được thành công mỹ mãn, nguyên nhân tử vong vẫn đang được điều tra. Theo như được biết, Bệ hạ Đế Quốc và Tổng lãnh Liên Bang đã đến bệnh viện, kể từ ngày hôm nay, Đế Quốc sẽ tạm dừng mọi hoạt động giải trí, toàn quốc để tang ba ngày, lễ truy điệu sẽ được tổ chức sau hai ngày nữa."
Vũ Trụ bao la, dù là TV, máy phát, biển quảng cáo của thành phố hay mạng sao, thậm chí cả trên những hành tinh hoang vu xa xôi cũng đều vang lên giọng nói này, đau buồn xen lẫn nghẹn ngào, hàng tỷ vì sao như thể bị nhấn nút tạm dừng, vô số người đứng chết trân tại chỗ, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Sao có thể? Viện sĩ Vân sao có thể qua đời?
Cô mới 52 tuổi, đối với thời đại vũ trụ có tuổi thọ trung bình trên 150 thì cô vẫn chỉ là thanh niên, huống hồ cô lại quan trọng với Đế Quốc đến vậy, đã có vô số cống hiến to lớn, nhờ cô mà khoa học kỹ thuật của Đế Quốc đã tiến bộ ít nhất 100 năm, nhờ cô, một ánh sáng của Đế Quốc từ khu ổ chuột vươn lên, không biết đã khích lệ bao nhiêu người, thậm chí cả viễn cảnh hòa bình của Đế Quốc ngày nay cũng có công lao của cô.
Một người tài hoa tuyệt diệu như vậy sao có thể không còn nữa?
Vô số người khóc nức nở, như rơi xuống vực sâu.
Người phát ngôn tin tức như nhìn thấy biểu cảm của dân chúng, ông ta dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Ánh sáng của Đế Quốc đã tắt nhưng... mong Đế Quốc ngàn năm bất tử."
Ba ngày sau, giải thưởng cao nhất dành cho các nhà khoa học Tinh Hà Tưởng lần đầu tiên phá lệ trao giải khẩn cấp, truy tặng Vân Tô giải thành tựu trọn đời nhưng sẽ không còn ai bước lên bục nhận giải với những bước chân vững vàng tự tin, giơ cao chiếc cúp tượng trưng cho vinh quang vô thượng đó nữa.
Thành phố chính của trung tâm Vũ Trụ, một tấm bia tưởng niệm anh hùng khổng lồ cao chót vót, tên của Vân Tô mãi mãi được lưu lại nơi đây, ánh sao lấp lánh soi sáng cho tất cả những người đi qua.
Ý thức của Vân Tô mơ mơ hồ hồ, cô không biết mình đang ở đâu nhưng rõ ràng biết mình đã chết, không ai biết, đây đã là lần thứ hai cô đối mặt với cái chết, mọi người chỉ biết cô là người xuất thân từ khu ổ chuột, nhưng không ai biết rằng ban đầu người xuyên vào cơ thể của Vân Tô của khu ổ chuột là một linh hồn từ thế giới khác, mang theo trăm ngàn vết thương, vì không còn gì cả nên mới dám liều lĩnh.
Vũ Trụ bao la, dù là TV, máy phát, biển quảng cáo của thành phố hay mạng sao, thậm chí cả trên những hành tinh hoang vu xa xôi cũng đều vang lên giọng nói này, đau buồn xen lẫn nghẹn ngào, hàng tỷ vì sao như thể bị nhấn nút tạm dừng, vô số người đứng chết trân tại chỗ, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Sao có thể? Viện sĩ Vân sao có thể qua đời?
Cô mới 52 tuổi, đối với thời đại vũ trụ có tuổi thọ trung bình trên 150 thì cô vẫn chỉ là thanh niên, huống hồ cô lại quan trọng với Đế Quốc đến vậy, đã có vô số cống hiến to lớn, nhờ cô mà khoa học kỹ thuật của Đế Quốc đã tiến bộ ít nhất 100 năm, nhờ cô, một ánh sáng của Đế Quốc từ khu ổ chuột vươn lên, không biết đã khích lệ bao nhiêu người, thậm chí cả viễn cảnh hòa bình của Đế Quốc ngày nay cũng có công lao của cô.
Một người tài hoa tuyệt diệu như vậy sao có thể không còn nữa?
Vô số người khóc nức nở, như rơi xuống vực sâu.
Người phát ngôn tin tức như nhìn thấy biểu cảm của dân chúng, ông ta dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Ánh sáng của Đế Quốc đã tắt nhưng... mong Đế Quốc ngàn năm bất tử."
Ba ngày sau, giải thưởng cao nhất dành cho các nhà khoa học Tinh Hà Tưởng lần đầu tiên phá lệ trao giải khẩn cấp, truy tặng Vân Tô giải thành tựu trọn đời nhưng sẽ không còn ai bước lên bục nhận giải với những bước chân vững vàng tự tin, giơ cao chiếc cúp tượng trưng cho vinh quang vô thượng đó nữa.
Thành phố chính của trung tâm Vũ Trụ, một tấm bia tưởng niệm anh hùng khổng lồ cao chót vót, tên của Vân Tô mãi mãi được lưu lại nơi đây, ánh sao lấp lánh soi sáng cho tất cả những người đi qua.
Ý thức của Vân Tô mơ mơ hồ hồ, cô không biết mình đang ở đâu nhưng rõ ràng biết mình đã chết, không ai biết, đây đã là lần thứ hai cô đối mặt với cái chết, mọi người chỉ biết cô là người xuất thân từ khu ổ chuột, nhưng không ai biết rằng ban đầu người xuyên vào cơ thể của Vân Tô của khu ổ chuột là một linh hồn từ thế giới khác, mang theo trăm ngàn vết thương, vì không còn gì cả nên mới dám liều lĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro