Bắt xe đến nhà cô
Iris Nori
2024-05-30 05:29:25
Mà Minh Nam, vô thức lại đọc địa chỉ nhà Tuệ Nhi cho tài xế. Anh đã nhìn địa chỉ nhà của cô hơn mười lần, và lúc này vô thức địa chỉ đó nằm gọn trong đầu của anh. Giờ đây khi chiếc xe đứng trước cửa nhà cô, anh mới nhận ra mình đọc sai địa chỉ. Mà tài xế thì đã quay xe đi mất rồi.
Mười hai giờ đêm, chắc cô đã ngủ. Đèn ngoài sân đã tắt, trong phòng có ánh rèm che đi ánh sáng mờ mờ. Anh không muốn đánh thức cô. Nhưng nơi hẻo lành ngoại ô này, bắt xe lúc này cũng là đều không thể. Anh ý thức là mình có thể gặp phải cướp.
Cơn men say làm cho người ta mạnh bạo hơn lúc thường. Anh đánh lều nhắn cho cô một tin. "Tôi cá cược với em là giờ này trước cửa nhà em có một người đang đứng".
Tin nhắn đã gửi, Minh Nam bất chợt nhoẻn miệng cười. Minh Nam à Minh Nam, đã hơn ba mươi tuổi rồi, mà còn có thể nhắn một cái tin nông nổi như vậy. Anh cười khổ với chính mình. Lát sau điện thoại của anh có tin nhắn. "Tôi cá với anh là người đó có vấn đề về thần kinh"
Cô ấy mắng anh, nhưng anh không giận mà lại cười khổ. "Người đó không bị thần kinh, chỉ là đang bị lạc đường. Em có thể chiếu cố cho anh ta ngủ nhờ ở sảnh, anh sẽ bảo đảm an toàn cho em". Anh không biết nên khóc hay nên cười, anh vậy mà đang nhờ cô giúp đỡ.
Tuệ Nhi nhìn tin nhắn, thở dài. Cô cũng không thể để anh ta ở ngoài đường, ngộ nhỡ có chuyện gì thì cô lại phải mang tội. Nhưng cô cũng không phải dạng người dễ bị ức hiếp.
"Xin lỗi, chỗ tôi không phải trạm dừng chân. Nếu quý khách lạc đường, tôi có thể trưng dụng nhà mình làm homestay. Check in giờ này xin vui lòng thanh toán gấp ba lần chi phí thông thường."
Minh Nam nhìn tin nhắn, khoé mắt của anh ẩn hiện ý cười. Sau đó là một tin nhắn hiện số tiền và số tài khoản ngân hàng của cô. Anh cũng chẳng do dự mà chuyển tiền cho cô. Xong còn chụp màn hình chuyển khoản gửi qua cho cô.
Tin nhắn không tới nữa, ít phút sau đèn ngoài sân sáng lên. Một cô gái với chiếc váy ngủ màu xanh lơ bên trong, khoát áo măng tô bên ngoài, cô ấy bước nhẹ nhàng trong ánh sáng dìu dịu. Cánh cửa mở ra, Minh Nam không bước vào. Tuệ Nhi đợi lâu cảm thấy hơi lạnh, cô liền lên tiếng.
- Xin hỏi quý khách có bước vào không, nếu không xin phép tôi đóng cửa lại.
Minh Nam với tay vịn cửa.
- Đợi đã, chân anh bị tê cứng không đi được.
Hóa ra anh đứng từ bao lâu không nhớ nữa. Nhắn tin với cô cũng không nhớ phải cử động chân. Thêm không khí lạnh của mùa đông, chân anh tê buốt từ khi nào. Tuệ Nhi không muốn bị lạnh cùng anh, đành bước đến dìu anh vào.
Minh Nam khoát tay vào vai cô. Mùi hương nhè nhẹ từ người cô làm anh cảm thấy sảng khoái hơn. Anh cười và nhẹ nhàng trầm ấm phả vào tai cô: "Cám ơn em".
Tuệ Nhi không thoải mái với sự thân mật này, vừa vào phòng cô liền đặt anh ngồi xuống.
- Quý khách cứ tự nhiên.
Nói rồi cô định bỏ mặc anh đi vào phòng. Vừa quay đi cô đã bị bàn tay anh giữ lại.
- Nói chuyện với anh một chút có được không. Một chút thôi.
Tuệ Nhi muốn thoát khỏi cảnh mờ ám này. Cô quay lại với ánh mắt bình thản.
- Được thôi.
Rồi cô kéo chiếc ghế khác ngồi cách anh một khoảng. Minh Nam nhìn cô mà cười khổ.
- Anh có phải là ác quỷ đâu?
- Anh không là ác quỷ, nhưng anh cũng không phải là người thân quen với tôi.
Hai người vốn dĩ chỉ là quan hệ sếp và nhân viên. Lời cô nói không có gì là sai cả. Nếu trước kia đúng là như vậy, nhưng bây giờ không phải vậy.
- Anh là cha của con em.
Một câu nói làm ánh mắt của Tuệ Nhi dao động, mà chút thay đổi đó không thể nào lọt khỏi đôi mắt tinh quái của anh.
- Tuệ Nhi, chúng ta có một sợi dây vô hình ràng buộc. Anh rất tiếc vì những gì em phải chịu đựng trong thời gian qua. Nhưng xin em hiểu, anh cũng không muốn chuyện đó xảy ra. Anh nhất định sẽ tìm ra thủ phạm hãm hại chúng ta.
- Tuệ Nhi, chuyện xảy ra anh không thể thay đổi, nhưng tương lai, hãy để anh chịu trách nhiệm. Đứa bé là con anh, anh sẽ chăm sóc và nuôi nấng nó.
Tuệ Nhi nhìn anh với ánh mắt hoảng loạn.
- Không, tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Xin đừng động đến tôi, cũng đừng động đến con tôi. Dù muốn dù không nó cũng là con tôi. Anh không có quyền chia tách mẹ con tôi.
Minh Nam sững sờ trước phản ứng của Tuệ Nhi, nhìn cô như con nhím nhỏ xù lông bảo vệ tổ của mình. Anh cười khổ.
- Ai bảo với em là tôi muốn dẫn đứa bé đi khỏi em?
Đến lượt Tuệ Nhi ngẩn người, cô bắt đầu hoang mang không hiểu gì cả.
- Tuệ Nhi, nghe đây, anh sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc đứa bé, cùng em nuôi dạy đứa bé thành người.
Mùa đông se lạnh, ông mặt trời cũng lười dậy sớm. Trong căn phòng nhỏ ấm áp, cô gái bé nhỏ cũng lười dậy sớm. Từ lúc biết mình mang thai, cô cũng cho phép mình nghỉ ngơi nhiều hơn. Ví như sáng chủ nhật không cần phải dậy quá sớm, cứ mặc kệ tiếng chim hót, tiếng lá xào xạc réo gọi buổi sáng. Cô vẫn vùi trong chăn đánh một giấc ngon lành.
Ngược lại, Minh Nam là một con người kỷ luật. Đúng năm giờ sáng anh sẽ dậy tập thể dục cho dù có thức khuya cỡ nào. Chính vì vậy mà có cảnh khách dậy sớm nấu ăn, còn chủ nhà thì say giấc nồng.
Minh Nam đã nấu xong bữa sáng. Anh chỉ dựa vào những gì có sẵn trong tủ lạnh mà đã làm ra được một nồi súp thơm ngon. Cái này là nhờ được rèn luyện từ nhỏ mà thành. Vốn dĩ anh định hỏi ý cô, nhưng nhìn cô ngủ say anh không nỡ đánh thức. Mà giờ đây, khi anh đã nấu ăn xong mà khổ chủ vẫn chưa thức. Anh đành viết lại một tờ giấy cho cô và rời đi.
Mười hai giờ đêm, chắc cô đã ngủ. Đèn ngoài sân đã tắt, trong phòng có ánh rèm che đi ánh sáng mờ mờ. Anh không muốn đánh thức cô. Nhưng nơi hẻo lành ngoại ô này, bắt xe lúc này cũng là đều không thể. Anh ý thức là mình có thể gặp phải cướp.
Cơn men say làm cho người ta mạnh bạo hơn lúc thường. Anh đánh lều nhắn cho cô một tin. "Tôi cá cược với em là giờ này trước cửa nhà em có một người đang đứng".
Tin nhắn đã gửi, Minh Nam bất chợt nhoẻn miệng cười. Minh Nam à Minh Nam, đã hơn ba mươi tuổi rồi, mà còn có thể nhắn một cái tin nông nổi như vậy. Anh cười khổ với chính mình. Lát sau điện thoại của anh có tin nhắn. "Tôi cá với anh là người đó có vấn đề về thần kinh"
Cô ấy mắng anh, nhưng anh không giận mà lại cười khổ. "Người đó không bị thần kinh, chỉ là đang bị lạc đường. Em có thể chiếu cố cho anh ta ngủ nhờ ở sảnh, anh sẽ bảo đảm an toàn cho em". Anh không biết nên khóc hay nên cười, anh vậy mà đang nhờ cô giúp đỡ.
Tuệ Nhi nhìn tin nhắn, thở dài. Cô cũng không thể để anh ta ở ngoài đường, ngộ nhỡ có chuyện gì thì cô lại phải mang tội. Nhưng cô cũng không phải dạng người dễ bị ức hiếp.
"Xin lỗi, chỗ tôi không phải trạm dừng chân. Nếu quý khách lạc đường, tôi có thể trưng dụng nhà mình làm homestay. Check in giờ này xin vui lòng thanh toán gấp ba lần chi phí thông thường."
Minh Nam nhìn tin nhắn, khoé mắt của anh ẩn hiện ý cười. Sau đó là một tin nhắn hiện số tiền và số tài khoản ngân hàng của cô. Anh cũng chẳng do dự mà chuyển tiền cho cô. Xong còn chụp màn hình chuyển khoản gửi qua cho cô.
Tin nhắn không tới nữa, ít phút sau đèn ngoài sân sáng lên. Một cô gái với chiếc váy ngủ màu xanh lơ bên trong, khoát áo măng tô bên ngoài, cô ấy bước nhẹ nhàng trong ánh sáng dìu dịu. Cánh cửa mở ra, Minh Nam không bước vào. Tuệ Nhi đợi lâu cảm thấy hơi lạnh, cô liền lên tiếng.
- Xin hỏi quý khách có bước vào không, nếu không xin phép tôi đóng cửa lại.
Minh Nam với tay vịn cửa.
- Đợi đã, chân anh bị tê cứng không đi được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hóa ra anh đứng từ bao lâu không nhớ nữa. Nhắn tin với cô cũng không nhớ phải cử động chân. Thêm không khí lạnh của mùa đông, chân anh tê buốt từ khi nào. Tuệ Nhi không muốn bị lạnh cùng anh, đành bước đến dìu anh vào.
Minh Nam khoát tay vào vai cô. Mùi hương nhè nhẹ từ người cô làm anh cảm thấy sảng khoái hơn. Anh cười và nhẹ nhàng trầm ấm phả vào tai cô: "Cám ơn em".
Tuệ Nhi không thoải mái với sự thân mật này, vừa vào phòng cô liền đặt anh ngồi xuống.
- Quý khách cứ tự nhiên.
Nói rồi cô định bỏ mặc anh đi vào phòng. Vừa quay đi cô đã bị bàn tay anh giữ lại.
- Nói chuyện với anh một chút có được không. Một chút thôi.
Tuệ Nhi muốn thoát khỏi cảnh mờ ám này. Cô quay lại với ánh mắt bình thản.
- Được thôi.
Rồi cô kéo chiếc ghế khác ngồi cách anh một khoảng. Minh Nam nhìn cô mà cười khổ.
- Anh có phải là ác quỷ đâu?
- Anh không là ác quỷ, nhưng anh cũng không phải là người thân quen với tôi.
Hai người vốn dĩ chỉ là quan hệ sếp và nhân viên. Lời cô nói không có gì là sai cả. Nếu trước kia đúng là như vậy, nhưng bây giờ không phải vậy.
- Anh là cha của con em.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một câu nói làm ánh mắt của Tuệ Nhi dao động, mà chút thay đổi đó không thể nào lọt khỏi đôi mắt tinh quái của anh.
- Tuệ Nhi, chúng ta có một sợi dây vô hình ràng buộc. Anh rất tiếc vì những gì em phải chịu đựng trong thời gian qua. Nhưng xin em hiểu, anh cũng không muốn chuyện đó xảy ra. Anh nhất định sẽ tìm ra thủ phạm hãm hại chúng ta.
- Tuệ Nhi, chuyện xảy ra anh không thể thay đổi, nhưng tương lai, hãy để anh chịu trách nhiệm. Đứa bé là con anh, anh sẽ chăm sóc và nuôi nấng nó.
Tuệ Nhi nhìn anh với ánh mắt hoảng loạn.
- Không, tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Xin đừng động đến tôi, cũng đừng động đến con tôi. Dù muốn dù không nó cũng là con tôi. Anh không có quyền chia tách mẹ con tôi.
Minh Nam sững sờ trước phản ứng của Tuệ Nhi, nhìn cô như con nhím nhỏ xù lông bảo vệ tổ của mình. Anh cười khổ.
- Ai bảo với em là tôi muốn dẫn đứa bé đi khỏi em?
Đến lượt Tuệ Nhi ngẩn người, cô bắt đầu hoang mang không hiểu gì cả.
- Tuệ Nhi, nghe đây, anh sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc đứa bé, cùng em nuôi dạy đứa bé thành người.
Mùa đông se lạnh, ông mặt trời cũng lười dậy sớm. Trong căn phòng nhỏ ấm áp, cô gái bé nhỏ cũng lười dậy sớm. Từ lúc biết mình mang thai, cô cũng cho phép mình nghỉ ngơi nhiều hơn. Ví như sáng chủ nhật không cần phải dậy quá sớm, cứ mặc kệ tiếng chim hót, tiếng lá xào xạc réo gọi buổi sáng. Cô vẫn vùi trong chăn đánh một giấc ngon lành.
Ngược lại, Minh Nam là một con người kỷ luật. Đúng năm giờ sáng anh sẽ dậy tập thể dục cho dù có thức khuya cỡ nào. Chính vì vậy mà có cảnh khách dậy sớm nấu ăn, còn chủ nhà thì say giấc nồng.
Minh Nam đã nấu xong bữa sáng. Anh chỉ dựa vào những gì có sẵn trong tủ lạnh mà đã làm ra được một nồi súp thơm ngon. Cái này là nhờ được rèn luyện từ nhỏ mà thành. Vốn dĩ anh định hỏi ý cô, nhưng nhìn cô ngủ say anh không nỡ đánh thức. Mà giờ đây, khi anh đã nấu ăn xong mà khổ chủ vẫn chưa thức. Anh đành viết lại một tờ giấy cho cô và rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro