Siêu Ngọt Cẩu Lương: Bị Thanh Mai Ép Ký Giấy Kết Hôn
Hiểu Lầm
2024-11-06 09:26:28
Là một người quản lý, chị Lâm rất chu đáo, đã lên kế hoạch thời gian rõ ràng.
Thẩm Phong không có ý kiến gì, chỉ có Giang Vãn Vãn bỗng nhiên do dự: "Chị Lâm, mấy hôm nay chị ở lại đây ạ?"
Chị Lâm nhìn Giang Vãn Vãn: "Sao vậy? Nhà em nhiều phòng như vậy, chị ở một phòng cũng không được sao? Hơn nữa, trước đây chị đến đây chẳng phải cũng ở lại đó sao!"
Giang Vãn Vãn lộ vẻ mặt đau khổ.
Thôi xong rồi! Nếu chị Lâm ở đây thì làm sao cô có thể ăn sườn xào chua ngọt, rau muống xào thịt, thịt kho tàu và gà hầm nấm của anh được!
Những món nhiều dầu mỡ kia chắc chắn chị Lâm sẽ không cho cô ăn! Chẳng lẽ cô lại muốn quay lại những ngày tháng ăn rau luộc với trứng luộc sao?
Chị Lâm không biết Giang Vãn Vãn đang nghĩ gì, chị nhìn Giang Vãn Vãn với vẻ mặt đau khổ, rồi lại nhìn Thẩm Phong. Hình như nghĩ đến điều gì đó, nét mặt chị bỗng trở nên thú vị.
Chị cười lạnh: "Giang Vãn Vãn, chị biết em đang nghĩ gì đấy."
Giang Vãn Vãn giật mình. Chẳng lẽ vừa rồi cô lỡ miệng nói ra tên những món ăn mình muốn ăn rồi sao?
"Giang Vãn Vãn, chị nói cho em biết, người trẻ các em phải biết tiết chế, không được quá buông thả!"
Giang Vãn Vãn xị mặt: "Em không có buông thả, em chỉ là hôm qua..."
"Đó là vì em mới ở chung với Tiểu Thẩm một ngày! Nếu ngày nào cậu ấy cũng ở với em thì chẳng phải ngày nào em cũng buông thả sao?" Chị Lâm nghiêm túc nói.
Giang Vãn Vãn nghĩ đến tài nấu nướng siêu phàm của Thẩm Phong. Nếu ngày nào anh cũng nấu cho cô ăn thì đúng là cô sẽ ăn uống thả phanh mất.
Cô ngượng ngùng cúi đầu: "Buông thả mỗi ngày cũng không phải là không được..."
"Giang Vãn Vãn!"
Nghe vậy, chị Lâm gầm lên: "Em đang nói cái gì vậy hả? Em là con gái, sao có thể nghĩ đến những chuyện đó, còn biết xấu hổ hay không!"
"Chuyện này thì có gì phải xấu hổ!" Giang Vãn Vãn cảm thấy hơi ủy khuất: "Đây chẳng phải là chuyện bình thường của con người sao? Nếu chị thử rồi thì chắc chắn cũng sẽ mê mẩn."
Cô dám chắc nếu chị Lâm được ăn đồ ăn Thẩm Phong nấu thì cũng sẽ nghiện giống cô. Hương vị đó thật sự tuyệt vời!
Kết quả là chị Lâm bỗng nhiên đỏ mặt, tức giận đập bàn: "Giang Vãn Vãn, em đang nói cái gì vậy? Em có thể đừng nói năng bậy bạ như thế được không!"
"Thôi được rồi, chị mặc kệ em! Nhưng chị phải nhắc nhở, các em buông thả thì buông thả, nhưng phải chú ý dùng biện pháp bảo vệ, biết chưa!"
"Biện pháp... bảo vệ?"
Giang Vãn Vãn nghi ngờ hỏi: "Ăn cơm cần gì biện pháp bảo vệ?"
"...Ăn cơm? Ăn cơm gì?" Chị Lâm cũng khó hiểu: "Em đang nói cái gì vậy?"
Giang Vãn Vãn buồn bực nhìn chị Lâm: "Không phải đang nói đồ ăn Thẩm Phong nấu sao? Hôm qua em hơi quá đà, sau khi ăn hamburger lại ăn thêm nhiều sườn xào chua ngọt... Sáng nay cũng ăn nữa. Nhưng không thể trách em được, tại tay nghề của Thẩm Phong quá đỉnh! Chị Lâm, chị nhất định phải thử đó!"
"Sườn xào chua ngọt?"
"Vâng, chẳng lẽ... vừa nãy chị nói không phải chuyện này..."
Giang Vãn Vãn lúc này mới nhận ra nét mặt kỳ lạ của chị Lâm, cảm thấy có gì đó không đúng.
Hai người nhìn nhau vài giây.
Sau đó, cả hai đều hiểu ra.
Hiểu được ý của chị Lâm vừa nói là gì, mặt Giang Vãn Vãn đỏ bừng. Còn chị Lâm thì lại nhặt con dao phay lên, trừng mắt nhìn Giang Vãn Vãn, quát: "Em hôm qua ăn hamburger, còn ăn sườn xào chua ngọt?"
"Ra là bức ảnh rau muống xào măng em gửi cho chị hôm qua là để lừa chị!?"
"Em không lừa chị, em thật sự có ăn măng mà. Còn có cá ba sa với rau cải luộc..."
"Sao không ăn cho chết em đi!"
Chị Lâm cầm dao phay xông về phía Giang Vãn Vãn. Giang Vãn Vãn sợ hãi ôm đầu, liên tục xin tha.
"Đứng dậy, lăn ra máy chạy bộ, chạy năm cây số ngay!" Chị Lâm hét lớn.
Thẩm Phong thấy hơi xót cho Vãn ca nhà mình, ho nhẹ một tiếng: "Chị Lâm, Vãn Vãn..."
"Câm miệng!" Chị Lâm đang ôn hòa với Thẩm Phong bỗng quay ngoắt lại gầm lên: "Tiểu Thẩm, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu! Dám làm sườn xào chua ngọt cho Giang Vãn Vãn ăn, cậu gan to thật đấy!"
"Lăn ra kia tập plank, Giang Vãn Vãn chạy xong bao giờ thì cậu dừng!"
Thẩm Phong: "..."
Thẩm Phong rốt cuộc đã hiểu vì sao Giang Vãn Vãn sợ chị Lâm. Thật lòng mà nói, anh cũng hơi sợ.
Thẩm Phong không có ý kiến gì, chỉ có Giang Vãn Vãn bỗng nhiên do dự: "Chị Lâm, mấy hôm nay chị ở lại đây ạ?"
Chị Lâm nhìn Giang Vãn Vãn: "Sao vậy? Nhà em nhiều phòng như vậy, chị ở một phòng cũng không được sao? Hơn nữa, trước đây chị đến đây chẳng phải cũng ở lại đó sao!"
Giang Vãn Vãn lộ vẻ mặt đau khổ.
Thôi xong rồi! Nếu chị Lâm ở đây thì làm sao cô có thể ăn sườn xào chua ngọt, rau muống xào thịt, thịt kho tàu và gà hầm nấm của anh được!
Những món nhiều dầu mỡ kia chắc chắn chị Lâm sẽ không cho cô ăn! Chẳng lẽ cô lại muốn quay lại những ngày tháng ăn rau luộc với trứng luộc sao?
Chị Lâm không biết Giang Vãn Vãn đang nghĩ gì, chị nhìn Giang Vãn Vãn với vẻ mặt đau khổ, rồi lại nhìn Thẩm Phong. Hình như nghĩ đến điều gì đó, nét mặt chị bỗng trở nên thú vị.
Chị cười lạnh: "Giang Vãn Vãn, chị biết em đang nghĩ gì đấy."
Giang Vãn Vãn giật mình. Chẳng lẽ vừa rồi cô lỡ miệng nói ra tên những món ăn mình muốn ăn rồi sao?
"Giang Vãn Vãn, chị nói cho em biết, người trẻ các em phải biết tiết chế, không được quá buông thả!"
Giang Vãn Vãn xị mặt: "Em không có buông thả, em chỉ là hôm qua..."
"Đó là vì em mới ở chung với Tiểu Thẩm một ngày! Nếu ngày nào cậu ấy cũng ở với em thì chẳng phải ngày nào em cũng buông thả sao?" Chị Lâm nghiêm túc nói.
Giang Vãn Vãn nghĩ đến tài nấu nướng siêu phàm của Thẩm Phong. Nếu ngày nào anh cũng nấu cho cô ăn thì đúng là cô sẽ ăn uống thả phanh mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ngượng ngùng cúi đầu: "Buông thả mỗi ngày cũng không phải là không được..."
"Giang Vãn Vãn!"
Nghe vậy, chị Lâm gầm lên: "Em đang nói cái gì vậy hả? Em là con gái, sao có thể nghĩ đến những chuyện đó, còn biết xấu hổ hay không!"
"Chuyện này thì có gì phải xấu hổ!" Giang Vãn Vãn cảm thấy hơi ủy khuất: "Đây chẳng phải là chuyện bình thường của con người sao? Nếu chị thử rồi thì chắc chắn cũng sẽ mê mẩn."
Cô dám chắc nếu chị Lâm được ăn đồ ăn Thẩm Phong nấu thì cũng sẽ nghiện giống cô. Hương vị đó thật sự tuyệt vời!
Kết quả là chị Lâm bỗng nhiên đỏ mặt, tức giận đập bàn: "Giang Vãn Vãn, em đang nói cái gì vậy? Em có thể đừng nói năng bậy bạ như thế được không!"
"Thôi được rồi, chị mặc kệ em! Nhưng chị phải nhắc nhở, các em buông thả thì buông thả, nhưng phải chú ý dùng biện pháp bảo vệ, biết chưa!"
"Biện pháp... bảo vệ?"
Giang Vãn Vãn nghi ngờ hỏi: "Ăn cơm cần gì biện pháp bảo vệ?"
"...Ăn cơm? Ăn cơm gì?" Chị Lâm cũng khó hiểu: "Em đang nói cái gì vậy?"
Giang Vãn Vãn buồn bực nhìn chị Lâm: "Không phải đang nói đồ ăn Thẩm Phong nấu sao? Hôm qua em hơi quá đà, sau khi ăn hamburger lại ăn thêm nhiều sườn xào chua ngọt... Sáng nay cũng ăn nữa. Nhưng không thể trách em được, tại tay nghề của Thẩm Phong quá đỉnh! Chị Lâm, chị nhất định phải thử đó!"
"Sườn xào chua ngọt?"
"Vâng, chẳng lẽ... vừa nãy chị nói không phải chuyện này..."
Giang Vãn Vãn lúc này mới nhận ra nét mặt kỳ lạ của chị Lâm, cảm thấy có gì đó không đúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người nhìn nhau vài giây.
Sau đó, cả hai đều hiểu ra.
Hiểu được ý của chị Lâm vừa nói là gì, mặt Giang Vãn Vãn đỏ bừng. Còn chị Lâm thì lại nhặt con dao phay lên, trừng mắt nhìn Giang Vãn Vãn, quát: "Em hôm qua ăn hamburger, còn ăn sườn xào chua ngọt?"
"Ra là bức ảnh rau muống xào măng em gửi cho chị hôm qua là để lừa chị!?"
"Em không lừa chị, em thật sự có ăn măng mà. Còn có cá ba sa với rau cải luộc..."
"Sao không ăn cho chết em đi!"
Chị Lâm cầm dao phay xông về phía Giang Vãn Vãn. Giang Vãn Vãn sợ hãi ôm đầu, liên tục xin tha.
"Đứng dậy, lăn ra máy chạy bộ, chạy năm cây số ngay!" Chị Lâm hét lớn.
Thẩm Phong thấy hơi xót cho Vãn ca nhà mình, ho nhẹ một tiếng: "Chị Lâm, Vãn Vãn..."
"Câm miệng!" Chị Lâm đang ôn hòa với Thẩm Phong bỗng quay ngoắt lại gầm lên: "Tiểu Thẩm, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu! Dám làm sườn xào chua ngọt cho Giang Vãn Vãn ăn, cậu gan to thật đấy!"
"Lăn ra kia tập plank, Giang Vãn Vãn chạy xong bao giờ thì cậu dừng!"
Thẩm Phong: "..."
Thẩm Phong rốt cuộc đã hiểu vì sao Giang Vãn Vãn sợ chị Lâm. Thật lòng mà nói, anh cũng hơi sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro