Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Chương 23
2024-10-27 12:55:34
Vân Tô không tỏ ý kiến gì, hỏi: “Thưa cô, tham gia cuộc thi này có cần phải tuyển chọn không ạ? Có giới hạn số lượng không ạ?”
“Cái đó thì không có, chỉ là...”
“Vâng ạ, thưa cô, em vẫn muốn đăng ký tham gia ạ.” Vân Tô kiên trì nói.
Hướng Ly nhìn cô chằm chằm, thỏa hiệp. “Thôi được, em đã kiên trì như vậy, vậy thì hãy chuẩn bị thật tốt, có vấn đề gì cứ đến hỏi cô.”
Vân Tô gật đầu, nói lời cảm ơn cô giáo, định rời đi.
“Tôi nói này cô Hướng, cô thật sự để con bé tham gia sao, nó tham gia thi, giáo viên hướng dẫn chính là tên của cô đấy, đến lúc đó thành tích thi đấu mà khó coi, đừng có ai nói là do trách nhiệm của cô, là do cô dạy dỗ không đến nơi đến chốn đấy.” Lên tiếng chính là Chung Hân, giáo viên chủ nhiệm Hoằng Chí Ban đi ngang qua, trên mặt lộ rõ vẻ hả hê.
Hướng Ly nhìn bà ta, nói: “Cô Chung, học sinh có lòng muốn tham gia cuộc thi, dù kết quả thế nào thì đó cũng là chuyện tốt, tôi là giáo viên hướng dẫn của em ấy, nhất định cũng sẽ giúp đỡ em ấy, chỉ cần cố gắng hết sức, kết quả không quan trọng.”
Chung Hân nghe vậy, nói: “Cô Hướng, cô vì học sinh mà suy nghĩ là chuyện tốt, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cô, sắp tới lại đến đợt bình xét thi đua rồi, cô mà dẫn dắt kiểu học sinh này…”
“Cô Chung, kiểu học sinh này là kiểu gì, ý cô là gì?” Hướng Ly ngắt lời bà ta với vẻ tức giận.
“Cô là cô Chung đúng không, cô hình như không phải giáo viên chủ nhiệm lớp em, em tham gia cuộc thi chắc cũng không liên quan gì đến cô đâu nhỉ, không cần cô phải bận tâm, em đã dám tham gia thì cũng có chút tự tin, cũng mong cô Hướng tin tưởng em.” Vân Tô vốn không muốn so đo, nhưng nhìn thấy cô Hướng bênh vực mình như vậy, trong mắt cô không khỏi toát ra chút lạnh lùng.
“Chung Hân à, có lòng tin là tốt nhưng cũng đừng tự tin mù quáng, xem ra không cho em vào Hoằng Chí Ban của chúng ta quả thật là chuyện tốt.”
Chung Hân nói vậy, Vân Tô mới biết chuyện này, cô nàng mỉm cười, đáp: “Vậy sao? Em cũng thấy là chuyện tốt đấy chứ.”
Chung Hân làm chủ nhiệm Hoằng Chí Ban lâu nay, uy nghiêm có thừa, đây là lần đầu tiên có học sinh dám cãi lại bà ta, bà ta không giận mà còn cười, nói: “Vậy tôi sẽ đợi mà xem, xem em có thể đi đến đâu.” Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Vân Tô giả vờ như không thấy ánh mắt lo lắng của cô giáo Hướng Lị, thản nhiên rời khỏi văn phòng.
“Cái đó thì không có, chỉ là...”
“Vâng ạ, thưa cô, em vẫn muốn đăng ký tham gia ạ.” Vân Tô kiên trì nói.
Hướng Ly nhìn cô chằm chằm, thỏa hiệp. “Thôi được, em đã kiên trì như vậy, vậy thì hãy chuẩn bị thật tốt, có vấn đề gì cứ đến hỏi cô.”
Vân Tô gật đầu, nói lời cảm ơn cô giáo, định rời đi.
“Tôi nói này cô Hướng, cô thật sự để con bé tham gia sao, nó tham gia thi, giáo viên hướng dẫn chính là tên của cô đấy, đến lúc đó thành tích thi đấu mà khó coi, đừng có ai nói là do trách nhiệm của cô, là do cô dạy dỗ không đến nơi đến chốn đấy.” Lên tiếng chính là Chung Hân, giáo viên chủ nhiệm Hoằng Chí Ban đi ngang qua, trên mặt lộ rõ vẻ hả hê.
Hướng Ly nhìn bà ta, nói: “Cô Chung, học sinh có lòng muốn tham gia cuộc thi, dù kết quả thế nào thì đó cũng là chuyện tốt, tôi là giáo viên hướng dẫn của em ấy, nhất định cũng sẽ giúp đỡ em ấy, chỉ cần cố gắng hết sức, kết quả không quan trọng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Hân nghe vậy, nói: “Cô Hướng, cô vì học sinh mà suy nghĩ là chuyện tốt, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cô, sắp tới lại đến đợt bình xét thi đua rồi, cô mà dẫn dắt kiểu học sinh này…”
“Cô Chung, kiểu học sinh này là kiểu gì, ý cô là gì?” Hướng Ly ngắt lời bà ta với vẻ tức giận.
“Cô là cô Chung đúng không, cô hình như không phải giáo viên chủ nhiệm lớp em, em tham gia cuộc thi chắc cũng không liên quan gì đến cô đâu nhỉ, không cần cô phải bận tâm, em đã dám tham gia thì cũng có chút tự tin, cũng mong cô Hướng tin tưởng em.” Vân Tô vốn không muốn so đo, nhưng nhìn thấy cô Hướng bênh vực mình như vậy, trong mắt cô không khỏi toát ra chút lạnh lùng.
“Chung Hân à, có lòng tin là tốt nhưng cũng đừng tự tin mù quáng, xem ra không cho em vào Hoằng Chí Ban của chúng ta quả thật là chuyện tốt.”
Chung Hân nói vậy, Vân Tô mới biết chuyện này, cô nàng mỉm cười, đáp: “Vậy sao? Em cũng thấy là chuyện tốt đấy chứ.”
Chung Hân làm chủ nhiệm Hoằng Chí Ban lâu nay, uy nghiêm có thừa, đây là lần đầu tiên có học sinh dám cãi lại bà ta, bà ta không giận mà còn cười, nói: “Vậy tôi sẽ đợi mà xem, xem em có thể đi đến đâu.” Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Vân Tô giả vờ như không thấy ánh mắt lo lắng của cô giáo Hướng Lị, thản nhiên rời khỏi văn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro