Chương 12
2024-11-23 01:20:55
12. [Nắm thóp]
Edit: Yu Xin
================================
Lại bị bảo an bắn vào trong.
Cố Lạc có hơi phiền muộn, thế nhưng cơ thể thèm khát lại khiến anh không còn lời nào để nói.
Vậy nên anh vô tình đẩy Tạ Nhung ra, sửa sang lại quần áo chỉnh tề: "Anh đi được rồi."
Đối với hành động này của Cố Lạc, Tạ Nhung hoàn toàn không ngoài ý muốn.
Song hắn cũng không rời đi ngay, mà rất tự nhiên giúp Cố Lạc thu dọn. Cố Lạc muốn từ chối thế nhưng 0,01 giây sau anh lại đổi ý, rất thản nhiên chỉ huy Tạ Nhung làm đông làm tây.
Không tại sao hết, run chân.
Mỗi lần làm tình với Tạ Nhung đều rất mãnh liệt. Thể lực Cố Lạc có tốt hơn đi nữa cũng phải nghỉ ngơi lấy hơi.
Khiến anh cảm thấy đáng sợ hơn là, lần nào Tạ Nhung cũng đều mang dáng vẻ "tôi còn có thể làm tiếp bảy hiệp nữa", luôn có cảm giác anh sẽ bị tên này chịch chết mất.
Chờ sau khi giúp Cố Lạc thu dọn sạch sẽ xong, còn giúp anh sắp xếp lại văn phòng, Tạ Nhung mới rời đi.
Chăm sóc chu đáo, ở một phương diện nào đó mà nói thì Tạ Nhung quả thực là một bạn tình cực tốt.
Cùng ngày Tạ Nhung nhận được một thông báo trong thẻ ngân hàng có thêm mười vạn tệ, trợ lý Tiểu Tiền nói với hắn đó là tiền thưởng vì chữa bệnh cho tổng giám đốc ngày hôm nay.
Lúc nhìn thấy tin nhắn Tạ Nhung đã cười, làm một nháy liền được mười vạn tệ? Nên nói là hắn đáng giá hay nên nói tổng giám đốc quá hào phóng đây?
Nhưng hắn hiểu rõ, dùng tiền giải quyết, nói huỵch toẹt ra là không muốn dây dưa cùng với hắn đây mà. Cho dù có, thì cũng chỉ là quan hệ tiền - tình.
Cố Lạc nghĩ rất hay, cũng là chuyện bình thường.
Đáng tiếc, Tạ Nhung lại không chấp nhận như vậy.
Hắn dự định làm chút gì đó.
Cố Lạc cũng không ngây thơ, anh biết mười vạn tệ không thể nào đuổi được Tạ Nhung đi.
Suy cho cùng nếu như Tạ Nhung có tâm tư thì việc anh là mèo đã sớm truyền đi khắp nơi.
Anh vẫn còn chút đề phòng đối với Tạ Nhung, dù sao cả hai vừa mới biết nhau không lâu, không thể bởi vì người ta có một con *** bự thì liền gắn ngay bộ lọc cho họ được đúng không? Vẫn nên có chút lòng cảnh giác thì tốt hơn.
Cố Lạc đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ Tạ Nhung gây chuyện, song anh lại không nghĩ tới, Tạ Nhung thế mà lại... làm cơm hộp cho anh?
"Cậu làm gì vậy?"
Nhìn chằm chằm hộp cơm năm tầng in hình quả dâu tây đặt trước mặt, Cố Lạc nghĩ mãi không ra.
Hộp cơm do Tiểu Tiền xách vào, ban đầu Cố Lạc tưởng rằng dì bảo mẫu ở nhà mới đổi hộp cơm mới, sau mới chợt nhớ ra trong nhà dì bảo mẫu dạo gần đây xảy ra chuyện nên xin phép nghỉ, anh lười tìm người giúp việc theo giờ nên toàn ăn cơm ở nhà ăn trong công ty cho qua chuyện, vậy nên cái hộp cơm này ở đâu ra vậy?
Gọi Tiểu Tiền đến hỏi, hóa ra là thư ký Tiểu Thư mang cho anh.
Tiếp đó Cố Lạc lại cho người đi hỏi thăm, thế mới biết là bảo an dưới lầu đưa cho Tiểu Thư.
Về phần nhân viên bảo an này là ai, không cần hỏi cũng biết.
Cố Lạc cũng không có trách Tiểu Tiền làm việc không để ý, mà để cậu ta gọi bảo an lên, bấy giờ mới có một màn đang xảy ra.
"Cơ thể tổng giám đốc không khỏe, phải bồi bổ."
Cố Lạc: "..."
Quả nhiên không nên dùng lý do chữa bệnh để viện cớ, bị tên bảo an đáng chết này lách luật.
"Mang đi." Giọng điệu anh lạnh lùng, sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc.
Vốn cho rằng Tạ Nhung sẽ thức thời rời đi, nào ngờ đã trôi qua mười phút mà mãi chẳng có động tĩnh gì xảy ra.
Cố Lạc ngẩng đầu, người đàn ông trước mặt không nhúc nhích, hai tay để ở hai bên, thân hình đứng thẳng tắp.
Ý chí của một quân nhân... Miêu Miêu làm sao có thể đấu lại được?
"Anh đang làm gì vậy? Muốn uy hiếp tôi?"
"Không có." Tạ Nhung phủ nhận, khóe miệng hắn giương lên, giọng nói dịu dàng, "Không ăn là do sợ tôi hạ độc à?"
???
Cố Lạc nhíu mày, nhấn mạnh lần nữa: "Đừng có quên thân phận của anh, anh chỉ là một nhân viên bảo an mà thôi."
Anh không muốn có quá nhiều liên quan với tên bảo an này, mười vạn tệ kia xem như phí bồi ngủ đi. Muốn thêm cũng không có đâu, có thể lên giường với anh là vinh hạnh của hắn.
"Tôi biết." Tạ Nhung vừa nói vừa bước lên một bước, Cố Lạc vô thức muốn kéo giãn khoảng cách, lại phát hiện hắn chỉ bước lên, mở hộp cơm ra.
Hương thơm xộc vào mũi.
Cố Lạc hít mũi.
Là món ruột già chiên giòn mà anh thích, còn có những món anh thích ăn khác.
"Ăn cơm không đúng giờ sẽ không tốt cho cơ thể."
Tạ Nhung vừa nói vừa lấy từng tầng đựng bày ra. Bốn món ăn, một canh và một phần cơm, khoai tây xào cắt sợi và trứng xào cà chua được đặt chung trong một hộp đựng, món mặn bao gồm ruột già chiên giòn và tôm Kung Pao, còn canh là món canh cá diếc đậu phụ.
"Nhân lúc còn nóng mau ăn đi." Hắn nói, sau đó đưa đôi đũa dùng một lần đến trước mặt Cố Lạc.
Văn phòng rất yên tĩnh, trong lòng Cố Lạc bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, cuối cùng dưới ánh nhìn đầy mong đợi của đối phương bình tĩnh nhả ra một câu: "Anh đi ra ngoài trước."
Lúc Tạ Nhung nhận lại hộp cơm, bên trong đã rỗng tuếch.
Thư ký Tiểu Thư cười hì hì nói: "Anh bảo an, không ngờ anh còn biết nấu ăn nữa đó."
Tạ Nhung chỉ cười cười, giống như ngượng ngùng, lại giống như rất hài lòng.
Khoảng thời gian sau đó, bữa trưa mỗi ngày Cố Lạc đều sẽ nhận được một hộp cơm năm tầng hình dâu tây. Đồ ăn mỗi ngày còn không trùng lặp với nhau, mỗi một ngón đều vô cùng hợp khẩu vị của anh.
Mỗi khi Cố Lạc muốn từ chối, lại không nhịn được bị đồ ăn dụ dỗ.
Thậm chí sau khi dì bảo mẫu hết nghỉ phép trở về, anh cũng không để dì ấy làm cơm cho mình nữa.
Bởi vì hằng ngày đều có người làm cơm trưa cho anh.
Cố Lạc không rõ vì sao Tạ Nhung lại có nhiều thời gian rảnh để nấu cơm cho anh như vậy, nhưng anh phát hiện gần đây hình như bảo an không trực ca sáng nữa thì phải?
Mãi đến một buổi chiều khi anh vừa bước vào tòa nhà công ty, tai mèo cực thính vô ý nghe thấy Tạ Nhung nói chuyện với một đồng nghiệp bảo an khác.
"Tiểu Tạ, ca tối ngày mai có muốn đổi nữa không?"
"Đổi."
"Vậy được, làm phiền cậu rồi. Thật sự cảm ơn cậu nhiều..."
"Không có gì."
Sau đó hai người nói gì nữa thì Cố Lạc đã hoàn toàn không nghe vào nữa, sau khi trở về văn phòng anh liền cho Tiểu Tiền đi nghe ngóng.
Tiểu Tiền với thông tin nhanh nhạy đã nhanh chóng cho anh một đáp án chắc chắn.
"Tạ Nhung này gần đây đều đổi ca trực với các nhân viên bảo an khác, toàn đổi từ ca sáng thành ca đêm."
Việc đổi ca trực với bảo an mà nói rất bình thường, tôi có việc bận không thể đi làm được, cậu giúp tôi trực thay; lần sau cậu có việc, tôi cũng sẽ giúp cậu trực thay.
Nhưng mà Tạ Nhung thì không giống vậy, hắn chỉ đơn giản đổi toàn bộ ca trực sáng đi.
Trực ca đêm có thưởng thêm nhưng thỉnh thoảng phải trực suốt cả đêm. Tạ Nhung chỉ đơn giản là đổi ca, tiền thưởng vẫn thuộc về nhân viên bảo an khác như cũ, bởi vậy những người khác rất tình nguyện đổi ca với hắn.
Mà lý do Tạ Nhung đổi ca là bởi vì...
"Anh ta nói buổi trưa phải tự nấu cơm ăn."
Tiểu Tiền cẩn thận ngó xem sắc mặt của Cố Lạc.
Trước kia cậu ta chỉ xem Tạ Nhung như một nhân viên bảo an bình thường, bởi vì đối phương có thêm thân phận là quân nhân đã xuất ngũ, nên thật ra hắn làm ở công ty bọn họ còn có thêm mức ưu đãi khác, tức là được trả lương cao hơn.
Nhưng bây giờ, cậu ta lại cảm thấy, người bảo an này, hình như cũng không giống như những người bình thường.
Nói là phải tự mình nấu cơm ăn, chủ yếu vẫn là chuẩn bị đồ ăn ngon cho tổng giám đốc nha.
Hâm mộ quá.
Mặc dù cậu ta rất sùng bái tổng giám đốc, song Hamster nhỏ nhìn thấy đồ ăn của Miêu Miêu, cũng sẽ thèm đến chảy nước miếng chứ bộ.
"Được, tôi biết rồi."
Cố Lạc ra hiệu cho Tiểu Tiền ra ngoài, để bản thân có không gian suy nghĩ.
Tiểu Tiền còn chưa kịp đóng cửa lại, bỗng nghe thấy hai tiếng "bộp bộp" truyền ra.
Cậu ta lén lút quay đầu nhìn trộm, vừa vặn nhìn thấy Cố Lạc dùng nắm tay đập hai cái trên bàn.
Biểu cảm hình hư rất... tức giận?
Hamster nhỏ không hiểu, nhưng dạo này tổng giám đốc có cơm ngon để ăn, cậu ta cũng được an ủi.
Cố Lạc đúng là tức đến nghiến răng.
Đáng ghét, cảm giác như mình bị bảo nắm thóp.
Đêm xuống, Tạ Nhung kết thúc thời gian trực ca đêm lái xe điện về nhà, vừa định bật đèn, vẻ mặt hắn lập tức ngây ngẩn trong chốc lát, hắn đứng tại chỗ để tầm mắt của bản thân thích ứng dần với bóng đêm, tiếp đó hắn đóng cửa lại, bước nhanh đến chỗ phòng ngủ, đẩy cửa ra, trong không gian tối đen, hai ngọn đèn nhỏ sáng lên cực kỳ rõ ràng.
Nơi cửa sổ, có thể nhìn ra được một bóng dáng đen nhánh.
Là một bé mèo nho nhỏ.
Miêu Miêu phe phẩy chiếc đuôi to lông xù giữa không trung, dường như phất cả vào lòng Tạ Nhung.
Edit: Yu Xin
================================
Lại bị bảo an bắn vào trong.
Cố Lạc có hơi phiền muộn, thế nhưng cơ thể thèm khát lại khiến anh không còn lời nào để nói.
Vậy nên anh vô tình đẩy Tạ Nhung ra, sửa sang lại quần áo chỉnh tề: "Anh đi được rồi."
Đối với hành động này của Cố Lạc, Tạ Nhung hoàn toàn không ngoài ý muốn.
Song hắn cũng không rời đi ngay, mà rất tự nhiên giúp Cố Lạc thu dọn. Cố Lạc muốn từ chối thế nhưng 0,01 giây sau anh lại đổi ý, rất thản nhiên chỉ huy Tạ Nhung làm đông làm tây.
Không tại sao hết, run chân.
Mỗi lần làm tình với Tạ Nhung đều rất mãnh liệt. Thể lực Cố Lạc có tốt hơn đi nữa cũng phải nghỉ ngơi lấy hơi.
Khiến anh cảm thấy đáng sợ hơn là, lần nào Tạ Nhung cũng đều mang dáng vẻ "tôi còn có thể làm tiếp bảy hiệp nữa", luôn có cảm giác anh sẽ bị tên này chịch chết mất.
Chờ sau khi giúp Cố Lạc thu dọn sạch sẽ xong, còn giúp anh sắp xếp lại văn phòng, Tạ Nhung mới rời đi.
Chăm sóc chu đáo, ở một phương diện nào đó mà nói thì Tạ Nhung quả thực là một bạn tình cực tốt.
Cùng ngày Tạ Nhung nhận được một thông báo trong thẻ ngân hàng có thêm mười vạn tệ, trợ lý Tiểu Tiền nói với hắn đó là tiền thưởng vì chữa bệnh cho tổng giám đốc ngày hôm nay.
Lúc nhìn thấy tin nhắn Tạ Nhung đã cười, làm một nháy liền được mười vạn tệ? Nên nói là hắn đáng giá hay nên nói tổng giám đốc quá hào phóng đây?
Nhưng hắn hiểu rõ, dùng tiền giải quyết, nói huỵch toẹt ra là không muốn dây dưa cùng với hắn đây mà. Cho dù có, thì cũng chỉ là quan hệ tiền - tình.
Cố Lạc nghĩ rất hay, cũng là chuyện bình thường.
Đáng tiếc, Tạ Nhung lại không chấp nhận như vậy.
Hắn dự định làm chút gì đó.
Cố Lạc cũng không ngây thơ, anh biết mười vạn tệ không thể nào đuổi được Tạ Nhung đi.
Suy cho cùng nếu như Tạ Nhung có tâm tư thì việc anh là mèo đã sớm truyền đi khắp nơi.
Anh vẫn còn chút đề phòng đối với Tạ Nhung, dù sao cả hai vừa mới biết nhau không lâu, không thể bởi vì người ta có một con *** bự thì liền gắn ngay bộ lọc cho họ được đúng không? Vẫn nên có chút lòng cảnh giác thì tốt hơn.
Cố Lạc đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ Tạ Nhung gây chuyện, song anh lại không nghĩ tới, Tạ Nhung thế mà lại... làm cơm hộp cho anh?
"Cậu làm gì vậy?"
Nhìn chằm chằm hộp cơm năm tầng in hình quả dâu tây đặt trước mặt, Cố Lạc nghĩ mãi không ra.
Hộp cơm do Tiểu Tiền xách vào, ban đầu Cố Lạc tưởng rằng dì bảo mẫu ở nhà mới đổi hộp cơm mới, sau mới chợt nhớ ra trong nhà dì bảo mẫu dạo gần đây xảy ra chuyện nên xin phép nghỉ, anh lười tìm người giúp việc theo giờ nên toàn ăn cơm ở nhà ăn trong công ty cho qua chuyện, vậy nên cái hộp cơm này ở đâu ra vậy?
Gọi Tiểu Tiền đến hỏi, hóa ra là thư ký Tiểu Thư mang cho anh.
Tiếp đó Cố Lạc lại cho người đi hỏi thăm, thế mới biết là bảo an dưới lầu đưa cho Tiểu Thư.
Về phần nhân viên bảo an này là ai, không cần hỏi cũng biết.
Cố Lạc cũng không có trách Tiểu Tiền làm việc không để ý, mà để cậu ta gọi bảo an lên, bấy giờ mới có một màn đang xảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cơ thể tổng giám đốc không khỏe, phải bồi bổ."
Cố Lạc: "..."
Quả nhiên không nên dùng lý do chữa bệnh để viện cớ, bị tên bảo an đáng chết này lách luật.
"Mang đi." Giọng điệu anh lạnh lùng, sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc.
Vốn cho rằng Tạ Nhung sẽ thức thời rời đi, nào ngờ đã trôi qua mười phút mà mãi chẳng có động tĩnh gì xảy ra.
Cố Lạc ngẩng đầu, người đàn ông trước mặt không nhúc nhích, hai tay để ở hai bên, thân hình đứng thẳng tắp.
Ý chí của một quân nhân... Miêu Miêu làm sao có thể đấu lại được?
"Anh đang làm gì vậy? Muốn uy hiếp tôi?"
"Không có." Tạ Nhung phủ nhận, khóe miệng hắn giương lên, giọng nói dịu dàng, "Không ăn là do sợ tôi hạ độc à?"
???
Cố Lạc nhíu mày, nhấn mạnh lần nữa: "Đừng có quên thân phận của anh, anh chỉ là một nhân viên bảo an mà thôi."
Anh không muốn có quá nhiều liên quan với tên bảo an này, mười vạn tệ kia xem như phí bồi ngủ đi. Muốn thêm cũng không có đâu, có thể lên giường với anh là vinh hạnh của hắn.
"Tôi biết." Tạ Nhung vừa nói vừa bước lên một bước, Cố Lạc vô thức muốn kéo giãn khoảng cách, lại phát hiện hắn chỉ bước lên, mở hộp cơm ra.
Hương thơm xộc vào mũi.
Cố Lạc hít mũi.
Là món ruột già chiên giòn mà anh thích, còn có những món anh thích ăn khác.
"Ăn cơm không đúng giờ sẽ không tốt cho cơ thể."
Tạ Nhung vừa nói vừa lấy từng tầng đựng bày ra. Bốn món ăn, một canh và một phần cơm, khoai tây xào cắt sợi và trứng xào cà chua được đặt chung trong một hộp đựng, món mặn bao gồm ruột già chiên giòn và tôm Kung Pao, còn canh là món canh cá diếc đậu phụ.
"Nhân lúc còn nóng mau ăn đi." Hắn nói, sau đó đưa đôi đũa dùng một lần đến trước mặt Cố Lạc.
Văn phòng rất yên tĩnh, trong lòng Cố Lạc bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, cuối cùng dưới ánh nhìn đầy mong đợi của đối phương bình tĩnh nhả ra một câu: "Anh đi ra ngoài trước."
Lúc Tạ Nhung nhận lại hộp cơm, bên trong đã rỗng tuếch.
Thư ký Tiểu Thư cười hì hì nói: "Anh bảo an, không ngờ anh còn biết nấu ăn nữa đó."
Tạ Nhung chỉ cười cười, giống như ngượng ngùng, lại giống như rất hài lòng.
Khoảng thời gian sau đó, bữa trưa mỗi ngày Cố Lạc đều sẽ nhận được một hộp cơm năm tầng hình dâu tây. Đồ ăn mỗi ngày còn không trùng lặp với nhau, mỗi một ngón đều vô cùng hợp khẩu vị của anh.
Mỗi khi Cố Lạc muốn từ chối, lại không nhịn được bị đồ ăn dụ dỗ.
Thậm chí sau khi dì bảo mẫu hết nghỉ phép trở về, anh cũng không để dì ấy làm cơm cho mình nữa.
Bởi vì hằng ngày đều có người làm cơm trưa cho anh.
Cố Lạc không rõ vì sao Tạ Nhung lại có nhiều thời gian rảnh để nấu cơm cho anh như vậy, nhưng anh phát hiện gần đây hình như bảo an không trực ca sáng nữa thì phải?
Mãi đến một buổi chiều khi anh vừa bước vào tòa nhà công ty, tai mèo cực thính vô ý nghe thấy Tạ Nhung nói chuyện với một đồng nghiệp bảo an khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Tạ, ca tối ngày mai có muốn đổi nữa không?"
"Đổi."
"Vậy được, làm phiền cậu rồi. Thật sự cảm ơn cậu nhiều..."
"Không có gì."
Sau đó hai người nói gì nữa thì Cố Lạc đã hoàn toàn không nghe vào nữa, sau khi trở về văn phòng anh liền cho Tiểu Tiền đi nghe ngóng.
Tiểu Tiền với thông tin nhanh nhạy đã nhanh chóng cho anh một đáp án chắc chắn.
"Tạ Nhung này gần đây đều đổi ca trực với các nhân viên bảo an khác, toàn đổi từ ca sáng thành ca đêm."
Việc đổi ca trực với bảo an mà nói rất bình thường, tôi có việc bận không thể đi làm được, cậu giúp tôi trực thay; lần sau cậu có việc, tôi cũng sẽ giúp cậu trực thay.
Nhưng mà Tạ Nhung thì không giống vậy, hắn chỉ đơn giản đổi toàn bộ ca trực sáng đi.
Trực ca đêm có thưởng thêm nhưng thỉnh thoảng phải trực suốt cả đêm. Tạ Nhung chỉ đơn giản là đổi ca, tiền thưởng vẫn thuộc về nhân viên bảo an khác như cũ, bởi vậy những người khác rất tình nguyện đổi ca với hắn.
Mà lý do Tạ Nhung đổi ca là bởi vì...
"Anh ta nói buổi trưa phải tự nấu cơm ăn."
Tiểu Tiền cẩn thận ngó xem sắc mặt của Cố Lạc.
Trước kia cậu ta chỉ xem Tạ Nhung như một nhân viên bảo an bình thường, bởi vì đối phương có thêm thân phận là quân nhân đã xuất ngũ, nên thật ra hắn làm ở công ty bọn họ còn có thêm mức ưu đãi khác, tức là được trả lương cao hơn.
Nhưng bây giờ, cậu ta lại cảm thấy, người bảo an này, hình như cũng không giống như những người bình thường.
Nói là phải tự mình nấu cơm ăn, chủ yếu vẫn là chuẩn bị đồ ăn ngon cho tổng giám đốc nha.
Hâm mộ quá.
Mặc dù cậu ta rất sùng bái tổng giám đốc, song Hamster nhỏ nhìn thấy đồ ăn của Miêu Miêu, cũng sẽ thèm đến chảy nước miếng chứ bộ.
"Được, tôi biết rồi."
Cố Lạc ra hiệu cho Tiểu Tiền ra ngoài, để bản thân có không gian suy nghĩ.
Tiểu Tiền còn chưa kịp đóng cửa lại, bỗng nghe thấy hai tiếng "bộp bộp" truyền ra.
Cậu ta lén lút quay đầu nhìn trộm, vừa vặn nhìn thấy Cố Lạc dùng nắm tay đập hai cái trên bàn.
Biểu cảm hình hư rất... tức giận?
Hamster nhỏ không hiểu, nhưng dạo này tổng giám đốc có cơm ngon để ăn, cậu ta cũng được an ủi.
Cố Lạc đúng là tức đến nghiến răng.
Đáng ghét, cảm giác như mình bị bảo nắm thóp.
Đêm xuống, Tạ Nhung kết thúc thời gian trực ca đêm lái xe điện về nhà, vừa định bật đèn, vẻ mặt hắn lập tức ngây ngẩn trong chốc lát, hắn đứng tại chỗ để tầm mắt của bản thân thích ứng dần với bóng đêm, tiếp đó hắn đóng cửa lại, bước nhanh đến chỗ phòng ngủ, đẩy cửa ra, trong không gian tối đen, hai ngọn đèn nhỏ sáng lên cực kỳ rõ ràng.
Nơi cửa sổ, có thể nhìn ra được một bóng dáng đen nhánh.
Là một bé mèo nho nhỏ.
Miêu Miêu phe phẩy chiếc đuôi to lông xù giữa không trung, dường như phất cả vào lòng Tạ Nhung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro