Sẽ không thích cậu
Giới Thái Hồ Hồ
2024-07-03 13:52:54
Ngày hôm nay trải qua có thể nói là hữu kinh vô hiểm.
Đương nhiên lúc ngồi học, Trác Du vẫn như cũ nghe chả hiểu cái gì, đồng thời hắn cũng biết cái "bài kiểm tra vật lý" mà mấy ngày trước Khương Đại Nhân nói không phải là sơn thú gì cả, mà là một môn học, một môn học so với toán học càng ghê tởm, càng khó chịu, càng khiến người không thể nào hiểu được.
Trác Du mơ mơ hồ hồ nghe xong một tiết lực đòn bẩy, ròng rọc, cuối cùng hiểu được Khương Đại Nhân vì cái gì sẽ sợ hãi như vậy—— bởi vì thứ này căn bản không phải để cho người nghe hiểu.
Vì thế hắn dứt khoát ngáp một cái, nâng má, biếng nhác nhìn chằm chằm Đàm Đinh ở bên cạnh đang ghi chép.
Đàm Đinh vẫn không quen dùng bút bi để viết chữ, hắn có chút vụng về mà nhéo cán bút, chậm rì rì viết trên giấy từng nét bút, nhưng chữ viết ra lại là thập phần tinh tế, xinh đẹp.
".... Cậu nghe hiểu?"
Trác Du nhỏ giọng nói hỏi hắn.
Đàm Đinh lắc đầu, tiếp tục chép đồ thị trên bảng đen: "Cái biết cái không thôi."
Cái biết cái không này của Đàm Đinh hẳn là so với hắn tốt hơn cả trăm ngàn lần đi. Trác Du bẹp miệng.
Tan học Khương Đại Nhân đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng học cửa, lấm la lấm lét ngó đầu vào bên trong lớp.
"Tôi về trước đây."
Trác Du tùy tiện đút mấy quyển sách vào cặp, nói: "Hôm nay hai người kia hẳn là đã nghi ngờ quan hệ của tôi với cậu, tôi sẽ nghĩ cái cớ để lừa bọn họ, hôm nay cậu trở về phòng ngủ phải nhớ tìm được di động biết chưa?"
Đàm Đinh sửng sốt.
Hắn kỳ thật có chút muốn biết "quan hệ của cậu và tôi" trong miệng Trác Du rốt cuộc là cái quan hệ gì, nhưng cuối cùng vẫn là ngại ngùng không dám mở miệng, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Ở ngoài cửa Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm ánh mắt trông mong đợi nửa ngày, kết quả cuối cùng lại nhìn thấy Trác Du một người đeo cặp sách đi tới, hai người sửng sốt.
"Không cùng chị dâu đi sao?"
Hàn Tử Khiêm mê man: "Không phải đầu chị dâu còn choáng sao, sao lại để người ta một mình trong phòng học vậy?"
Trác Du vừa định nói "Đã mất trở ngại", nhưng lại đột nhiên nhớ tới nơi này phương thức nói chuyện tựa hồ khác với bọn họ, người ở đây muốn biểu đạt "Đã mất trở ngại" thì nói như thế nào.....?
"Hắn....đã không có chuyện gì."
Trác Du cau mày mở miệng, đồng thời sửa lại lời của bọn họ: "Tôi cùng bạn học Đàm Đinh không phải là quan hệ mà các cậu nghĩ, về sau không cần nói như vậy, càng đừng để hắn nghe thấy."
Trác Du vừa đi vừa nói ở phía trước, Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm ở phía sau hắn điên cuồng làm mặt quỷ.
Khương Đại Nhân: Ai tin chứ, giữa trưa lúc ăn cơm ngồi dính với nhau thành một khối, đôi mắt đều sắp rớt trên người người ta, kết quả tan học lại nói chúng ta không thân? Coi chúng tôi là đồ ngu à?
Hàn Tử Khiêm: Chắc là còn chưa có theo đuổi người ta thành công đi? Du ca, anh khá tốt nhưng là quá coi trọng mặt mũi, đúng là không còn gì để nói!!!
Khương Đại Nhân: Xem anh đây.
"Thật sự không phải loại quan hệ kia?"
Khương Đại Nhân cố ý nói to: "Vậy thật tốt quá Du ca, xem ra là chúng ta hiểu lầm rồi...."
"Đúng vậy, các cậu thật sự hiểu lầm rồi."
Trác Du không biết bản thân đã trúng kế, tiếp tục nghiêm túc: "Tôi cùng Đàm Đinh chỉ là trùng hợp va vào nhau rồi cùng té ngã một cái, hắn gần đây thân thể không khoẻ, giữa trưa các cậu cũng đã thấy rồi đó, trong lòng tôi thấy hổ thẹn, nên chủ động yêu cầu đổi chỗ ngồi để chiếu cố hắn, làm người phải có lương tâm như vậy."
Lỗ hổng trong lời này quá nhiều, thế nhưng hai người đang nghe không biết chọn lấy cái lỗ hổng nào mà nói.
Vì thế Hàn Tử Khiêm cùng Khương Đại Nhân đều lâm vào trầm mặc.
"Ồ ——"
Sau một lúc lâu Khương Đại Nhân kéo dài giọng mà ồ một tiếng, như suy tư điều gì đó rồi mở miệng: "Vậy thật tốt quá!"
Trác Du:???
Hàn Tử Khiêm bắt đầu nhịn cười.
"Không dối gạt anh, tôi gần đây....muốn tìm đối tượng để yêu đương."
Khương Đại Nhân làm bộ làm tịch nhìn ngó xung quanh, rồi chạy đến ghé vào tai Trác Du cười hề hề: "Lần trước ở phòng y tế lần đầu tiên thấy Đàm Đinh, tôi liền cảm thấy Omega này lớn lên thật xinh đẹp quá mức."
Hàn Tử Khiêm nỗ lực banh mặt ngẩng đầu nhìn bầu trời mà nhịn cười, Trác Du đang đi ở phía nghe vậy người cứng đờ ra.
"Ngay cả tin tức tố hương vị cũng dễ ngửi, đường phèn tuyết lê,thật là ngọt ngào nha, không phải cái mùi hoa hoa cỏ cỏ quá nồng gì đó."
Kĩ thuật diễn của Khương Đại Nhân đột nhiên bùng nổ: "Chẳng qua tôi tưởng cậu thích Đàm Đinh nên vẫn luôn không dám xuống tay."
"Tôi vẫn luôn cảm thấy Omega mềm mại, yếu đuối không thú vị, thích nhất chính là kiểu có khí chất thanh lãnh như vậy."
Khương Đại Nhân càng nói càng hăng: "Nếu cậu cùng hắn không có quan hệ gì, vậy quả thực là quá tốt, tôi ngày mai liền bắt đầu theo đuổi, Hàn Tử Khiêm cậu nói xem có đúng không...."
Trác Du bình tĩnh nhìn về phía Hàn Tử Khiêm.
Khuôn mặt Trác Du vô cùng đẹp trai, vô cùng tuấn dật, góc cạnh rõ ràng, không có gì phải nghi ngờ đây sẽ là một vị A làm cho vô số tiểu O say chết ngất, say mê mệt, là khuôn mặt của trai hư khiến cho các học sinh ngoan ngoãn trộm động tâm, thích thầm.
Ngay cả lúc vẫn còn ở Thu Y Sơn, mỗi lần hắn xuống núi dạo chơi, tiểu cô nương bán bánh thấy hắn đều sẽ đỏ mặt, sẽ vụng trộm mà bán cho hắn nhiều hơn một chút.
Nhưng do mặt mày quá sắc nét nên khi mặt hắn không có biểu tình gì thì khuôn mặt sẽ giống như thêm vài phần sát khí tối tăm, sẽ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, âm âm u u, có cảm giác bị áp chế
Hàn Tử Khiêm cảm thấy tình huống không đúng, chạy nhanh về phía Khương Đại Nhân véo véo cánh tay hắn.
Khương Đại Nhân nuốt nước miếng, theo bản năng lùi lại sau một bước.
"Không được." Trác Du nói.
"Được, được. Anh nói không được liền không được." Hàn Tử Khiêm kéo Khương Đại Nhân ra phía sau: "Nhân Nhi nói giỡn đó, hắn chính là kiểu nói nhiều lời luyên thuyên, anh cũng biết mà..."
Trác Du không có động tác gì, chỉ trên dưới đánh giá Khương Đại Nhân một chút, vô cùng bình tĩnh trần thuật: "Đàm Đinh... bạn học Đàm Đinh sẽ không thích cậu."
Ngữ khí vô cùng chắc chắn, làm Khương Đại Nhân sửng sốt.
Trong lúc nhất thời hắn quên luôn cả sợ hãi, chỉ ngu ngốc hỏi: "Vì sao?"
Trác Du thở dài.
Hắn biết ngay mà, với cái khuôn mặt kia của Đàm Đinh, đầu óc còn ngốc ngốc, bây giờ lại còn là Omega nhu nhu nhược nhược, sẽ gây ra không ít phiền toái mà.
Xem ra Khương Đại Nhân này là cái phiền toái đầu tiên rồi.
Kỳ thật Trác Du lười quản, nhưng trước đó không lâu hắn mới đáp ứng sẽ bảo hộ Đàm Đinh thật tốt, làm người phải giữ lời hứa của chính mình, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn sư đệ của mình bị người khác lừa gạt cùng khi dễ.
Thôi, thôi liền cố mà giúp hắn vậy.
"Đàm Đinh nói hắn không thích cánh gà nướng." Trác Du nói.
Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm ngớ người.
Trác Du nhìn họ: " Bạn học Đàm Đinh ở giữa trưa nói với tôi, cánh gà nướng là đồ ăn khó ăn nhất."
- ----
Đàm Đinh tắm xong cảm thấy thật là thoải mái.
Cuối cùng hắn cũng biết cách dùng vòi hoa sen để tắm, mặc dù vô cùng kinh ngạc khi phát hiện nó có thể trực tiếp phun ra nước nóng hầm hập.
Ngay cả mấy cái chai lọ kêu dầu gội sữa tắm cũng thơm hơn rất nhiều so với bồ kết mà trước đây hắn dùng.
Đồ vật ở thế giới này thật sự là vô cùng tiện lợi!
Đàm Đinh một bên lau tóc ướt, một bên cảm thán, bỗng nhìn thấy một khối sắt nhỏ trên đầu giường.
Tay chân hắn vụng về lần mò lúc lâu, vắt hết óc để nghĩ, rốt cuộc cũng tìm được sạc mà sạc điện cho khối sắt nhỏ này.
Đàm Đinh ngồi ở mép giường, sờ soạng mấy cái nút bên thân máy, còn đang do dự không biết ấn cái nút nào thì màn hình đột nhiên sáng lên.
Đàm Đinh giật nảy mình, ngay lập tức ném điện thoại lên giường.
Hắn cảnh giác nghiêng mình, nghi ngờ nhìn chằm chằm màn hình phát sáng kia hồi lâu, nhưng lại không có điều gì phát sinh, lúc này Đàm Đinh mới cẩn thận ngồi lại mép giường, nhẹ nhàng cầm điện thoại lên.
Trên màn hình ghi: Bạn vừa nhận được một tin nhắn từ WeChat.
A, WeChat.
Đàm Đinh nhớ tới, Trác Du dùng thứ để truyền tin cho mình hình như gọi là WeChat.
Đàm Đinh vui sướng nhảy nhót, hắn nhấp miệng, thật cẩn thận mở màn hình di động.
Đối mặt là vô số app đủ loại màu sắc, Đàm Đinh ngây người trong chốc lát, hắn vụng về mà lướt qua lướt lại mới tìm được WeChat là cái khối vuông nhỏ màu xanh lục.
Cái loại cảm giác quen thuộc lại lần nữa ùa về, nhịp tim Đàm Dinh đập liên hồi.
Ở chỗ thông tin có một cái dấu chấm nhỏ, Đàm Đinh chần chờ ấn vào: là một cái người tên "??" gửi lời mời kết bạn, giới thiệu là đến từ cao nhị X ban, chân dung là một mảnh màng trắng.
Thoạt nhìn thực lãnh khốc, vô tình, nhưng câu nói để xin kết bạn lại là thô bạo vô lễ quen thuộc: Mau chấp nhận nhanh lên.
Khoé miệng Đàm Đinh hơi hơi cong lên, nhấp miệng ấn chấp nhận.
Người đối diện giống như vẫn luôn canh điện thoại đợi hắn ấn chấp nhận, hắn vừa ấn chấp nhận xong, liền có tin nhắn nhảy ra.
??: Ra ngoài.
??: Ra bồn hoa ở cửa sau lầu một.
??: Cẩn thận chút, đừng để bị phát hiện.
Đàm Đinh trước hết là bị tốc độ đưa tin này doạ một chút, nhưng nhớ lại những thứ kì lạ ở thế giới này thì việc này cũng chẳng có gì lạ.
Đàm Đinh muốn hỏi Trác Du muộn như vậy còn ra ngoài làm gì, nhưng vừa click mở bàn phím, lại bị bảng chữ rậm rạp nhảy ra làm cho hoa mắt.
Trác Du giống như đoán được tình huống này của hắn.
??: Cái nút bên trái khung thoại.
??: Ấn vào nói chuyện là được.
Đàm Đinh theo chỉ dẫn của Trác Du tìm được cái nút hình cái loa nhỏ kia.
Hắn ấn thử một chút lại buông ra, lại ấn xuống mới để sát vào màn hình nhỏ giọng hỏi một câu; "Trác Du, chúng ta hiện tại ra ngoài làm gì?"
Buông tay ra, khoảng chừng 5 giây sau tin kia liền được gửi đi thành công.
Người đối diện trầm mặc trong chốc lát.
??: Có cái này cho cậu.
??: Nhanh lên.
Một lát sau lại có thêm một cái tin nhắn.
??: Mang theo cả bài tập toán nữa.
Đương nhiên lúc ngồi học, Trác Du vẫn như cũ nghe chả hiểu cái gì, đồng thời hắn cũng biết cái "bài kiểm tra vật lý" mà mấy ngày trước Khương Đại Nhân nói không phải là sơn thú gì cả, mà là một môn học, một môn học so với toán học càng ghê tởm, càng khó chịu, càng khiến người không thể nào hiểu được.
Trác Du mơ mơ hồ hồ nghe xong một tiết lực đòn bẩy, ròng rọc, cuối cùng hiểu được Khương Đại Nhân vì cái gì sẽ sợ hãi như vậy—— bởi vì thứ này căn bản không phải để cho người nghe hiểu.
Vì thế hắn dứt khoát ngáp một cái, nâng má, biếng nhác nhìn chằm chằm Đàm Đinh ở bên cạnh đang ghi chép.
Đàm Đinh vẫn không quen dùng bút bi để viết chữ, hắn có chút vụng về mà nhéo cán bút, chậm rì rì viết trên giấy từng nét bút, nhưng chữ viết ra lại là thập phần tinh tế, xinh đẹp.
".... Cậu nghe hiểu?"
Trác Du nhỏ giọng nói hỏi hắn.
Đàm Đinh lắc đầu, tiếp tục chép đồ thị trên bảng đen: "Cái biết cái không thôi."
Cái biết cái không này của Đàm Đinh hẳn là so với hắn tốt hơn cả trăm ngàn lần đi. Trác Du bẹp miệng.
Tan học Khương Đại Nhân đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng học cửa, lấm la lấm lét ngó đầu vào bên trong lớp.
"Tôi về trước đây."
Trác Du tùy tiện đút mấy quyển sách vào cặp, nói: "Hôm nay hai người kia hẳn là đã nghi ngờ quan hệ của tôi với cậu, tôi sẽ nghĩ cái cớ để lừa bọn họ, hôm nay cậu trở về phòng ngủ phải nhớ tìm được di động biết chưa?"
Đàm Đinh sửng sốt.
Hắn kỳ thật có chút muốn biết "quan hệ của cậu và tôi" trong miệng Trác Du rốt cuộc là cái quan hệ gì, nhưng cuối cùng vẫn là ngại ngùng không dám mở miệng, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Ở ngoài cửa Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm ánh mắt trông mong đợi nửa ngày, kết quả cuối cùng lại nhìn thấy Trác Du một người đeo cặp sách đi tới, hai người sửng sốt.
"Không cùng chị dâu đi sao?"
Hàn Tử Khiêm mê man: "Không phải đầu chị dâu còn choáng sao, sao lại để người ta một mình trong phòng học vậy?"
Trác Du vừa định nói "Đã mất trở ngại", nhưng lại đột nhiên nhớ tới nơi này phương thức nói chuyện tựa hồ khác với bọn họ, người ở đây muốn biểu đạt "Đã mất trở ngại" thì nói như thế nào.....?
"Hắn....đã không có chuyện gì."
Trác Du cau mày mở miệng, đồng thời sửa lại lời của bọn họ: "Tôi cùng bạn học Đàm Đinh không phải là quan hệ mà các cậu nghĩ, về sau không cần nói như vậy, càng đừng để hắn nghe thấy."
Trác Du vừa đi vừa nói ở phía trước, Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm ở phía sau hắn điên cuồng làm mặt quỷ.
Khương Đại Nhân: Ai tin chứ, giữa trưa lúc ăn cơm ngồi dính với nhau thành một khối, đôi mắt đều sắp rớt trên người người ta, kết quả tan học lại nói chúng ta không thân? Coi chúng tôi là đồ ngu à?
Hàn Tử Khiêm: Chắc là còn chưa có theo đuổi người ta thành công đi? Du ca, anh khá tốt nhưng là quá coi trọng mặt mũi, đúng là không còn gì để nói!!!
Khương Đại Nhân: Xem anh đây.
"Thật sự không phải loại quan hệ kia?"
Khương Đại Nhân cố ý nói to: "Vậy thật tốt quá Du ca, xem ra là chúng ta hiểu lầm rồi...."
"Đúng vậy, các cậu thật sự hiểu lầm rồi."
Trác Du không biết bản thân đã trúng kế, tiếp tục nghiêm túc: "Tôi cùng Đàm Đinh chỉ là trùng hợp va vào nhau rồi cùng té ngã một cái, hắn gần đây thân thể không khoẻ, giữa trưa các cậu cũng đã thấy rồi đó, trong lòng tôi thấy hổ thẹn, nên chủ động yêu cầu đổi chỗ ngồi để chiếu cố hắn, làm người phải có lương tâm như vậy."
Lỗ hổng trong lời này quá nhiều, thế nhưng hai người đang nghe không biết chọn lấy cái lỗ hổng nào mà nói.
Vì thế Hàn Tử Khiêm cùng Khương Đại Nhân đều lâm vào trầm mặc.
"Ồ ——"
Sau một lúc lâu Khương Đại Nhân kéo dài giọng mà ồ một tiếng, như suy tư điều gì đó rồi mở miệng: "Vậy thật tốt quá!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trác Du:???
Hàn Tử Khiêm bắt đầu nhịn cười.
"Không dối gạt anh, tôi gần đây....muốn tìm đối tượng để yêu đương."
Khương Đại Nhân làm bộ làm tịch nhìn ngó xung quanh, rồi chạy đến ghé vào tai Trác Du cười hề hề: "Lần trước ở phòng y tế lần đầu tiên thấy Đàm Đinh, tôi liền cảm thấy Omega này lớn lên thật xinh đẹp quá mức."
Hàn Tử Khiêm nỗ lực banh mặt ngẩng đầu nhìn bầu trời mà nhịn cười, Trác Du đang đi ở phía nghe vậy người cứng đờ ra.
"Ngay cả tin tức tố hương vị cũng dễ ngửi, đường phèn tuyết lê,thật là ngọt ngào nha, không phải cái mùi hoa hoa cỏ cỏ quá nồng gì đó."
Kĩ thuật diễn của Khương Đại Nhân đột nhiên bùng nổ: "Chẳng qua tôi tưởng cậu thích Đàm Đinh nên vẫn luôn không dám xuống tay."
"Tôi vẫn luôn cảm thấy Omega mềm mại, yếu đuối không thú vị, thích nhất chính là kiểu có khí chất thanh lãnh như vậy."
Khương Đại Nhân càng nói càng hăng: "Nếu cậu cùng hắn không có quan hệ gì, vậy quả thực là quá tốt, tôi ngày mai liền bắt đầu theo đuổi, Hàn Tử Khiêm cậu nói xem có đúng không...."
Trác Du bình tĩnh nhìn về phía Hàn Tử Khiêm.
Khuôn mặt Trác Du vô cùng đẹp trai, vô cùng tuấn dật, góc cạnh rõ ràng, không có gì phải nghi ngờ đây sẽ là một vị A làm cho vô số tiểu O say chết ngất, say mê mệt, là khuôn mặt của trai hư khiến cho các học sinh ngoan ngoãn trộm động tâm, thích thầm.
Ngay cả lúc vẫn còn ở Thu Y Sơn, mỗi lần hắn xuống núi dạo chơi, tiểu cô nương bán bánh thấy hắn đều sẽ đỏ mặt, sẽ vụng trộm mà bán cho hắn nhiều hơn một chút.
Nhưng do mặt mày quá sắc nét nên khi mặt hắn không có biểu tình gì thì khuôn mặt sẽ giống như thêm vài phần sát khí tối tăm, sẽ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, âm âm u u, có cảm giác bị áp chế
Hàn Tử Khiêm cảm thấy tình huống không đúng, chạy nhanh về phía Khương Đại Nhân véo véo cánh tay hắn.
Khương Đại Nhân nuốt nước miếng, theo bản năng lùi lại sau một bước.
"Không được." Trác Du nói.
"Được, được. Anh nói không được liền không được." Hàn Tử Khiêm kéo Khương Đại Nhân ra phía sau: "Nhân Nhi nói giỡn đó, hắn chính là kiểu nói nhiều lời luyên thuyên, anh cũng biết mà..."
Trác Du không có động tác gì, chỉ trên dưới đánh giá Khương Đại Nhân một chút, vô cùng bình tĩnh trần thuật: "Đàm Đinh... bạn học Đàm Đinh sẽ không thích cậu."
Ngữ khí vô cùng chắc chắn, làm Khương Đại Nhân sửng sốt.
Trong lúc nhất thời hắn quên luôn cả sợ hãi, chỉ ngu ngốc hỏi: "Vì sao?"
Trác Du thở dài.
Hắn biết ngay mà, với cái khuôn mặt kia của Đàm Đinh, đầu óc còn ngốc ngốc, bây giờ lại còn là Omega nhu nhu nhược nhược, sẽ gây ra không ít phiền toái mà.
Xem ra Khương Đại Nhân này là cái phiền toái đầu tiên rồi.
Kỳ thật Trác Du lười quản, nhưng trước đó không lâu hắn mới đáp ứng sẽ bảo hộ Đàm Đinh thật tốt, làm người phải giữ lời hứa của chính mình, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn sư đệ của mình bị người khác lừa gạt cùng khi dễ.
Thôi, thôi liền cố mà giúp hắn vậy.
"Đàm Đinh nói hắn không thích cánh gà nướng." Trác Du nói.
Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm ngớ người.
Trác Du nhìn họ: " Bạn học Đàm Đinh ở giữa trưa nói với tôi, cánh gà nướng là đồ ăn khó ăn nhất."
- ----
Đàm Đinh tắm xong cảm thấy thật là thoải mái.
Cuối cùng hắn cũng biết cách dùng vòi hoa sen để tắm, mặc dù vô cùng kinh ngạc khi phát hiện nó có thể trực tiếp phun ra nước nóng hầm hập.
Ngay cả mấy cái chai lọ kêu dầu gội sữa tắm cũng thơm hơn rất nhiều so với bồ kết mà trước đây hắn dùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồ vật ở thế giới này thật sự là vô cùng tiện lợi!
Đàm Đinh một bên lau tóc ướt, một bên cảm thán, bỗng nhìn thấy một khối sắt nhỏ trên đầu giường.
Tay chân hắn vụng về lần mò lúc lâu, vắt hết óc để nghĩ, rốt cuộc cũng tìm được sạc mà sạc điện cho khối sắt nhỏ này.
Đàm Đinh ngồi ở mép giường, sờ soạng mấy cái nút bên thân máy, còn đang do dự không biết ấn cái nút nào thì màn hình đột nhiên sáng lên.
Đàm Đinh giật nảy mình, ngay lập tức ném điện thoại lên giường.
Hắn cảnh giác nghiêng mình, nghi ngờ nhìn chằm chằm màn hình phát sáng kia hồi lâu, nhưng lại không có điều gì phát sinh, lúc này Đàm Đinh mới cẩn thận ngồi lại mép giường, nhẹ nhàng cầm điện thoại lên.
Trên màn hình ghi: Bạn vừa nhận được một tin nhắn từ WeChat.
A, WeChat.
Đàm Đinh nhớ tới, Trác Du dùng thứ để truyền tin cho mình hình như gọi là WeChat.
Đàm Đinh vui sướng nhảy nhót, hắn nhấp miệng, thật cẩn thận mở màn hình di động.
Đối mặt là vô số app đủ loại màu sắc, Đàm Đinh ngây người trong chốc lát, hắn vụng về mà lướt qua lướt lại mới tìm được WeChat là cái khối vuông nhỏ màu xanh lục.
Cái loại cảm giác quen thuộc lại lần nữa ùa về, nhịp tim Đàm Dinh đập liên hồi.
Ở chỗ thông tin có một cái dấu chấm nhỏ, Đàm Đinh chần chờ ấn vào: là một cái người tên "??" gửi lời mời kết bạn, giới thiệu là đến từ cao nhị X ban, chân dung là một mảnh màng trắng.
Thoạt nhìn thực lãnh khốc, vô tình, nhưng câu nói để xin kết bạn lại là thô bạo vô lễ quen thuộc: Mau chấp nhận nhanh lên.
Khoé miệng Đàm Đinh hơi hơi cong lên, nhấp miệng ấn chấp nhận.
Người đối diện giống như vẫn luôn canh điện thoại đợi hắn ấn chấp nhận, hắn vừa ấn chấp nhận xong, liền có tin nhắn nhảy ra.
??: Ra ngoài.
??: Ra bồn hoa ở cửa sau lầu một.
??: Cẩn thận chút, đừng để bị phát hiện.
Đàm Đinh trước hết là bị tốc độ đưa tin này doạ một chút, nhưng nhớ lại những thứ kì lạ ở thế giới này thì việc này cũng chẳng có gì lạ.
Đàm Đinh muốn hỏi Trác Du muộn như vậy còn ra ngoài làm gì, nhưng vừa click mở bàn phím, lại bị bảng chữ rậm rạp nhảy ra làm cho hoa mắt.
Trác Du giống như đoán được tình huống này của hắn.
??: Cái nút bên trái khung thoại.
??: Ấn vào nói chuyện là được.
Đàm Đinh theo chỉ dẫn của Trác Du tìm được cái nút hình cái loa nhỏ kia.
Hắn ấn thử một chút lại buông ra, lại ấn xuống mới để sát vào màn hình nhỏ giọng hỏi một câu; "Trác Du, chúng ta hiện tại ra ngoài làm gì?"
Buông tay ra, khoảng chừng 5 giây sau tin kia liền được gửi đi thành công.
Người đối diện trầm mặc trong chốc lát.
??: Có cái này cho cậu.
??: Nhanh lên.
Một lát sau lại có thêm một cái tin nhắn.
??: Mang theo cả bài tập toán nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro