Sau Xuyên Không, Ta Kiều Nuôi Phúc Hắc Thủ Phụ
Lo Âu
2024-11-02 08:38:16
“Nhân Nhân à, đây là ba nhà cùng chia tiền, trong sổ sách của con phải ghi rõ từng khoản tiền, hiểu chưa?” Thẩm Đình dặn dò.
“Cha, cha không yên tâm về việc con ghi sổ sao! Mẹ, nhà mình kiếm tiền rồi, cho tụi con chút tiền tiêu vặt được không?” Thẩm Nhị Lang vừa nói vừa đưa mắt nhìn Nhân Nhân .
Nhân Nhân lập tức hiểu ý của hai anh trai, nũng nịu trong lòng Lý thị: “Mẹ, tụi con lớn như vậy rồi mà chưa có tiền tiêu vặt, mẹ, mẹ cho tụi con chút được không! Nhà mình kiếm được hai ngàn văn mà!”
Lý thị im lặng một hồi, Nhân Nhân vừa xoa chân vừa bóp vai cho Lý thị.
“Được rồi, được rồi, giờ mới nịnh nọt hả? Đại Lang cho con một trăm văn; còn mấy đứa mỗi đứa năm văn...”
Lý thị chưa nói hết câu thì đã bị Thẩm Nhị Lang cắt ngang: “Mẹ! Mẹ thiên vị quá đi! Năm văn quá ít!”
“Đứa nhóc này, năm văn mà cũng chê ít!” Thẩm Đình mắng xong liền có ý định động tay, nghĩ thầm: “Tao còn chẳng có năm văn nữa là!”
Phân tiền xong, Thẩm Tứ Lang lấy năm văn của mình nhét hết vào tay Nhân Nhân : “Tứ ca không có chỗ tiêu tiền, tất cả cho em, em giữ lại mua đồ ăn vặt.”
Thẩm Nhị Lang khoác tay lên cổ Thẩm Tam Lang nói: “Xem kìa, Tứ đệ nhà ta, làm như chúng ta không phải anh em ruột vậy. Tam đệ, thấy em cầm tiền mà không chắc chắn, để đại ca giữ giùm cho nhé?”
Thẩm Tam Lang vội vàng đưa tiền cho Nhân Nhân : “Nhân Nhân , tiền của tam ca cũng cho em...”
Nhân Nhân cầm tiền cố ý đi tới trước mặt Thẩm Nhị Lang, dùng đôi mắt long lanh nhìn anh.
“À, Nhân Nhân à, đại ca còn phải cưới vợ nữa đấy! Ừm, mẹ, con đi nhà dì Chu gửi tiền đây...”
Nói xong, Thẩm Nhị Lang như trốn chạy mà phóng ra ngoài.
Lý thị nói: “Đại ca, con đi đến nhà dì Cố một chuyến, mang tiền qua đó.”
“Đại ca, con đi cùng với anh; đúng lúc con cũng muốn đi học chữ...”
“Vì sao hôm nay con đến sớm vậy?”
“Con đến để mang tiền mà! Đây là sổ sách, anh xem đi!”
Nói là sổ sách nhưng chỉ là vài tờ giấy mà thôi.
Cố Cảnh Hòa xem xong rồi nói: “Mấy hôm nay việc buôn bán ở quầy và kẹo hồ lô ngày càng tệ hơn.”
Nhân Nhân thở dài: “Gần đây thời tiết ngày càng lạnh, quầy hàng không có nhiều người nữa, nhiều người chỉ mua mang về uống thôi.”
Nhân Nhân mấy ngày gần đây cũng cảm thấy lo lắng, trời trở lạnh, việc buôn bán ở quầy ngày càng kém. Nếu không có việc làm từ nhà Lý chưởng quầy, có lẽ mùa đông này họ sẽ phải chịu đựng...
Thời tiết dần trở lạnh, Nhân Nhân sức khỏe yếu, Lý thị lo cho Nhân Nhân bị bệnh, nhất quyết không đồng ý cho Nhân Nhân theo đi bày quầy ở huyện.
Nhân Nhân mấy ngày gần đây ở nhà, ngoài việc cùng Tiểu Cúc làm kẹo mạch nha, còn thu hoạch trái cây và luyện chữ lớn.
Buổi tối, Thẩm Đình và Thẩm Nhị Lang ủ rũ đi vào sân.
“Có chuyện gì vậy?” Ninh thị lên tiếng hỏi.
Thẩm Đình thở dài: “Hôm nay còn lại nửa thùng mận ngâm đường chưa bán hết.”
Nhân Nhân đã sớm nghĩ đến tình huống này, chỉ có thể lên tiếng an ủi: “Cha, đây vốn là nước ngọt lạnh, trời lạnh rồi người uống ít lại. Là chuyện bình thường mà, đúng lúc hôm nay còn lại này, chúng ta chia nhau mà ăn thôi…”
“Cha, cha không yên tâm về việc con ghi sổ sao! Mẹ, nhà mình kiếm tiền rồi, cho tụi con chút tiền tiêu vặt được không?” Thẩm Nhị Lang vừa nói vừa đưa mắt nhìn Nhân Nhân .
Nhân Nhân lập tức hiểu ý của hai anh trai, nũng nịu trong lòng Lý thị: “Mẹ, tụi con lớn như vậy rồi mà chưa có tiền tiêu vặt, mẹ, mẹ cho tụi con chút được không! Nhà mình kiếm được hai ngàn văn mà!”
Lý thị im lặng một hồi, Nhân Nhân vừa xoa chân vừa bóp vai cho Lý thị.
“Được rồi, được rồi, giờ mới nịnh nọt hả? Đại Lang cho con một trăm văn; còn mấy đứa mỗi đứa năm văn...”
Lý thị chưa nói hết câu thì đã bị Thẩm Nhị Lang cắt ngang: “Mẹ! Mẹ thiên vị quá đi! Năm văn quá ít!”
“Đứa nhóc này, năm văn mà cũng chê ít!” Thẩm Đình mắng xong liền có ý định động tay, nghĩ thầm: “Tao còn chẳng có năm văn nữa là!”
Phân tiền xong, Thẩm Tứ Lang lấy năm văn của mình nhét hết vào tay Nhân Nhân : “Tứ ca không có chỗ tiêu tiền, tất cả cho em, em giữ lại mua đồ ăn vặt.”
Thẩm Nhị Lang khoác tay lên cổ Thẩm Tam Lang nói: “Xem kìa, Tứ đệ nhà ta, làm như chúng ta không phải anh em ruột vậy. Tam đệ, thấy em cầm tiền mà không chắc chắn, để đại ca giữ giùm cho nhé?”
Thẩm Tam Lang vội vàng đưa tiền cho Nhân Nhân : “Nhân Nhân , tiền của tam ca cũng cho em...”
Nhân Nhân cầm tiền cố ý đi tới trước mặt Thẩm Nhị Lang, dùng đôi mắt long lanh nhìn anh.
“À, Nhân Nhân à, đại ca còn phải cưới vợ nữa đấy! Ừm, mẹ, con đi nhà dì Chu gửi tiền đây...”
Nói xong, Thẩm Nhị Lang như trốn chạy mà phóng ra ngoài.
Lý thị nói: “Đại ca, con đi đến nhà dì Cố một chuyến, mang tiền qua đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đại ca, con đi cùng với anh; đúng lúc con cũng muốn đi học chữ...”
“Vì sao hôm nay con đến sớm vậy?”
“Con đến để mang tiền mà! Đây là sổ sách, anh xem đi!”
Nói là sổ sách nhưng chỉ là vài tờ giấy mà thôi.
Cố Cảnh Hòa xem xong rồi nói: “Mấy hôm nay việc buôn bán ở quầy và kẹo hồ lô ngày càng tệ hơn.”
Nhân Nhân thở dài: “Gần đây thời tiết ngày càng lạnh, quầy hàng không có nhiều người nữa, nhiều người chỉ mua mang về uống thôi.”
Nhân Nhân mấy ngày gần đây cũng cảm thấy lo lắng, trời trở lạnh, việc buôn bán ở quầy ngày càng kém. Nếu không có việc làm từ nhà Lý chưởng quầy, có lẽ mùa đông này họ sẽ phải chịu đựng...
Thời tiết dần trở lạnh, Nhân Nhân sức khỏe yếu, Lý thị lo cho Nhân Nhân bị bệnh, nhất quyết không đồng ý cho Nhân Nhân theo đi bày quầy ở huyện.
Nhân Nhân mấy ngày gần đây ở nhà, ngoài việc cùng Tiểu Cúc làm kẹo mạch nha, còn thu hoạch trái cây và luyện chữ lớn.
Buổi tối, Thẩm Đình và Thẩm Nhị Lang ủ rũ đi vào sân.
“Có chuyện gì vậy?” Ninh thị lên tiếng hỏi.
Thẩm Đình thở dài: “Hôm nay còn lại nửa thùng mận ngâm đường chưa bán hết.”
Nhân Nhân đã sớm nghĩ đến tình huống này, chỉ có thể lên tiếng an ủi: “Cha, đây vốn là nước ngọt lạnh, trời lạnh rồi người uống ít lại. Là chuyện bình thường mà, đúng lúc hôm nay còn lại này, chúng ta chia nhau mà ăn thôi…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro