Chương 30 - Không Có Nhược Điểm
Chương 44
Thời Tinh Thảo
2024-08-06 13:06:08
Lộ Tuệ Tuệ sững sờ, kinh ngạc nói.
“Có người đưa kịch bản cho chị rồi à?”
Hạ Lỵ gật đầu.
“Từ khi bộ phim của em công bố trailer thì có rồi, nhưng bởi vì em chưa chấm dứt hợp đồng nên chị không nhận cho em được.”
Chị ấy nói.
“Chị đã xem qua kịch bản rồi, rất hợp với em.”
Ký tên xuống, Lộ Tuệ Tuệ ‘bán mình’ lần nữa.
Ký xong, Hạ Lỵ đưa kịch bản cho cô, nói.
“Em xem vai nữ thứ tư đi, chị nghĩ em sẽ thích.”
Hạ Lỵ đưa cho cô một kịch bản dân quốc, nói về tình yêu và hận thù trong thời chiến.
Vai diễn của Lộ Tuệ Tuệ là một nhân vật bi thảm. Cô ấy là con gái út của nhà họ Thịnh, bởi vì lúc nhỏ bệnh nặng nên trở thành người câm.
Trong phim, không ít người vì muốn nhận được sự trợ giúp của nhà họ Thịnh, nên chủ động cầu hôn cô.
Nhưng cô gái câm đã có người mình thích, cô ấy đã sớm tự mình quyết định chung thân đại sự của mình với người mình yêu, đang ngóng trông đối phương đánh trận trở về.
Cô ấy đợi mãi, một năm lại một năm, người cô ấy thích vẫn chưa trở về.
Cho đến khi nhà họ Thịnh xảy ra chuyện, vì bảo vệ tính mạng của cả nhà, cô ấy rưng rưng nước mắt đồng ý điều kiện đối phương đưa ra, gả làm vợ bé của đối phương.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng, cùng ngày lúc lấy chồng, người cô thích lại quay về.
Hai người cách một con phố nhìn nhau từ xa, không thể tiến lên nửa bước.
Tối hôm đó, cô mất.
…
Xem kịch bản xong, Lộ Tuệ Tuệ im lặng hồi lâu.
Hạ Lỵ nhìn cô, nhỏ giọng nói.
“Phần diễn của nhân vật này không nhiều, nhưng lại có màu truyền kỳ, em cứ thử thách với vai diễn cô gái câm này đi, vốn dĩ định muốn sắp xếp cho em vai khác, nhưng sau khi xem kịch bản được đưa tới thì vai này là hợp với em nhất.”
Lộ Niên Niên gật đầu.
“Em cảm thấy có thể thử một lần.”
Cô rất thích nhân vật này.
Hạ Lỵ mỉm cười.
“Chị biết ngay là em sẽ thích mà.”
Chị ấy dặn dò.
“Vậy em xem lại kịch bản vài lần nữa đi, tốt nhất có thể viết ra một mẩu chuyện nhỏ về nhân vật này, mấy ngày nữa chúng ta đi thử vai.”
“Vâng.”
-
Ngày thử vai, thời tiết rất đẹp.
Hai ngày trước tin Lộ Tuệ Tuệ chấm dứt hợp đồng được công bố, không ít fan vui mừng thay cô, anti fan thì cảm thấy dựa vào kỹ năng diễn xuất rác rưởi và thái độ ăn vạ quá đáng của cô, cứ cho là chấm dứt hợp đồng với Thời Đại Đại Già cũng không tốt lành gì.
Ngựa quen đường cũ, chó thì vẫn quen ăn cứt.
Lúc Lộ Tuệ Tuệ đọc những bình luận đó, tâm lặng như nước.
Lộ Niên Niên và Nhạc Nhạc thì ngược lại, thỉnh thoảng sẽ tức giận vì những lời bình luận của dân mạng, phàn nàn với cô.
“Chị Tuệ Tuệ.”
Nhạc Nhạc đã xử lý xong chuyện từ chức, qua bên đây tiếp tục làm trợ lý cho cô, cô ấy cầm điện thoại lên, kinh ngạc thốt:
“Rất nhiều người biết chị đi thử vai của bộ phim “Vô Tận”, mọi người đang đoán xem chị thử vai nhân vật nào.”
Lộ Tuệ Tuệ nhíu mày, hiếu kỳ hỏi.
“Bọn họ đoán nhân vật nào nhiều hơn?”
“Đại tiểu thư.”
Nhạc Nhạc nói.
“Bọn họ đoán chị sẽ diễn vai như bộ phim lần trước.”
Lộ Tuệ Tuệ “Ừ” một tiếng.
“Vậy bọn họ có bàn tán liệu chị có được chọn không?”
Nhạc Nhạc: “… Có bàn tán.”
Lộ Tuệ Tuệ: “Có được chọn không?”
“Không thể.”
Nhạc Nhạc buồn bã nói.
“Có người đưa kịch bản cho chị rồi à?”
Hạ Lỵ gật đầu.
“Từ khi bộ phim của em công bố trailer thì có rồi, nhưng bởi vì em chưa chấm dứt hợp đồng nên chị không nhận cho em được.”
Chị ấy nói.
“Chị đã xem qua kịch bản rồi, rất hợp với em.”
Ký tên xuống, Lộ Tuệ Tuệ ‘bán mình’ lần nữa.
Ký xong, Hạ Lỵ đưa kịch bản cho cô, nói.
“Em xem vai nữ thứ tư đi, chị nghĩ em sẽ thích.”
Hạ Lỵ đưa cho cô một kịch bản dân quốc, nói về tình yêu và hận thù trong thời chiến.
Vai diễn của Lộ Tuệ Tuệ là một nhân vật bi thảm. Cô ấy là con gái út của nhà họ Thịnh, bởi vì lúc nhỏ bệnh nặng nên trở thành người câm.
Trong phim, không ít người vì muốn nhận được sự trợ giúp của nhà họ Thịnh, nên chủ động cầu hôn cô.
Nhưng cô gái câm đã có người mình thích, cô ấy đã sớm tự mình quyết định chung thân đại sự của mình với người mình yêu, đang ngóng trông đối phương đánh trận trở về.
Cô ấy đợi mãi, một năm lại một năm, người cô ấy thích vẫn chưa trở về.
Cho đến khi nhà họ Thịnh xảy ra chuyện, vì bảo vệ tính mạng của cả nhà, cô ấy rưng rưng nước mắt đồng ý điều kiện đối phương đưa ra, gả làm vợ bé của đối phương.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng, cùng ngày lúc lấy chồng, người cô thích lại quay về.
Hai người cách một con phố nhìn nhau từ xa, không thể tiến lên nửa bước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tối hôm đó, cô mất.
…
Xem kịch bản xong, Lộ Tuệ Tuệ im lặng hồi lâu.
Hạ Lỵ nhìn cô, nhỏ giọng nói.
“Phần diễn của nhân vật này không nhiều, nhưng lại có màu truyền kỳ, em cứ thử thách với vai diễn cô gái câm này đi, vốn dĩ định muốn sắp xếp cho em vai khác, nhưng sau khi xem kịch bản được đưa tới thì vai này là hợp với em nhất.”
Lộ Niên Niên gật đầu.
“Em cảm thấy có thể thử một lần.”
Cô rất thích nhân vật này.
Hạ Lỵ mỉm cười.
“Chị biết ngay là em sẽ thích mà.”
Chị ấy dặn dò.
“Vậy em xem lại kịch bản vài lần nữa đi, tốt nhất có thể viết ra một mẩu chuyện nhỏ về nhân vật này, mấy ngày nữa chúng ta đi thử vai.”
“Vâng.”
-
Ngày thử vai, thời tiết rất đẹp.
Hai ngày trước tin Lộ Tuệ Tuệ chấm dứt hợp đồng được công bố, không ít fan vui mừng thay cô, anti fan thì cảm thấy dựa vào kỹ năng diễn xuất rác rưởi và thái độ ăn vạ quá đáng của cô, cứ cho là chấm dứt hợp đồng với Thời Đại Đại Già cũng không tốt lành gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngựa quen đường cũ, chó thì vẫn quen ăn cứt.
Lúc Lộ Tuệ Tuệ đọc những bình luận đó, tâm lặng như nước.
Lộ Niên Niên và Nhạc Nhạc thì ngược lại, thỉnh thoảng sẽ tức giận vì những lời bình luận của dân mạng, phàn nàn với cô.
“Chị Tuệ Tuệ.”
Nhạc Nhạc đã xử lý xong chuyện từ chức, qua bên đây tiếp tục làm trợ lý cho cô, cô ấy cầm điện thoại lên, kinh ngạc thốt:
“Rất nhiều người biết chị đi thử vai của bộ phim “Vô Tận”, mọi người đang đoán xem chị thử vai nhân vật nào.”
Lộ Tuệ Tuệ nhíu mày, hiếu kỳ hỏi.
“Bọn họ đoán nhân vật nào nhiều hơn?”
“Đại tiểu thư.”
Nhạc Nhạc nói.
“Bọn họ đoán chị sẽ diễn vai như bộ phim lần trước.”
Lộ Tuệ Tuệ “Ừ” một tiếng.
“Vậy bọn họ có bàn tán liệu chị có được chọn không?”
Nhạc Nhạc: “… Có bàn tán.”
Lộ Tuệ Tuệ: “Có được chọn không?”
“Không thể.”
Nhạc Nhạc buồn bã nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro