Siêu Ngọt! Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Người Trung Quố...
2024-11-10 19:10:21
Thẩm Chiêu Chiêu dùng thìa múc một viên bánh tròn tròn đáng yêu, đưa đến bên miệng Thịnh Trử Ý, nói: "A——, nếm thử đi, ngon lắm."
"Anh không ăn!"
"Nếm thử đi, ngon thật mà. Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc, anh nếm thử sẽ biết." Thẩm Chiêu Chiêu lại nâng thìa lên, nhìn anh đầy mong đợi.
Thịnh Trử Ý nhìn cô, rồi nhìn viên bánh trôi nước trong tay cô, hơi nhíu mày, cuối cùng cúi đầu cắn một miếng.
"Thế nào? Có phải rất ngon không?" Con ngươi Thẩm Chiêu Chiêu sáng lấp lánh, phảng phất như có sao rơi trong mắt cô.
"Ừm!" Ánh mắt Thịnh Trử Ý loé lên, mơ hồ gật đầu. Anh không nếm ra được mùi vị của chè trôi nước, nhưng anh chỉ biết rằng đôi mắt của cô rất sáng và đẹp.
Sau khi nhận được đánh giá của đối phương, Thẩm Chiêu Chiêu lập tức cong mắt, ý cười giữa lông mày và trong mắt càng sâu hơn.
Cô nóng lòng cầm thìa lên, múc một thìa cho vào miệng, trong nháy mắt hài lòng híp mắt lại, giống như mèo con thoả mãn, để cho người ta không nhịn được muốn xoa đầu cô.
Thịnh Trử Ý thực sự làm vậy, đến lúc nhận ra thì tay anh đã đặt lên đầu đối phương.
Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt một chút, chớp mắt, khó hiểu nhìn anh.
Thịnh Trử Ý định thần lại, nhanh chóng thu tay về, tự nhiên nói với cô: "Đi về thôi!"
"A!" Thẩm Chiêu Chiêu cẩn thận bưng bát ngồi xuống ghế sau, thổi gió, ăn một miếng chè trôi nước, tâm tình cũng bay bổng theo.
Nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt.
Thịnh Trử Ý quay lại nhìn cô, đường cong giữa lông mày anh vô thức trở nên nhu hòa.
Mười ba mười bốn tuổi, chính là tuổi dậy thì, là thời điểm hormone bộc phát.
Nhất là các cô gái đang ở độ tuổi thích tưởng tượng.
Là hotboy mới của trường, Thịnh Trử Ý liên tục nhận được những bức thư tình.
Mặc dù anh chưa bao giờ đáp lại nhưng điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của các nữ sinh.
Ngoài việc trao thư tình và bày tỏ tình cảm trực tiếp, một số người còn đi đường vòng.
Một ngày nọ, Thẩm Chiêu Chiêu đang trên đường từ nhà vệ sinh trở lại lớp học thì bị chặn lại.
"Cậu là Thẩm Chiêu Chiêu sao? Có phải cậu và Thịnh Trử Ý có quan hệ rất tốt không?" Nữ sinh vừa tò mò đánh giá cô vừa hỏi.
Thẩm Chiêu Chiêu còn tưởng đối phương đến gây chuyện, nhưng đối phương lại nắm lấy tay cô, xấu hổ hỏi: "Vậy cậu có biết cậu ấy thích kiểu con gái nào không? Cậu có thể giúp tớ đưa cái này cho cậu ấy được không?”
Nói xong, không đợi Thẩm Chiêu Chiêu từ chối, nữ sinh trực tiếp nhét một bức thư tình vào tay cô.
"Cám ơn cậu, những thứ này là mời cậu ăn.” Cùng với bức thư tình còn có một chai nước uống và một gói đồ ăn vặt.
Đối phương buông đồ xuống rồi bỏ chạy không dấu vết.
"Này? Tớ..." Thẩm Chiêu Chiêu cầm những thứ đó trong tay, ngay cả cơ hội lên tiếng cũng không có, huống chi là từ chối.
"Cậu thật sự muốn gửi cho cậu ấy à?” Tang Dữu Dữu ở bên cạnh nhìn bức thư tình trong tay cô, sau đó nhìn cô.
Không biết tại sao, nhưng cô ấy có linh cảm, nếu cô nhóc này thật sự đưa cho đối phương thì người nào đó sẽ rất tức giận.
Thẩm Chiêu Chiêu cũng không nói nên lời: "Nếu không thì sao? Cho dù tớ muốn trả lại thì cũng phải biết đối phương là ai mới được."
Nhưng thậm chí cô còn không biết tên của người kia.
Trường học lớn như vậy, cô cũng không thể đi hỏi từng người một?
Đã không trả lại được, coi như làm việc tốt vậy!
Hơn nữa, dù sao cũng chỉ là một bức thư tình thôi mà, ngày nào người nào đó cũng nhận được rất nhiều, bớt một cái cũng không sao.
Hẳn là anh sẽ không để ý đâu.
"Anh không ăn!"
"Nếm thử đi, ngon thật mà. Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc, anh nếm thử sẽ biết." Thẩm Chiêu Chiêu lại nâng thìa lên, nhìn anh đầy mong đợi.
Thịnh Trử Ý nhìn cô, rồi nhìn viên bánh trôi nước trong tay cô, hơi nhíu mày, cuối cùng cúi đầu cắn một miếng.
"Thế nào? Có phải rất ngon không?" Con ngươi Thẩm Chiêu Chiêu sáng lấp lánh, phảng phất như có sao rơi trong mắt cô.
"Ừm!" Ánh mắt Thịnh Trử Ý loé lên, mơ hồ gật đầu. Anh không nếm ra được mùi vị của chè trôi nước, nhưng anh chỉ biết rằng đôi mắt của cô rất sáng và đẹp.
Sau khi nhận được đánh giá của đối phương, Thẩm Chiêu Chiêu lập tức cong mắt, ý cười giữa lông mày và trong mắt càng sâu hơn.
Cô nóng lòng cầm thìa lên, múc một thìa cho vào miệng, trong nháy mắt hài lòng híp mắt lại, giống như mèo con thoả mãn, để cho người ta không nhịn được muốn xoa đầu cô.
Thịnh Trử Ý thực sự làm vậy, đến lúc nhận ra thì tay anh đã đặt lên đầu đối phương.
Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt một chút, chớp mắt, khó hiểu nhìn anh.
Thịnh Trử Ý định thần lại, nhanh chóng thu tay về, tự nhiên nói với cô: "Đi về thôi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A!" Thẩm Chiêu Chiêu cẩn thận bưng bát ngồi xuống ghế sau, thổi gió, ăn một miếng chè trôi nước, tâm tình cũng bay bổng theo.
Nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt.
Thịnh Trử Ý quay lại nhìn cô, đường cong giữa lông mày anh vô thức trở nên nhu hòa.
Mười ba mười bốn tuổi, chính là tuổi dậy thì, là thời điểm hormone bộc phát.
Nhất là các cô gái đang ở độ tuổi thích tưởng tượng.
Là hotboy mới của trường, Thịnh Trử Ý liên tục nhận được những bức thư tình.
Mặc dù anh chưa bao giờ đáp lại nhưng điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của các nữ sinh.
Ngoài việc trao thư tình và bày tỏ tình cảm trực tiếp, một số người còn đi đường vòng.
Một ngày nọ, Thẩm Chiêu Chiêu đang trên đường từ nhà vệ sinh trở lại lớp học thì bị chặn lại.
"Cậu là Thẩm Chiêu Chiêu sao? Có phải cậu và Thịnh Trử Ý có quan hệ rất tốt không?" Nữ sinh vừa tò mò đánh giá cô vừa hỏi.
Thẩm Chiêu Chiêu còn tưởng đối phương đến gây chuyện, nhưng đối phương lại nắm lấy tay cô, xấu hổ hỏi: "Vậy cậu có biết cậu ấy thích kiểu con gái nào không? Cậu có thể giúp tớ đưa cái này cho cậu ấy được không?”
Nói xong, không đợi Thẩm Chiêu Chiêu từ chối, nữ sinh trực tiếp nhét một bức thư tình vào tay cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cám ơn cậu, những thứ này là mời cậu ăn.” Cùng với bức thư tình còn có một chai nước uống và một gói đồ ăn vặt.
Đối phương buông đồ xuống rồi bỏ chạy không dấu vết.
"Này? Tớ..." Thẩm Chiêu Chiêu cầm những thứ đó trong tay, ngay cả cơ hội lên tiếng cũng không có, huống chi là từ chối.
"Cậu thật sự muốn gửi cho cậu ấy à?” Tang Dữu Dữu ở bên cạnh nhìn bức thư tình trong tay cô, sau đó nhìn cô.
Không biết tại sao, nhưng cô ấy có linh cảm, nếu cô nhóc này thật sự đưa cho đối phương thì người nào đó sẽ rất tức giận.
Thẩm Chiêu Chiêu cũng không nói nên lời: "Nếu không thì sao? Cho dù tớ muốn trả lại thì cũng phải biết đối phương là ai mới được."
Nhưng thậm chí cô còn không biết tên của người kia.
Trường học lớn như vậy, cô cũng không thể đi hỏi từng người một?
Đã không trả lại được, coi như làm việc tốt vậy!
Hơn nữa, dù sao cũng chỉ là một bức thư tình thôi mà, ngày nào người nào đó cũng nhận được rất nhiều, bớt một cái cũng không sao.
Hẳn là anh sẽ không để ý đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro