Chương 30 - Không Có Nhược Điểm
Bố Sắp Xếp Ngườ...
Thời Tinh Thảo
2024-08-06 13:06:08
Nếu như cô ta không bày mưu tính kế thì hẳn mọi thứ đã không sao, còn đã chọn gây sự, vậy thì phải chịu hậu quả thôi.
Nghe vậy, Nhạc Nhạc nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Chị đỉnh quá đi."
Lộ Tuệ Tuệ:"..."
Cô cầm kịch bản gõ nhẹ vào đầu Nhạc Nhạc, trong lòng vui vui, nói.
"Cũng thường thôi."
Nhạc Nhạc vẫn muốn nói chuyện, nhưng điện thoại di động của Lộ Tuệ Tuệ reo lên, là Lộ Cảnh Sơn gọi tới
"Tuệ Tuệ, con đến đâu rồi?"
Quay phim xong, cô thấy tin nhắn Lộ Cảnh Sơn gửi cho cô, hỏi cô có muốn giải quyết chuyện trên mạng không và khi nào cô về đến nhà.
Sản nghiệp nhà họ Lộ rất lớn, Lộ Cảnh Sơn có em trai và em gái, sau khi biết tin đã tìm được cô, họ đều bày tỏ ý định muốn đến thăm cô, cùng dùng bữa, giúp cô giải quyết phiền muộn.
Lộ Tuệ Tuệ nhìn khung cảnh xa lạ ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói.
"Khoảng hơn hai mươi phút."
Phải mất hơn hai tiếng để từ trường quay về nhà.
Lộ Cảnh Sơn: "Được, vậy bố sẽ sắp xếp người đến đón con nhé."
Trước đó cô đã nói với Lộ Cảnh Sơn rằng cô sẽ xuống xe buýt ở ngã tư đi lên núi.
Khi Lộ Tuệ Tuệ bước xuống xe, có vẻ Nhạc Nhạc định nói gì đó nhưng lại thôi.
Cô đoán Nhạc Nhạc đang nghĩ đến những thứ linh tinh nhưng cô lười giải thích, chủ yếu là vì hiện tại dù có giải thích cô ấy cũng sẽ không tin, nên thôi cứ để cô ấy hiểu lầm đi.
-
Đến ngã tư, Lộ Tuệ Tuệ cầm điện thoại nhìn xung quanh để tìm xe có biển số trùng với biển số Lộ Cảnh Sơn gửi cho cô, chiếc xe đó không cách quá xa.
Nhìn lướt qua, cô cảm thấy Lộ Cảnh Sơn long trọng quá mức, chỉ xuống chân núi đón cô thôi mà cũng phải sắp xếp tài xế lái Maybach.
Đi đến bên cạnh xe, Lộ Tuệ Tuệ gõ cửa sổ, cửa tự động mở ra, cô bước vào trong ngồi.
Lên xe, Lộ Tuệ Tuệ đang định nói chuyện thì Lộ Niên Niên gọi tới.
"Chị ơi."
Cô nghe máy, một giọng nói ngọt ngào lọt vào tai cô.
Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười.
"Sao vậy?"
"Chị đến nhà chưa?"
Lộ Niên Niên thấp giọng nói.
"Hơn nửa tiếng nữa em mới về."
"Chưa đến nơi."
Lộ Tuệ Tuệ nói: "Còn mười phút nữa chị mới tới."
"Ồ."
Lộ Niên Niên đáp lại, dặn cô.
"Khi chị về đến nhà, nếu họ hàng nói mấy thứ linh tinh vớ vẩn thì chị cũng đừng để trong lòng nhé."
Cô ấy nói mơ hồ.
"Em sẽ không giành của chị thứ gì đâu."
Cô ấy được Lộ Cảnh Sơn và Tô Từ nhận nuôi và chăm sóc, từ nhỏ bọn họ đã đối xử với cô ấy rất tốt, Lộ Niên Niên là người biết trả ơn, cô ấy sẽ không tranh giành với chị mình bất cứ thứ gì kể cả nhà cửa, cổ phần hay là chồng chưa cưới.
Lộ Tuệ Tuệ giật mình, nghĩ đến những tình tiết trong tiểu thuyết.
Nguyên chủ và Lộ Niên Niên bị người ta châm ngòi thổi gió, cuối cùng quay ra phản bội nhau. Mà câu Lộ Niên Niên mới nói dường như muốn nói với cô rằng cô ấy biết họ hàng của nhà họ Lộ sẽ nói gì với cô.
Cô trả lời.
"Chị biết rồi."
Lộ Niên Niên có vẻ không yên tâm, nhấn mạnh.
"Trong số đó có một vài người không thích bố, chị tuyệt đối đừng tin họ."
Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười, đồng ý rồi tắt máy.
Gọi điện xong, xe cũng lái vào biệt thự nhà họ Lộ.
Biệt thự nhà họ Lộ nằm ở lưng chừng núi, xung quanh là biệt thự sang trọng, giá nhà khởi điểm đều bắt đầu bằng đơn vị tỷ.
Sau khi xuống xe, Lộ Tuệ Tuệ luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Nghe vậy, Nhạc Nhạc nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Chị đỉnh quá đi."
Lộ Tuệ Tuệ:"..."
Cô cầm kịch bản gõ nhẹ vào đầu Nhạc Nhạc, trong lòng vui vui, nói.
"Cũng thường thôi."
Nhạc Nhạc vẫn muốn nói chuyện, nhưng điện thoại di động của Lộ Tuệ Tuệ reo lên, là Lộ Cảnh Sơn gọi tới
"Tuệ Tuệ, con đến đâu rồi?"
Quay phim xong, cô thấy tin nhắn Lộ Cảnh Sơn gửi cho cô, hỏi cô có muốn giải quyết chuyện trên mạng không và khi nào cô về đến nhà.
Sản nghiệp nhà họ Lộ rất lớn, Lộ Cảnh Sơn có em trai và em gái, sau khi biết tin đã tìm được cô, họ đều bày tỏ ý định muốn đến thăm cô, cùng dùng bữa, giúp cô giải quyết phiền muộn.
Lộ Tuệ Tuệ nhìn khung cảnh xa lạ ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói.
"Khoảng hơn hai mươi phút."
Phải mất hơn hai tiếng để từ trường quay về nhà.
Lộ Cảnh Sơn: "Được, vậy bố sẽ sắp xếp người đến đón con nhé."
Trước đó cô đã nói với Lộ Cảnh Sơn rằng cô sẽ xuống xe buýt ở ngã tư đi lên núi.
Khi Lộ Tuệ Tuệ bước xuống xe, có vẻ Nhạc Nhạc định nói gì đó nhưng lại thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đoán Nhạc Nhạc đang nghĩ đến những thứ linh tinh nhưng cô lười giải thích, chủ yếu là vì hiện tại dù có giải thích cô ấy cũng sẽ không tin, nên thôi cứ để cô ấy hiểu lầm đi.
-
Đến ngã tư, Lộ Tuệ Tuệ cầm điện thoại nhìn xung quanh để tìm xe có biển số trùng với biển số Lộ Cảnh Sơn gửi cho cô, chiếc xe đó không cách quá xa.
Nhìn lướt qua, cô cảm thấy Lộ Cảnh Sơn long trọng quá mức, chỉ xuống chân núi đón cô thôi mà cũng phải sắp xếp tài xế lái Maybach.
Đi đến bên cạnh xe, Lộ Tuệ Tuệ gõ cửa sổ, cửa tự động mở ra, cô bước vào trong ngồi.
Lên xe, Lộ Tuệ Tuệ đang định nói chuyện thì Lộ Niên Niên gọi tới.
"Chị ơi."
Cô nghe máy, một giọng nói ngọt ngào lọt vào tai cô.
Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười.
"Sao vậy?"
"Chị đến nhà chưa?"
Lộ Niên Niên thấp giọng nói.
"Hơn nửa tiếng nữa em mới về."
"Chưa đến nơi."
Lộ Tuệ Tuệ nói: "Còn mười phút nữa chị mới tới."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ồ."
Lộ Niên Niên đáp lại, dặn cô.
"Khi chị về đến nhà, nếu họ hàng nói mấy thứ linh tinh vớ vẩn thì chị cũng đừng để trong lòng nhé."
Cô ấy nói mơ hồ.
"Em sẽ không giành của chị thứ gì đâu."
Cô ấy được Lộ Cảnh Sơn và Tô Từ nhận nuôi và chăm sóc, từ nhỏ bọn họ đã đối xử với cô ấy rất tốt, Lộ Niên Niên là người biết trả ơn, cô ấy sẽ không tranh giành với chị mình bất cứ thứ gì kể cả nhà cửa, cổ phần hay là chồng chưa cưới.
Lộ Tuệ Tuệ giật mình, nghĩ đến những tình tiết trong tiểu thuyết.
Nguyên chủ và Lộ Niên Niên bị người ta châm ngòi thổi gió, cuối cùng quay ra phản bội nhau. Mà câu Lộ Niên Niên mới nói dường như muốn nói với cô rằng cô ấy biết họ hàng của nhà họ Lộ sẽ nói gì với cô.
Cô trả lời.
"Chị biết rồi."
Lộ Niên Niên có vẻ không yên tâm, nhấn mạnh.
"Trong số đó có một vài người không thích bố, chị tuyệt đối đừng tin họ."
Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười, đồng ý rồi tắt máy.
Gọi điện xong, xe cũng lái vào biệt thự nhà họ Lộ.
Biệt thự nhà họ Lộ nằm ở lưng chừng núi, xung quanh là biệt thự sang trọng, giá nhà khởi điểm đều bắt đầu bằng đơn vị tỷ.
Sau khi xuống xe, Lộ Tuệ Tuệ luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro