Siêu Ngọt Cẩu Lương: Bị Thanh Mai Ép Ký Giấy Kết Hôn
Ngủ Chung?
2024-11-06 09:26:28
Xích mích với người chơi đường giữa xong, Giang Vãn Vãn cũng chẳng buồn giúp đỡ anh ta nữa, trực tiếp "bay" ra đường khác.
Vài phút sau, người chơi đường trên bị hạ gục, vô thức gõ chữ.
Thích ăn kẹo đường: Mày con mèo này...
Giang Vãn Vãn trừng mắt.
Vãn Ca vô địch: Mày định nói gì?
Người chơi đường trên vừa nhìn thấy màn "khẩu chiến" giữa Giang Vãn Vãn và đường giữa, vội vàng nuốt nước miếng, bổ sung thêm mấy chữ.
Thích ăn kẹo đường: ...thật đáng yêu.
Giang Vãn Vãn lúc này mới hài lòng.
Tuy đường giữa và đường trên của đối phương mạnh, nhưng so với Thẩm Phong vẫn kém một chút.
Chưa đầy 30 phút, Thẩm Phong đã dẫn dắt đồng đội đẩy thẳng nhà chính đối phương, giành chiến thắng.
Kết thúc ván đấu, Giang Vãn Vãn nhìn bảng điểm khá đẹp của mình, cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Cô vỗ vai Thẩm Phong: "Giỏi đấy Phong Tử, không ngờ anh lại đánh hay như vậy! Chắc bình thường chơi nhiều lắm nhỉ?"
Thẩm Phong khiêm tốn đáp: "Thỉnh thoảng rảnh rỗi thì chơi thôi."
"Thôi nào, thừa thắng xông lên, chơi thêm mấy ván nữa đi!"
"... Tay em nóng là do gõ phím chửi người chứ gì."
"Anh nói gì đấy! Nhanh lên nào!"
Hai người lại chơi thêm vài ván, đánh đến tận 12 giờ đêm mới kết thúc với chuỗi toàn thắng.
Thẩm Phong thấy đã muộn, muốn đưa Giang Vãn Vãn về.
Giang Vãn Vãn vẫn chưa muốn về, nằng nặc đòi ở lại quán net.
"Về nhà làm gì, hôm nay em muốn thức trắng! Mà em còn một bộ phim chưa xem xong, anh xem cùng em nhé!"
Thẩm Phong đành chiều theo ý cô, cùng xem phim.
Quán net của chú Vương vốn vắng vẻ, người chơi không nhiều, người thức đêm lại càng ít.
Sau 12 giờ, chỉ còn lại Thẩm Phong và Giang Vãn Vãn.
Chú Vương đi dạo tới chỗ hai người, định hỏi xem họ còn ở lại bao lâu nữa thì thấy Giang Vãn Vãn đã ngủ gật từ lúc nào.
Thẩm Phong đã kéo ghế sát lại gần để Giang Vãn Vãn có thể tựa đầu vào vai mình.
Thẩm Phong nhìn chú Vương, làm động tác suỵt.
Chú Vương gật đầu, hạ giọng nói: "Hai đứa còn ở lại nữa không? Thằng trực ca hôm nay nghỉ làm, giờ cũng không có khách, chú định về trước."
Thẩm Phong nhìn Giang Vãn Vãn đang ngủ say, áy náy nói với chú Vương: "Chắc là bọn cháu còn ở lại ạ, có thể hơi muộn."
"Vậy được, hai đứa cứ nghỉ ngơi ở đây đi. Chú để chìa khóa ở cửa, khi nào về thì khóa cửa lại giúp chú nhé."
Thẩm Phong và Giang Vãn Vãn là khách quen nên chú Vương rất yên tâm để hai người ở lại quán.
Trước khi đi, chú Vương tắt đèn quán.
Bên trong tối om, chỉ còn ánh sáng từ màn hình máy tính của Thẩm Phong và Giang Vãn Vãn hắt lên gương mặt đang ngủ say bình yên của cô.
Thẩm Phong mỉm cười.
Ngủ gục trên ghế quả thực không thoải mái, hơn một tiếng sau Giang Vãn Vãn tỉnh dậy.
Cô ngái ngủ dụi mắt, nhìn quanh quán net tối mờ, hỏi: "Mấy giờ rồi anh?"
"Hơn hai giờ, em muốn về chưa?" Thẩm Phong đáp.
Giang Vãn Vãn lẩm bẩm: "Ừm... Nhưng mà em muốn thức trắng đêm..."
"Giờ đã hơn hai giờ rồi, vậy là thức trắng đêm thành công rồi, mình về nhà ngủ bù nhé?"
"... Vậy cũng được."
Lúc này Giang Vãn Vãn vẫn còn mơ màng, Thẩm Phong nói gì cô cũng nghe theo.
Thẩm Phong cười xoa đầu cô, dìu cô đứng dậy.
Tắt máy tính, khóa cửa quán, Thẩm Phong dắt Giang Vãn Vãn đang ngái ngủ bước đi trên con phố lúc rạng sáng.
Xung quanh không một bóng người, chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua.
Màn đêm tĩnh lặng như chỉ thuộc về hai người.
Thẩm Phong rất thích cảm giác này.
Trong những lần lặp lại trước đây, Thẩm Phong luôn mong muốn được cùng Giang Vãn Vãn dạo bước trên phố lúc rạng sáng.
Nhưng anh chưa bao giờ làm được.
Vì cứ đến 12 giờ đêm, anh lại quay về sáng ngày 31 tháng 7.
Anh không có rạng sáng.
Tuy nhiên, dù rất thích cảm giác này, Thẩm Phong vẫn gọi taxi.
Từ đây đến biệt thự của Giang Vãn Vãn khá xa, nếu đi bộ chắc phải mất hơn một tiếng.
Giang Vãn Vãn đang mệt mỏi, Thẩm Phong không nỡ để cô đi bộ lâu như vậy.
Về đến biệt thự, Thẩm Phong bế Giang Vãn Vãn đã ngủ say trên xe lên lầu.
Đặt cô xuống giường, Thẩm Phong định rời đi thì Giang Vãn Vãn lại nắm lấy tay anh, không buông.
Thẩm Phong đứng bên giường phân vân hồi lâu.
Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu.
Họ đã là vợ chồng hợp pháp.
Ngủ chung thì có sao!
Anh cũng lên giường, nằm cạnh Giang Vãn Vãn.
Vài phút sau, người chơi đường trên bị hạ gục, vô thức gõ chữ.
Thích ăn kẹo đường: Mày con mèo này...
Giang Vãn Vãn trừng mắt.
Vãn Ca vô địch: Mày định nói gì?
Người chơi đường trên vừa nhìn thấy màn "khẩu chiến" giữa Giang Vãn Vãn và đường giữa, vội vàng nuốt nước miếng, bổ sung thêm mấy chữ.
Thích ăn kẹo đường: ...thật đáng yêu.
Giang Vãn Vãn lúc này mới hài lòng.
Tuy đường giữa và đường trên của đối phương mạnh, nhưng so với Thẩm Phong vẫn kém một chút.
Chưa đầy 30 phút, Thẩm Phong đã dẫn dắt đồng đội đẩy thẳng nhà chính đối phương, giành chiến thắng.
Kết thúc ván đấu, Giang Vãn Vãn nhìn bảng điểm khá đẹp của mình, cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Cô vỗ vai Thẩm Phong: "Giỏi đấy Phong Tử, không ngờ anh lại đánh hay như vậy! Chắc bình thường chơi nhiều lắm nhỉ?"
Thẩm Phong khiêm tốn đáp: "Thỉnh thoảng rảnh rỗi thì chơi thôi."
"Thôi nào, thừa thắng xông lên, chơi thêm mấy ván nữa đi!"
"... Tay em nóng là do gõ phím chửi người chứ gì."
"Anh nói gì đấy! Nhanh lên nào!"
Hai người lại chơi thêm vài ván, đánh đến tận 12 giờ đêm mới kết thúc với chuỗi toàn thắng.
Thẩm Phong thấy đã muộn, muốn đưa Giang Vãn Vãn về.
Giang Vãn Vãn vẫn chưa muốn về, nằng nặc đòi ở lại quán net.
"Về nhà làm gì, hôm nay em muốn thức trắng! Mà em còn một bộ phim chưa xem xong, anh xem cùng em nhé!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Phong đành chiều theo ý cô, cùng xem phim.
Quán net của chú Vương vốn vắng vẻ, người chơi không nhiều, người thức đêm lại càng ít.
Sau 12 giờ, chỉ còn lại Thẩm Phong và Giang Vãn Vãn.
Chú Vương đi dạo tới chỗ hai người, định hỏi xem họ còn ở lại bao lâu nữa thì thấy Giang Vãn Vãn đã ngủ gật từ lúc nào.
Thẩm Phong đã kéo ghế sát lại gần để Giang Vãn Vãn có thể tựa đầu vào vai mình.
Thẩm Phong nhìn chú Vương, làm động tác suỵt.
Chú Vương gật đầu, hạ giọng nói: "Hai đứa còn ở lại nữa không? Thằng trực ca hôm nay nghỉ làm, giờ cũng không có khách, chú định về trước."
Thẩm Phong nhìn Giang Vãn Vãn đang ngủ say, áy náy nói với chú Vương: "Chắc là bọn cháu còn ở lại ạ, có thể hơi muộn."
"Vậy được, hai đứa cứ nghỉ ngơi ở đây đi. Chú để chìa khóa ở cửa, khi nào về thì khóa cửa lại giúp chú nhé."
Thẩm Phong và Giang Vãn Vãn là khách quen nên chú Vương rất yên tâm để hai người ở lại quán.
Trước khi đi, chú Vương tắt đèn quán.
Bên trong tối om, chỉ còn ánh sáng từ màn hình máy tính của Thẩm Phong và Giang Vãn Vãn hắt lên gương mặt đang ngủ say bình yên của cô.
Thẩm Phong mỉm cười.
Ngủ gục trên ghế quả thực không thoải mái, hơn một tiếng sau Giang Vãn Vãn tỉnh dậy.
Cô ngái ngủ dụi mắt, nhìn quanh quán net tối mờ, hỏi: "Mấy giờ rồi anh?"
"Hơn hai giờ, em muốn về chưa?" Thẩm Phong đáp.
Giang Vãn Vãn lẩm bẩm: "Ừm... Nhưng mà em muốn thức trắng đêm..."
"Giờ đã hơn hai giờ rồi, vậy là thức trắng đêm thành công rồi, mình về nhà ngủ bù nhé?"
"... Vậy cũng được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Giang Vãn Vãn vẫn còn mơ màng, Thẩm Phong nói gì cô cũng nghe theo.
Thẩm Phong cười xoa đầu cô, dìu cô đứng dậy.
Tắt máy tính, khóa cửa quán, Thẩm Phong dắt Giang Vãn Vãn đang ngái ngủ bước đi trên con phố lúc rạng sáng.
Xung quanh không một bóng người, chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua.
Màn đêm tĩnh lặng như chỉ thuộc về hai người.
Thẩm Phong rất thích cảm giác này.
Trong những lần lặp lại trước đây, Thẩm Phong luôn mong muốn được cùng Giang Vãn Vãn dạo bước trên phố lúc rạng sáng.
Nhưng anh chưa bao giờ làm được.
Vì cứ đến 12 giờ đêm, anh lại quay về sáng ngày 31 tháng 7.
Anh không có rạng sáng.
Tuy nhiên, dù rất thích cảm giác này, Thẩm Phong vẫn gọi taxi.
Từ đây đến biệt thự của Giang Vãn Vãn khá xa, nếu đi bộ chắc phải mất hơn một tiếng.
Giang Vãn Vãn đang mệt mỏi, Thẩm Phong không nỡ để cô đi bộ lâu như vậy.
Về đến biệt thự, Thẩm Phong bế Giang Vãn Vãn đã ngủ say trên xe lên lầu.
Đặt cô xuống giường, Thẩm Phong định rời đi thì Giang Vãn Vãn lại nắm lấy tay anh, không buông.
Thẩm Phong đứng bên giường phân vân hồi lâu.
Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu.
Họ đã là vợ chồng hợp pháp.
Ngủ chung thì có sao!
Anh cũng lên giường, nằm cạnh Giang Vãn Vãn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro