Siêu Ngọt! Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chiều chuộng cô...
2024-11-10 19:10:21
"Chiêu Chiêu, sao rồi? Hiệu trưởng không làm khó cậu chứ?"
"Không có." Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu, “Còn có cô Thái Thái nói giúp tớ nữa."
"Cô Thái Thái?" Tang Dữu Dữu lập tức không kịp phản ứng.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Chính là cô chủ nhiệm của chúng ta, Thái Điềm."
Lúc này Tang Dữu Dữu mới phản ứng lại: "Sao cậu lại gọi cô ấy là Thái Thái? Không phải mọi người đều gọi cô ấy là cô Điềm Điềm sao?"
"Ừm, để thể hiện địa vị độc nhất của cô ấy trong lòng tớ, tớ quyết định đặt cho cô ấy một xưng hô độc nhất, chỉ có tớ mới có thể gọi." Thẩm Chiêu Chiêu tuyên bố với vẻ tự hào.
Người không biết còn tưởng cô đang công khai bạn trai.
Nghe vậy, Thịnh Trử Ý ở một bên không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn cô.
"Xem ra cậu rất thích cô ấy. Không được, từ nay về sau, tớ cũng sẽ gọi cô ấy là cô Thái Thái. Hahaha, nghe thật đáng yêu." Tang Dữu Dữu nói xong liền cười trước.
"Được thôi, vì cậu là bạn thân của tớ nên cậu được phép gọi giống tớ. Để tớ kể cho, vừa rồi cô ấy đứng về phía tớ, bất chấp áp lực từ hiệu trưởng. Vì vậy tớ quyết định, sau này tớ sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, sẽ chiều chuộng cô ấy."
Thịnh Trử Ý ở một bên thản nhiên nhìn cô, bình tĩnh nhắc nhở: “Nếu anh nhớ không lầm, bài kiểm tra tiếng Anh cao nhất của em chỉ có 80 điểm. Trước khi quyết định chiều chuộng cô ấy, chẳng phải em nên nâng điểm tiếng Anh của mình lên trước sao?”
Sắc mặt Thẩm Chiêu Chiêu lập tức tối sầm.
Người này không thể không nói những chuyện làm người ta mất hứng được sao?
Cô không phục, hừ hừ nói: "Bài kiểm tra cao nhất của em chỉ đạt 80 điểm, nhưng không có nghĩa là em chỉ có thể đạt được 80 điểm thôi. Anh chờ xem, lần sau em chắc chắn sẽ thi được cao hơn." Trước kia cô không muốn cố gắng, nếu cô cố gắng, chắc chắn sẽ thi được trên 80 điểm.
Tang Dữu Dữu vui mừng nói: "Bây giờ tớ tin cậu thật sự thích cô Thái Thái rồi!"
"Tại sao?"
"Lúc trước, người khiến cậu muốn cố gắng là bạn học Trử Ý." Trước đó cô nhóc này đã học tập chăm chỉ để được vào cùng lớp với Thịnh Trử Ý, nhưng sau khi chia lớp, cô lại lộ ra nguyên hình.
Bây giờ, cô vì cô giáo chủ nhiệm mới mà muốn bắt đầu cố gắng lại từ đầu.
Điều này có nghĩa là, trong lòng cô, cô chủ nhiệm mới có địa vị tương đương với Trử Ý.
Một người quen hơn mười năm, người kia quen chưa đầy một tháng. Nếu đây không phải là thích thật thì sẽ thật vô lý.
Nghe xong lời Tang Dữu Dữu nói, Thịnh Trử Ý không ngăn được suy nghĩ nhiều.
Anh nhìn Thẩm Chiêu Chiêu với vẻ kinh ngạc và ngoài ý muốn.
Nhưng anh giấu rất giỏi, không ai nhận thấy điều bất thường ở anh.
Sau giờ học, Thịnh Trử Ý tranh thủ lúc Thẩm Chiêu Chiêu vắng mặt, hỏi Tang Dữu Dữu: "Cậu vừa nói, người khiến em ấy muốn cố gắng là có ý gì?”
"Cậu không biết à?" Tang Dữu Dữu kinh ngạc nhìn anh, "Cậu không thấy năm ngoái Chiêu Chiêu đột nhiên trở nên rất chăm chỉ sao? Cậu ấy muốn lúc thi chia lớp sẽ thi vào cùng lớp với cậu, vậy nên cậu ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc."
Thịnh Trử Ý nghe được lời này thì không khỏi sửng sốt một lát, sau khi định thần lại, khóe miệng anh không khỏi hơi nhếch lên, nhưng anh nhanh chóng kiềm chế bản thân.
"Hai người đang nói gì vậy?" Thẩm Chiêu Chiêu vừa mới quay lại, thuận miệng hỏi.
"Không có gì." Thịnh Trử Ý nói trước Tang Dữu Dữu, từ trong cặp lấy ra một bình sữa chua đưa cho cô.
"Cho em à?" Thẩm Chiêu Chiêu cười nhận lấy, "Sao đột nhiên lại tốt với em thế?"
Thịnh Trử Ý: "Nếu không muốn thì trả lại cho anh!"
"Ai nói em không muốn!" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức thu tay về.
Thịnh Trử Ý lấy một bình khác đưa cho Tang Dữu Dữu.
Tang Dữu Dữu được sủng ái mà lo sợ, lập tức nhìn thoáng qua hướng Thẩm Chiêu Chiêu, như có điều suy nghĩ, chợt mỉm cười.
"Không có." Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu, “Còn có cô Thái Thái nói giúp tớ nữa."
"Cô Thái Thái?" Tang Dữu Dữu lập tức không kịp phản ứng.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Chính là cô chủ nhiệm của chúng ta, Thái Điềm."
Lúc này Tang Dữu Dữu mới phản ứng lại: "Sao cậu lại gọi cô ấy là Thái Thái? Không phải mọi người đều gọi cô ấy là cô Điềm Điềm sao?"
"Ừm, để thể hiện địa vị độc nhất của cô ấy trong lòng tớ, tớ quyết định đặt cho cô ấy một xưng hô độc nhất, chỉ có tớ mới có thể gọi." Thẩm Chiêu Chiêu tuyên bố với vẻ tự hào.
Người không biết còn tưởng cô đang công khai bạn trai.
Nghe vậy, Thịnh Trử Ý ở một bên không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn cô.
"Xem ra cậu rất thích cô ấy. Không được, từ nay về sau, tớ cũng sẽ gọi cô ấy là cô Thái Thái. Hahaha, nghe thật đáng yêu." Tang Dữu Dữu nói xong liền cười trước.
"Được thôi, vì cậu là bạn thân của tớ nên cậu được phép gọi giống tớ. Để tớ kể cho, vừa rồi cô ấy đứng về phía tớ, bất chấp áp lực từ hiệu trưởng. Vì vậy tớ quyết định, sau này tớ sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, sẽ chiều chuộng cô ấy."
Thịnh Trử Ý ở một bên thản nhiên nhìn cô, bình tĩnh nhắc nhở: “Nếu anh nhớ không lầm, bài kiểm tra tiếng Anh cao nhất của em chỉ có 80 điểm. Trước khi quyết định chiều chuộng cô ấy, chẳng phải em nên nâng điểm tiếng Anh của mình lên trước sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Thẩm Chiêu Chiêu lập tức tối sầm.
Người này không thể không nói những chuyện làm người ta mất hứng được sao?
Cô không phục, hừ hừ nói: "Bài kiểm tra cao nhất của em chỉ đạt 80 điểm, nhưng không có nghĩa là em chỉ có thể đạt được 80 điểm thôi. Anh chờ xem, lần sau em chắc chắn sẽ thi được cao hơn." Trước kia cô không muốn cố gắng, nếu cô cố gắng, chắc chắn sẽ thi được trên 80 điểm.
Tang Dữu Dữu vui mừng nói: "Bây giờ tớ tin cậu thật sự thích cô Thái Thái rồi!"
"Tại sao?"
"Lúc trước, người khiến cậu muốn cố gắng là bạn học Trử Ý." Trước đó cô nhóc này đã học tập chăm chỉ để được vào cùng lớp với Thịnh Trử Ý, nhưng sau khi chia lớp, cô lại lộ ra nguyên hình.
Bây giờ, cô vì cô giáo chủ nhiệm mới mà muốn bắt đầu cố gắng lại từ đầu.
Điều này có nghĩa là, trong lòng cô, cô chủ nhiệm mới có địa vị tương đương với Trử Ý.
Một người quen hơn mười năm, người kia quen chưa đầy một tháng. Nếu đây không phải là thích thật thì sẽ thật vô lý.
Nghe xong lời Tang Dữu Dữu nói, Thịnh Trử Ý không ngăn được suy nghĩ nhiều.
Anh nhìn Thẩm Chiêu Chiêu với vẻ kinh ngạc và ngoài ý muốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng anh giấu rất giỏi, không ai nhận thấy điều bất thường ở anh.
Sau giờ học, Thịnh Trử Ý tranh thủ lúc Thẩm Chiêu Chiêu vắng mặt, hỏi Tang Dữu Dữu: "Cậu vừa nói, người khiến em ấy muốn cố gắng là có ý gì?”
"Cậu không biết à?" Tang Dữu Dữu kinh ngạc nhìn anh, "Cậu không thấy năm ngoái Chiêu Chiêu đột nhiên trở nên rất chăm chỉ sao? Cậu ấy muốn lúc thi chia lớp sẽ thi vào cùng lớp với cậu, vậy nên cậu ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc."
Thịnh Trử Ý nghe được lời này thì không khỏi sửng sốt một lát, sau khi định thần lại, khóe miệng anh không khỏi hơi nhếch lên, nhưng anh nhanh chóng kiềm chế bản thân.
"Hai người đang nói gì vậy?" Thẩm Chiêu Chiêu vừa mới quay lại, thuận miệng hỏi.
"Không có gì." Thịnh Trử Ý nói trước Tang Dữu Dữu, từ trong cặp lấy ra một bình sữa chua đưa cho cô.
"Cho em à?" Thẩm Chiêu Chiêu cười nhận lấy, "Sao đột nhiên lại tốt với em thế?"
Thịnh Trử Ý: "Nếu không muốn thì trả lại cho anh!"
"Ai nói em không muốn!" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức thu tay về.
Thịnh Trử Ý lấy một bình khác đưa cho Tang Dữu Dữu.
Tang Dữu Dữu được sủng ái mà lo sợ, lập tức nhìn thoáng qua hướng Thẩm Chiêu Chiêu, như có điều suy nghĩ, chợt mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro