Sếp Mèo Tinh Khóc Meo Meo

Chương 21

2024-11-23 01:20:55

21. [Bất ngờ gặp phụ huynh]

Edit: Yu Xin

========================================

Cơ thể bất ngờ thay đổi làm Cố Lạc hoảng sợ, lúc này người có thể giúp được chỉ có mẹ của anh.

Vậy nên Cố Lạc mang tâm trạng lo lắng không thôi gọi điện thoại cho mình.

Có điều chuyện này khá riêng tư, cho dù là đang đối mặt với mẹ song Cố Lạc vẫn không thể nào nói thành câu được.

"Mẹ, con... ừm, cái đó... lúc con đi tiểu..." Cố Lạc ấp úng cả nửa ngày vẫn không nói nổi một câu đầy đủ.

Nghe dáng vẻ con trai như có chuyện muốn nói nhưng lại không nói được như thế làm mẹ Cố có hơi lo lắng: "Sao vậy? Đi tiểu bị cái gì? Không tiểu được? Để mẹ qua xem."

"Không, không có chuyện gì lớn đâu ạ!" Nghe thấy mẹ Cố nói muốn qua nhà, Cố Lạc lập tức muốn từ chối, Tạ Nhung còn ở trong nhà anh đó!

Vậy nhưng mẹ Cố lại không cho anh cơ hội từ chối: "Con chờ đấy, để mẹ qua nhìn xem." Vừa nói dứt lời đã cúp điện thoại, căn bản không cho Cố Lạc cơ hội giải thích.

Mới đầu Tạ Nhung ở ngoài nghe thấy tiếng Cố Lạc mắng mình truyền ra nên hắn liền đứng chờ ngoài cửa, hỏi vài câu không ai trả lời, sau đó lại nghe thấy hình như anh đang gọi điện thoại, hắn thức thời đi đến phòng bếp.

Bây giờ khi vừa chuẩn bị xong, lại bất chợt nghe thấy tiếng nói của Cố Lạc: "Mẹ tôi sắp đến đây, anh mau đi nhanh lên!"

Cố Lạc hoảng loạn chạy đến, vừa nói vừa muốn đẩy Tạ Nhung ra ngoài, nhưng lại nghĩ đến sự thay đổi trong cơ thể mình rất có thể là do tên trước mặt này gây ra không chừng, nếu cứ thế thả hắn đi, trong lòng anh không thoải mái cho lắm.

Nhưng Cố Lạc cũng không muốn để cho mẹ mình nhìn thấy Tạ Nhung.

Mặc dù mẹ Cố đã sớm biết anh làm tình với người đàn ông khác, thậm chí ngay cả thân phận của Tạ Nhung thế nào bà ấy cũng biết rồi, nhưng gặp mặt và biết qua lời nói lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Với trình độ buôn chuyện của mẹ anh, nếu gặp mặt nhau chắc chắn bà ấy sẽ hỏi đủ thứ, đến lúc đó phải trả lời làm sao đây? Đâu thể ngang nhiên nói họ chỉ là quan hệ bạn tình thôi được chứ.

Cố Lạc rầu rĩ sắp chết rồi, cảm thấy để Tạ Nhung đi cũng không được, mà không đi cũng chẳng xong.

Nếu không thì giấu Tạ Nhung đi? Lúc nào cần thì để hắn đi ra?

Ngay khi Cố Lạc chuẩn bị áp dụng suy nghĩ này thì cửa nhà bỗng nhiên bị đẩy ra. Cố Lạc đã sớm thêm vân tay của mẹ Cố vào khóa cửa, không cần Cố Lạc mở cửa thì bà cũng có thể vào nhà được.

Vậy là mẹ Cố vừa vặn trông thấy hình ảnh con trai nhà mình đang lôi lôi kéo kéo với một người đàn ông cao lo lực lưỡng khác.

"Hai đứa đang làm gì vậy?" Mẹ Cố liếc qua liếc lại trên người cả hai.

"Dạ, mẹ, mẹ nghe con nói!"

Vừa nhìn thấy mẹ Cố, Cố Lạc theo bản năng muốn giảo biện, nhưng anh còn chưa kịp nói hết câu đã bị người phụ nữ ấy mạnh mẽ chặn họng: "Chàng trai này vừa cao to vừa đen nha, được lắm."

Thật ra Tạ Nhung cũng không tính là quá đen, là kiểu màu da lúa mì cực kỳ khỏe khoắn, nhưng so sánh với Cố Lạc trắng nõn trắng nà bên cạnh, thì trông hắn quả thực là đen hơn rất nhiều.

Có chênh lệch sắc độ thì cũng rất nhỏ.

"Mẹ..." Cố Lạc chưa từ bỏ ý định muốn chen ngang, nhưng mẹ Cố chỉ xoa mặt con trai xem như trấn an, sau khi nhìn kỹ một lượt từ trên xuống dưới thấy anh không có chuyện gì thì lập tức ngửi theo mùi thơm thức ăn đi thẳng đến nhà bếp.

"Hai đứa định ăn cơm à? Cái này là ai nấu vậy? Chắc chắn không phải do Lạc Lạc làm rồi, chàng trai, là con làm đúng không?" Bà quay sang nói với Tạ Nhung đang dọn dẹp nhà bếp.

"Dạ bác gái, là con nấu ạ." Tạ Nhung cười trả lời một câu, "Nếu không để con xào thêm hai món nữa, bác gái và bác trai cùng ngồi xuống ăn chung luôn ạ."

"Ầy, sao có thể làm vậy chứ?"

Tuy ngoài miệng mẹ Cố nói ngại ngùng, nhưng ánh mắt lại không nhịn được bị mấy món ăn thơm ngon bày trên bàn hấp dẫn. Nếu Tạ Nhung đứng trước mặt không phải là tiểu bối của bà, thì có lẽ bà đã sớm chảy nước miếng rồi.

Ba Cố không nhìn nổi nữa, ôm lấy bả vai vợ mình vỗ vỗ: "Vợ à, em ra ngoài ngồi đi, để anh giúp cậu ấy một tay."

"Không cần đâu bác trai, bác ngồi đi, để con..." Tạ Nhung còn chưa nói hết lời khách sáo, ba Cố đã dùng sức kéo cánh tay hắn đi vào nhà bếp, thân là tiểu bối không tiện từ chối, Tạ Nhung chỉ đành phải đi theo sau.

"Mẹ..." Cố Lạc bên này cũng tính lên tiếng kháng nghị, ai ngờ liền bị mẹ Cố nhéo một phát lên cánh tay, "Đi, nói chuyện với mẹ một lát, có chỗ nào không thoải mái?"

Bốn người cứ như vậy bị chia thành hai nhóm, Cố Lạc và mẹ Cố nói chuyện với nhau, Tạ Nhung và ba Cố thì ở trong phòng bếp nấu cơm.

Không gian phòng bếp rất lớn, nhưng lần đầu tiên Tạ Nhung cảm thấy nơi này làm hắn bó tay bó chân, bởi vì người làm trợ thủ cho hắn lúc này, là ba ruột của Cố Lạc.

"Con muốn nấu cái gì, bác giúp con sơ chế."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Bác trai, con..."

"Đừng lo lắng, nhà chúng ta đều do bác nấu cơm hết, sẽ không mang phiền phức đến cho con đâu." Trên mặt ba Cố đeo một cái kính gọng vàng, khí chất nho nhã (bại hoại), nhưng lại mang một loại cảm giác áp bức vô hình, dù Tạ Nhung đã từng làm quân nhân hơn mười năm, hắn cũng không thể không nâng cao tinh thần khi đối diện với ông.

"Con không có ý đó, con tin bác sẽ nấu ăn..."

Đầu óc Tạ Nhung có hơi trì trệ, không biết phải nói gì để làm dịu bầu không khí lúc này. Hắn thật sự không ngờ tới sẽ bất ngờ gặp phụ huynh trong tình huống như thế này.

Đừng nhìn vẻ mặt hắn vẫn giữ được bình tĩnh, đó là bản năng thôi. Thật ra lòng bàn tay hắn đã đổ đầy mồ hôi, căng thẳng lắm đó.

Gặp mặt cha mẹ vợ tương lai, còn trong tình trạng chưa xác định rõ mối quan hệ, có thể không căng thẳng được sao?

"Vậy thì có ý gì? Sợ bác học trộm kĩ năng à?" Trong giọng nói của ba Cố mang theo ý cười, hiển nhiên là đang trêu chọc tiểu bối này.

Tạ Nhung điều chỉnh nhịp thở, để nhịp tim dần ổn định lại, lúc này mới lên tiếng: "Con, bác trai, con tên Tạ Nhung."

Lần đầu ra mắt phụ huynh, phải bắt đầu giới thiệu bản thân mình trước chứ nhỉ?

"Ha ha ha!" Ba Cố bị hắn chọc cười, tiếng cười sang sảng có sức truyền đi vô tận, khiến cho hai mẹ con đang ngồi trong phòng khách cũng không khỏi quay đầu nhìn về phía phòng bếp.

"Xem ra hai người họ trò chuyện khá hợp nhau đấy." Mẹ Cố nháy mắt ra hiệu với Cố Lạc, anh bất đắc dĩ bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mẹ, nói việc chính..."

Mới nãy dưới sự truy hỏi của mẹ Cố, Cố Lạc đã kể hết mọi chuyện. Bây giờ thấy mẹ Cố trêu chọc mình như thế, trong lòng anh vừa thấy hơi chua, vừa không hiểu sao lại cảm thấy có chút ngọt ngào trong đó.

Mẹ Cố cười trộm một hồi, mới nghiêm túc khai sáng cho con trai: "Con vừa nếm qua tình dục, cơ thể còn chưa ổn định, lâu dần rồi sẽ không sao nữa."

Ẩn ý chính là hai người phải duy trì tần suất làm tình nhất định, quan trọng nhất vẫn là để cho tinh dịch của Tạ Nhung bắn đầy vào trong tử cung Cố Lạc.

Trước đó vì có một khoảng thời gian Cố Lạc giận dỗi không muốn làm, tối hôm qua lại ăn quá nhiều tinh dịch, cơ thể có phần không chịu nổi nên anh mới bỗng nhiên biến trở về nguyên hình.

"Vậy, con... con đi tiểu bằng nơi đó, không có việc gì chứ ạ?"

"Hả? Cái này là chuyện bình thường thôi." Mẹ Cố hoàn toàn không có dáng vẻ gì là kinh ngạc, bà còn tưởng là chuyện lớn gì đó, không ngờ chỉ có vậy?

"Nhưng trước đây con không bị như thế." Miêu Miêu rất tủi thân, đều tại tên Tạ Nhung đó.

"Có đau không? Hay có chỗ nào không thoải mái nữa?"

"Thế thì không có, nhưng mà..." Làm tình đến phun nước có hơi mất mặt, mặc dù Cố Lạc rất sung sướng, nhưng trong lòng anh vẫn có chút không thoải mái.

"Không có thì không sao cả, con gái đều dùng nơi đó để đi tiểu. Cơ thể con nhạy cảm, dễ đạt được cao trào hơn so với cơ thể con gái bình thường khác, đây là một chuyện rất hạnh phúc đó chứ." Mẹ Cố sờ đầu con trai an ủi, "Lạc Lạc của chúng ta không giống với ai hết, là bảo bối độc nhất vô nhị trên thế giới, tốt biết bao."

Thật ra người song tính trong giới yêu quái cũng không nhiều lắm, lúc còn nhỏ vì cơ thể khác thường nên tính cách của Cố Lạc khá lầm lì, nhờ cha mẹ luôn ở bên động viên, nên mới dưỡng thành tính cách tuy có chút kiêu ngạo nhưng chưa đến mức biến thành kẻ điên này của Cố Lạc.

Bây giờ bà nói với Cố Lạc rằng, đây chỉ là hiện tượng sinh lý rất bình thường, không cần phải quá lo lắng.

"Mẹ..." Mẹ Cố dịu dàng làm hai mắt Cố Lạc đỏ bừng, anh vốn dĩ là người như thế, rõ ràng bề ngoài tỏ ra vô cùng mạnh mẽ, nhưng sâu trong lòng vẫn luôn mềm yếu như vậy.

Cố Lạc hóa thành Miêu Miêu, mèo tam thể xinh đẹp nằm trong ngực người phụ nữ cọ qua cọ lại.

Con trai làm nũng cũng cho mẹ Cố hưởng lợi, con trai xinh đẹp của bà có trái tim vừa mềm mại vừa đáng yêu.

Từ từ... Mẹ Cố bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.

Bà lo lắng quay đầu nhìn về phía phòng bếp, đồng thời nhỏ giọng nói chuyện với con trai: "Tên nhóc kia có biết con là mèo hay không?"

"Biết ạ." Cố Lạc kiêu ngạo vẫy đuôi, "Nếu anh ta dám truyền ra ngoài, con nhất định sẽ xử đẹp tên đó."

Nội tâm mẹ Cố nao nao, bà sờ sờ đầu Miêu Miêu, trong mắt tràn ngập ý cười: "Không đâu."

Bà dường như rất tin tưởng Tạ Nhung.

Cố Lạc thấy hơi là lạ, nhưng nghĩ lại thì mẹ Cố có năng lực hơn anh nhiều, vậy cứ tin bà chắc là không sai đâu.

Còn bảo an thối, có cho hắn cũng không dám làm bậy.

"Vợ ơi, Lạc Lạc, đồ ăn nấu xong rồi, tới ăn cơm nào."

Trong lúc hai mẹ con nói chuyện, Tạ Nhung và ba Cố cùng phối hợp nấu thêm vài món, cộng thêm số đồ ăn trước đó Tạ Nhung đã làm, hoàn toàn đủ một bàn đồ ăn đầy ắp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc Tạ Nhung bước ra thì Cố Lạc đã quay trở về hình người, anh cũng không muốn để tên bảo an thối đó thấy mình đang làm nũng với mẹ đâu nhé.

Bốn người tách ra ngồi xuống, ba Cố và mẹ Cố ngồi cạnh nhau, Tạ Nhung và Cố Lạc ngồi đối diện.

Hai vợ chồng già cũng không ngại ngùng với Tạ Nhung, anh gắp cho em một món, em gắp cho anh một món chẳng hề xấu hổ. Thỉnh thoảng mẹ Cố lại khen tay nghề của Tạ Nhung rất tốt, vì thế mùi dấm chua tỏa ra từ người ba Cố sắp sửa nhấn chìm cả căn phòng.

Về phần Tạ Nhung và Cố Lạc, Tạ Nhung thì hoàn toàn không e dè mà thay Cố Lạc gắp thức ăn, nhưng Cố Lạc thì cho dù đồ ăn đã đặt vào trong chén anh cũng phải gắp trả về cho hắn, rõ ràng anh đang muốn phân rõ quan hệ giữa hai người trước mặt ba mẹ mình.

Nhưng anh lại không biết rằng, cái bộ dạng này của mình ở trong mắt ba mẹ, lại giống như một cặp tình nhân nhỏ đang giận hờn, nên... không có tác dụng gì.

Thậm chí sau khi ăn xong còn bị mẹ Cố túm sang một bên buôn dưa lê.

"Tên nhóc đó làm gì khiến con giận hả? Nói mẹ nghe một chút xem?" Mẹ Cố bày ra dáng vẻ của người từng trải, con trẻ cãi nhau không sao cả, để cho ba mẹ giúp khuyên bảo là được hết.

Cố Lạc xoa mi tâm, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Không phải ạ, bọn con không phải quan hệ mà mẹ nghĩ đâu."

Mẹ Cố bị lời này của anh làm ngẩn người, cau mày hỏi: "Cậu ta cũng đến đây ở rồi, mẹ tưởng là..."

Xem như không phải quan hệ yêu đương, thì ít nhất cũng tiến triển thêm một bước.

"Hôm qua con dự đám cưới, uống say quá nên anh đưa ta đưa con về nhà. Sau đó thì... Nói tóm lại là không phải như mẹ nghĩ đâu, bọn con không có quan hệ gì hết."

"À ~" Mẹ Cố trưng ra vẻ mặt mẹ hiểu rồi, trên thực tế trong lòng bà lại đang thầm oán: Không có quan hệ gì, còn lâu mẹ mới tin con.

Đều là người trưởng thành hết rồi, tự anh có chủ kiến của mình, mẹ Cố cũng không nhất thiết phải thuyết phục con trai ở bên Tạ Nhung. Dù sao con trai bà ưu tú như thế, được người ta thích là chuyện bình thường.

Nhưng nếu Tạ Nhung có thể một lòng một dạ đối tốt với Cố Lạc, thì người làm mẹ như bà cũng sẽ không phản đối.

Dù sao thời buổi này muốn tìm được đàn ông vừa có hàng to xài tốt vừa nấu ăn ngon cũng không dễ lắm.

Đừng hỏi vì sao mẹ Cố lại biết Tạ Nhung có hàng to xài tốt, nhìn Cố Lạc đến bây giờ vẫn chưa đổi người khác ngoài Tạ Nhung là hiểu rồi.

Bà nghĩ tới nghĩ lui, quyết định trước khi đi nên nói chuyện thẳng thắn với Tạ Nhung một lần.

Thật ra cũng không có gì, bà chỉ muốn nói với Tạ Nhung là: "Cơ thể Lạc Lạc có hơi đặc biệt, sau này còn cần con giúp đỡ nhiều hơn nhé."

Ban đầu Tạ Nhung còn thấy khó hiểu, nhưng mà hắn biết, lấy thân phận của Cố Lạc thì đúng là không có chuyện gì cần hắn giúp đỡ hết.

Mãi đến lúc Cố Lạc tâm không cam tình không nguyện nói nhỏ ở bên tai cho hắn biết: Về sau bọn họ ít nhất ba ngày phải làm tình một lần, vì để tránh cho việc Cố Lạc bất ngờ ở trước mặt người ngoài hóa thành Miêu Miêu.

Thoạt nhìn thì giống như anh chỉ xem Tạ Nhung là công cụ phục vụ, nhưng đối với hắn mà nói thì nó vẫn là một tin tức cực kỳ tốt, thế nên hắn vẫn vui vẻ đồng ý.

Tình hình hiện tại chính là, Tạ Nhung và Cố Lạc còn chưa kết hôn, song hắn đã phải bắt đầu nộp lương định kỳ.

Chung quy cũng coi như hạnh phúc, ít nhất ba ngày Tạ Nhung lại có thể làm tình với Cố Lạc một lần, xem như cũng tốt, chỗ xấu duy nhất là ba ngày hắn mới được làm tình một lần, đối với Tạ Nhung còn lâu mới đủ được.

Nhưng mà trong lòng Tạ Nhung vẫn rất cảm kích mẹ Cố.

Cảm ơn mẹ vợ, sau này con nhất định sẽ hiếu thảo với mẹ.

Ba Cố và mẹ Cố ăn cơm xong là đi, lúc đi chỉ nhờ Tạ Nhung nhớ phải chăm sóc thật tốt cho Cố Lạc chứ không nói thêm gì khác. Có điều có thể thấy được, trước mắt bọn họ vẫn khá hài lòng với Tạ Nhung, dĩ nhiên không phải là dưới cương vị bạn trai của Cố Lạc.

Tạ Nhung biết, nếu như mối quan hệ giữa mình và Cố Lạc tiến triển thêm một bước nữa, thái độ của mẹ Cố chưa chắc sẽ giống thế này.

Tình hình vẫn khá sáng sủa, chỉ cần hắn biểu hiện tốt một chút, tin tưởng mẹ vợ tương lai nhất định sẽ luôn hài lòng với hắn. Chỉ có Cố Lạc là khóc trong lòng nhiều chút, sau này cứ cách ba ngày anh lại phải làm tình với bảo an một lần, chuyện này còn chẳng phải cho bảo an chiếm của hời ngon ơ à?

Khoan, cũng chưa chắc đâu... Sao lại là hắn chiếm lợi từ anh chứ, không thể là anh chiếm lợi từ hắn sao? Trong đầu Cố Lạc lại hiện ra cảnh tượng bản thân cầm roi da vung vẩy.

Ừm, hình như cảm giác cũng không tệ lắm?

"Phải rồi, ba tôi đã nói gì với anh đó?" Cố Lạc bỗng nhớ đến chuyện này, anh không cố ý muốn nghe hai người họ đã nói những gì, nhưng mà anh luôn cảm thấy ba mình và Tạ Nhung nhất định không chỉ đơn thuần nấu cơm như thế.

Nhớ tới mấy lời ba Cố dặn dò mình, sắc mặt Tạ Nhung hiếm khi đỏ bừng.

"Không có... không có gì."

Cố Lạc:?

===

• Yu Xin: quý vị đoán xem ba Cố đã nhắc Tạ Nhung cái gì nè =))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sếp Mèo Tinh Khóc Meo Meo

Số ký tự: 0