Siêu Ngọt! Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chỉ cần cô khôn...
2024-11-10 19:10:21
"Được được được, trước hết cháu đừng khóc nữa!" Bà cụ vừa an ủi cháu trai, vừa ngẩng đầu quở trách Thẩm Chiêu Chiêu: "Cháu gái, cháu lớn hơn thằng bé, cháu không thể nhường thằng bé một chút sao? Không phải chỉ là mấy cái pháo nhỏ thôi sao? Đáng giá mấy đồng tiền chứ? Mọi người là hàng xóm ở quê, cho cháu tôi mấy cái chơi thì đã sao? Người ta nói người thành phố keo kệt bủn xỉn, nói cấm có sai!”
Thẩm Triệu Chiêu tức điên lên.
Ban đầu cô nghĩ chỉ có đứa trẻ nghịch ngợm mới vô lý, không ngờ người nhà còn khó chịu hơn cả đứa trẻ nghịch ngợm.
Bản thân đã vô lý, còn muốn chơi trò bắt cóc đạo đức với cô.
Thẩm Chiêu Chiêu: “A, đúng đúng đúng, cháu keo kiệt đấy, cháu bủn xỉn đấy, cháu chính là không cho nó.” Ha, chỉ cần cô không có đạo đức, không ai có thể bắt cóc cô.
“Cháu...” Bà lão tức giận té ngửa, đưa tay kéo đứa bé nghịch ngợm trên đất, nói: “Cháu ngoan, chúng ta không cần, bà nội sẽ dẫn cháu đi mua."
“Không được, cháu muốn, cháu muốn…” Cậu bé nghịch ngợm muốn gây chuyện với Thẩm Chiêu Chiêu.
Ỷ có người lớn làm chỗ dựa, cậu bé đứng dậy khỏi mặt đất, chạy về phía trước, giật lấy pháo ném trong tay Thẩm Chiêu Chiêu.
Đứa bé nghịch ngợm cướp được đồ, làm mặt nhăn nhó với cô: “Lêu lêu lêu, bây giờ là của em!”
“Trả lại cho chị.” Thẩm Chiêu Chiêu tức giận đến ngứa răng, không nghĩ đứa bé nghịch ngợm, lá gan còn rất lớn, không cho thì trực tiếp giật đồ.
“Không trả là không trả.” Thằng bé bỏ chạy.
“Thằng nhãi này, đừng để chị bắt được em, nếu không chị nhất định sẽ khiến m.ô.n.g em nở hoa.” Thẩm Chiêu Chiêu ghét nhất loại con nít không nghe lời, nếu cô bắt được, nhất định phải cho thằng bé biết tại sao hoa lại có màu hồng.
“Lêu lêu lêu…” Thằng bé nghịch ngợm vừa chạy vừa quay đầu khiêu khích.
Chỉ là chân cậu ngắn nên mới chạy được vài bước đã bị Thẩm Chiêu Chiêu bắt được.
“Trả đồ cho chị!” Thẩm Chiêu Chiêu một tay nắm lấy cổ áo cậu, tay kia đưa về phía cậu.
“Không trả.” Cậu bé nghịch ngợm trực tiếp giấu pháo trong ngực, ôm chặt.
Thẩm Chiêu Chiêu đưa tay vào lấy.
Thấy vậy, bà lão ở một bên liền xông tới, nói: "Con nhãi c.h.ế.t tiệt, cháu làm cái gì vậy? Buông cháu tôi ra."
"Bảo nó trả lại đồ cho cháu, cháu sẽ buông nó ra." Thẩm Chiêu Chiêu nói.
Thấy không thể thoát ra được, đứa trẻ nghịch ngợm sốt ruột đến mức ném thẳng hộp pháo vào người cô.
Bên tai lập tức vang lên âm thanh lốp bốp.
Một trong số đó ném thẳng vào mặt Thẩm Chiêu Chiêu.
"A ——"
Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy mắt đau xót, lập tức không mở ra được.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì!" Người lớn nhà họ Thẩm nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài.
Thẩm Chiêu Chiêu che mắt, sợ hãi kêu lên: "Ba, mắt con đau quá, có phải con mù rồi không?"
Những người khác nghe vậy đều sửng sốt, có người kịp phản ứng, vội vàng thúc giục: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đưa con bé đến bệnh viện nhanh lên!"
"Tôi, tôi đi lái xe." Ba Chiêu Chiêu hoảng sợ lái xe.
Bà lão hàng xóm thấy thế, trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ. Thừa dịp không có ai chú ý, bà ta tóm lấy cháu trai, lẻn về nhà.
"Ý Ý, em thực sự sẽ bị mù sao?" Trong xe, Thẩm Chiêu Chiêu sợ hãi nắm lấy tay áo Thịnh Trử Ý.
“Sẽ không.” Thịnh Trử Ý mím môi an ủi cô, nhìn ra được cô cũng rất khẩn trương.
"Lỡ như vậy thì sao? Lỡ như em thật sự mù thì phải làm sao?" Thẩm Chiêu Chiêu không dám nghĩ tới, nghĩ đến sau này mình bị mù lòa, không nhịn được muốn khóc.
Thịnh Trử Ý: “Cho dù em bị mù, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”
"Thật sao? Vậy anh không được lừa em nhé," Thẩm Chiêu Chiêu sụt sịt, "Chúng ta nói rồi đó, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
"Ừm!"
Thẩm Triệu Chiêu tức điên lên.
Ban đầu cô nghĩ chỉ có đứa trẻ nghịch ngợm mới vô lý, không ngờ người nhà còn khó chịu hơn cả đứa trẻ nghịch ngợm.
Bản thân đã vô lý, còn muốn chơi trò bắt cóc đạo đức với cô.
Thẩm Chiêu Chiêu: “A, đúng đúng đúng, cháu keo kiệt đấy, cháu bủn xỉn đấy, cháu chính là không cho nó.” Ha, chỉ cần cô không có đạo đức, không ai có thể bắt cóc cô.
“Cháu...” Bà lão tức giận té ngửa, đưa tay kéo đứa bé nghịch ngợm trên đất, nói: “Cháu ngoan, chúng ta không cần, bà nội sẽ dẫn cháu đi mua."
“Không được, cháu muốn, cháu muốn…” Cậu bé nghịch ngợm muốn gây chuyện với Thẩm Chiêu Chiêu.
Ỷ có người lớn làm chỗ dựa, cậu bé đứng dậy khỏi mặt đất, chạy về phía trước, giật lấy pháo ném trong tay Thẩm Chiêu Chiêu.
Đứa bé nghịch ngợm cướp được đồ, làm mặt nhăn nhó với cô: “Lêu lêu lêu, bây giờ là của em!”
“Trả lại cho chị.” Thẩm Chiêu Chiêu tức giận đến ngứa răng, không nghĩ đứa bé nghịch ngợm, lá gan còn rất lớn, không cho thì trực tiếp giật đồ.
“Không trả là không trả.” Thằng bé bỏ chạy.
“Thằng nhãi này, đừng để chị bắt được em, nếu không chị nhất định sẽ khiến m.ô.n.g em nở hoa.” Thẩm Chiêu Chiêu ghét nhất loại con nít không nghe lời, nếu cô bắt được, nhất định phải cho thằng bé biết tại sao hoa lại có màu hồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lêu lêu lêu…” Thằng bé nghịch ngợm vừa chạy vừa quay đầu khiêu khích.
Chỉ là chân cậu ngắn nên mới chạy được vài bước đã bị Thẩm Chiêu Chiêu bắt được.
“Trả đồ cho chị!” Thẩm Chiêu Chiêu một tay nắm lấy cổ áo cậu, tay kia đưa về phía cậu.
“Không trả.” Cậu bé nghịch ngợm trực tiếp giấu pháo trong ngực, ôm chặt.
Thẩm Chiêu Chiêu đưa tay vào lấy.
Thấy vậy, bà lão ở một bên liền xông tới, nói: "Con nhãi c.h.ế.t tiệt, cháu làm cái gì vậy? Buông cháu tôi ra."
"Bảo nó trả lại đồ cho cháu, cháu sẽ buông nó ra." Thẩm Chiêu Chiêu nói.
Thấy không thể thoát ra được, đứa trẻ nghịch ngợm sốt ruột đến mức ném thẳng hộp pháo vào người cô.
Bên tai lập tức vang lên âm thanh lốp bốp.
Một trong số đó ném thẳng vào mặt Thẩm Chiêu Chiêu.
"A ——"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy mắt đau xót, lập tức không mở ra được.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì!" Người lớn nhà họ Thẩm nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài.
Thẩm Chiêu Chiêu che mắt, sợ hãi kêu lên: "Ba, mắt con đau quá, có phải con mù rồi không?"
Những người khác nghe vậy đều sửng sốt, có người kịp phản ứng, vội vàng thúc giục: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đưa con bé đến bệnh viện nhanh lên!"
"Tôi, tôi đi lái xe." Ba Chiêu Chiêu hoảng sợ lái xe.
Bà lão hàng xóm thấy thế, trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ. Thừa dịp không có ai chú ý, bà ta tóm lấy cháu trai, lẻn về nhà.
"Ý Ý, em thực sự sẽ bị mù sao?" Trong xe, Thẩm Chiêu Chiêu sợ hãi nắm lấy tay áo Thịnh Trử Ý.
“Sẽ không.” Thịnh Trử Ý mím môi an ủi cô, nhìn ra được cô cũng rất khẩn trương.
"Lỡ như vậy thì sao? Lỡ như em thật sự mù thì phải làm sao?" Thẩm Chiêu Chiêu không dám nghĩ tới, nghĩ đến sau này mình bị mù lòa, không nhịn được muốn khóc.
Thịnh Trử Ý: “Cho dù em bị mù, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”
"Thật sao? Vậy anh không được lừa em nhé," Thẩm Chiêu Chiêu sụt sịt, "Chúng ta nói rồi đó, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
"Ừm!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro