Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Dịch)

Oẳn Tù Tì

Thập Nhị Dực Hắc Ám Sí Thiên Sứ

2024-11-19 23:06:38

- Ăn uống như vậy cũng có chút không thú vị, không bằng chúng ta chơi vài trò chơi nhỏ để trợ hứng đi?

Không bao lâu sau, Đường Chân Lưu liền không nhịn được nữa, cười tủm tỉm nói.

- Chơi trò chơi gì? Có trẻ con ở chỗ này mà.

Khúc Vãn Ca liếc Đường Chân Lưu một cái, không vui nói.

Đường Chân Lưu vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Phương Cảnh Kỳ, Phương Cảnh Kỳ vừa cười vừa nói:

- Vãn Ca cô không cần lo lắng, chúng tôi chỉ chơi chút trò chơi nhỏ mà thôi, không phải những trò quá phận kia, cô yên tâm đi, chúng tôi sao có thể dạy hư trẻ con được?

Nói xong, Phương Cảnh Kỳ lại quay qua nói với Đường Chân Lưu:

- Lão Đường, anh xem chúng ta chơi trò đánh tay đi?

Lúc Phương Cảnh Kỳ nói lời này, Hàn Sâm hơi ngẩn ra, nguyên bản hắn cho rằng cho dù Phương Cảnh Kỳ muốn lừa người, cũng sẽ hãm hại hắn, nhưng bây giờ xem ra, Phương Cảnh Kỳ chính là muốn lừa Đường Chân Lưu.

Đường Chân Lưu khẽ nhíu mày:

- Trò đánh tay quá trẻ con, hơn nữa bất lợi cho việc uống rượu, nếu không thì chúng ta chơi trò oẳn tù tì giội rượu đi?

Đường Chân Lưu nói tới trò chơi oẳn tù tì giội rượu, chính là hai người ngồi mặt đối mặt ở hai bên cái bàn, trên mặt bàn đặt một chén rượu cùng một cái đĩa trái cây, chơi oẳn tù tì trước, người thắng trò oẳn tù tì liền có thể cầm chén rượu kia, trực tiếp giội lên trên mặt người thua, mà người thua nếu như có phản ứng nhanh, cũng có thể cầm cái đĩa trái cây lên ngăn cản rượu giội tới, tránh cho mình khỏi phải chịu khổ.

- Trò này không được tốt lắm đi?

Phương Cảnh Kỳ chỉ biết là Hàn Sâm giỏi trò đánh tay, trò chơi này hắn có thể chơi hay không, trong lòng Phương Cảnh Kỳ cũng không nắm chắc lắm.

- Được rồi, ba người chơi đi, tôi mang Tiểu Nghiên tới phòng tập thể thao chơi một lúc.

Lúc này Khúc Vãn Ca không nhìn nổi nữa, sợ Tiểu Nghiên bị bọn họ làm hư mất, liền ôm Tiểu Nghiên đi chỗ khác chơi.

Khúc Vãn Ca mới đi, Đường Chân Lưu lại càng cảm thấy thoải mái, nhìn Hàn Sâm nói:

- Tất cả mọi người đều là đàn ông, sợ cái quái gì chứ, không phải cậu không dám chơi chứ?

- Chơi thì đương nhiên có thể, nhưng mà chỉ chơi không thì cũng chán.

Hàn Sâm nói.

Phương Cảnh Kỳ nghe Hàn Sâm nói lời này, lập tức lông mi đều cười lên, mừng thầm trong lòng:

- Tên này nói như thế thì chắc hẳn không có vấn đề gì rồi, lần này lão Đường thảm rồi, chờ lúc nữa tôi xem cậu bị xấu mặt ra sao, xem cậu còn dám trang bức ở trước mặt tôi hay không.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Chân Lưu nghe xong cũng cao hứng lên, trong lòng thầm nghĩ:

- Cũng may tên nhóc Hàn Sâm này này không biết Đường Chân Lưu mình là ai, nếu không thì đánh chết hắn cũng không dám cùng mình chơi, lại còn dám to gan đòi phần thưởng như vậy nữa?

- Vậy cậu nói xem phải chơi như thế nào thì mới thú vị?

Đường Chân Lưu ra vẻ căng thẳng nói.

- Một ván mười vạn.

Hàn Sâm đang lo không có tiền mua dịch dinh dưỡng và điều trị sư cho Tiểu Nghiên, một tháng 100-200 vạn, đó cũng không phải là con số mà gia đình bình thường có thể thừa nhận được.

Trong thẻ của hắn bây giờ liền tiền trả một tháng cũng không đủ, muốn có tiền thì còn phải đi tới thế giới Tí Hộ Sở để bán thịt sinh vật biến dị.

Nhưng mà thịt của sinh vật biến dị ở trong tay Hàn Sâm cũng chỉ còn lại một chút ít thịt của Hắc Châm Phong biến dị kia, vừa mới bán ra ba mươi con, Hàn Sâm không muốn bán ra nhiều hơn, cùng một loại sinh vật biến dị nếu xuất hiện quá nhiều, vậy thì sẽ không đáng giá nữa, hơn nữa rất dễ bị người khác đố kị.

Có thể không bán, Hàn Sâm cũng không tính bán Hắc Châm Phong biến dị nữa, miễn cho người khác tưởng rằng hắn kiếm được sinh vật biến dị rất dễ dàng.

- Được, sảng khoái, Đường Chân Lưu tôi rất thích chơi cùng người sảng khoái, mười vạn thì mười vạn.

Trong lòng Đường Chân Lưu cảm thấy cao hứng, chỉ giội rượu lên mặt, Đường Chân Lưu còn cảm thấy không quá đã nghiền, cũng may là chính hắn nói ra phải thêm phần thưởng.

- Muốn thắng tiền của Đường Chân Lưu tôi, cậu còn sớm một vạn năm, Đường Chân Lưu tôi chính là Tiểu Bá Vương giới oẳn tù tì, mười lần thì chín lần thắng, sẽ chơi chết tiểu tử nhà cậu.

Đường Chân Lưu hận không thể lập tức phát bằng khen người tốt việc tốt cho Hàn Sâm, không chỉ giúp cho y hả giận, còn muốn đưa tiền cho y, thiên hạ tìm ở đâu ra được người tốt như vậy chứ.

Ba người rất nhanh đã định ra quy tắc, chỉ thắng oẳn tù tì thì không tính là thắng, phải nâng cốc giội lên mặt, không bị đĩa trái cây ngăn cản thì đó mới được tính là thắng.

Về phần chơi oẳn tù tì, vốn Đường Chân Lưu có ý định chơi mười lăm hai mươi, nhưng mà Hàn Sâm không biết thứ kia, đành phải đổi thành búa kéo bao.

- Hai người chơi trước vài ván đi, tôi vốn là người không nhanh tay, tôi quan sát trước đã.

Lúc quyết định ai xuất chiến trước, Phương Cảnh Kỳ giơ hai tay lên rời khỏi.

Y vốn không có ý định sẽ chơi, liền chuẩn bị ghi hình cho hai người.

- Được, vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, chờ bọn tôi chơi mệt rồi thì đổi người.

Phương Cảnh Kỳ rời khỏi chính là hợp với ý của Đường Chân Lưu, nếu Hàn Sâm bị giội một chút đã rút lui, vậy thì thật sự không có ý nghĩa.

Đường Chân Lưu dọn đĩa trái cây và chén rượu ra, chén rượu là chén thủy tinh thông thường, cái chủng loại mà mọi người thường dùng để uống nước trong nhà kia, đầy chén có chừng ba bốn lượng rượu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Nếu không chúng ta đổi thành nước đi?

Hàn Sâm đề nghị một câu, hắn đúng là sợ đến lúc Đường Chân Lưu bị giội rượu đầy người, vạn nhất gặp phải tia lửa, cháy bùng lên thì không tốt lắm.

- Nước thì không thú vị chút nào, rượu đi.

Đường Chân Lưu sao có thể đồng ý, hắt nước sao có thể hả giận được, vẫn là giội rượu thoải mái hơn.

Hàn Sâm không nói tiếp nữa, Đường Chân Lưu nói với Phương Cảnh Kỳ:

- Lão tứ, cậu tới hô số, như vậy đều công bình đối với bọn tôi, miễn cho sau này có người thua không phục.

- Được.

Phương Cảnh Kỳ đồng ý, đứng ở giữa hai người, hắng giọng một cái liền hô:

- Búa... Kéo... Bao...

Sau khi Phương Cảnh Kỳ nói ra chữ bao, Hàn Sâm cùng Đường Chân Lưu gần như cùng lúc đó đưa tay ra ngoài, Hàn Sâm ra kéo, Đường Chân Lưu ra búa.

Đường Chân Lưu nhìn thấy mình thắng, lập tức vui mừng quá đỗi, vội vàng cầm chén rượu trên bàn lên hướng tới mặt Hàn Sâm giội.

Đáng tiếc là Hàn Sâm cũng đã cầm đĩa trái cây lên, hơi bối rối nhưng đã ngăn được chén rượu này của Đường Chân Lưu.

- Không phải là Hàn Sâm không am hiểu chơi oẳn tù tì đấy chứ?

Phương Cảnh Kỳ hơi ngẩn người, y không muốn thấy Hàn Sâm thất bại, nhưng lúc nhìn thấy khóe mắt vui vẻ của Hàn Sâm, Phương Cảnh Kỳ lập tức nhịn không được âm thầm hít vào một hơi:

- Thằng nhóc này điên rồi, đây là muốn lừa Đường Chân Lưu vào chỗ chết à?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, trong lòng Phương Cảnh Kỳ cười xấu xa:

- Lão Đường à lão Đường, xem ra hôm nay cậu khó chạy thoát kiếp số rồi, để tôi chụp cho cậu vài cái tấm hình.

Hàn Sâm đương nhiên có ý tứ lừa gạt Đường Chân Lưu, dù sao cũng là Đường Chân Lưu trêu chọc hắn trước, lừa hắn không được thương lượng.

Hơn nữa Đường Chân Lưu quả thật rất có tiền, người khác thua tiền chưa hẳn đã lấy ra được, Đường Chân Lưu chỉ cần diễn xuất một lúc là có thể kiếm hơn ngàn vạn, thua mấy trăm vạn còn không phải chẳng đáng kể hay sao.

Bản thân trò chơi này chính là thử thách đối với năng lực phản ứng và nắm bắt thời cơ, bất kể là chơi oẳn tù tì, hay là sau khi chơi oẳn tù tì kịp thời lấy tới đạo cụ mà mình đã lựa chọn, đều có yêu cầu cực cao đối với năng lực phản ứng, phản ứng của ai nhanh hơn, là có thể chiếm cứ ưu thế rất lớn ở trong trò chơi.

Nhưng mà năng lực phản ứng cũng không phải là toàn bộ trò chơi này, cao thủ chơi oẳn tù tì chân chính, không chỉ là có phản ứng rất nhanh, lợi hại nhất vẫn là năng lực dự đoán tâm lý.

Cái gọi là dự đoán, chính là năng lực dự phán, suy đoán tâm tư của đối phương, xem thấu đối phương tiếp theo sẽ ra cái gì, đây mới là chỗ tinh túy chân chính của trò chơi oẳn tù tì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Dịch)

Số ký tự: 0