Siêu Ngọt! Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Nhường cơ hội.
2024-11-10 19:10:21
Tang Dữu Dữu thở dài: "Thật ghen tị với các cậu, các cậu vẫn còn dư sức để thi đấu. Bây giờ chỉ làm chín bài tập về nhà thôi đã khiến tớ sứt đầu mẻ trán rồi. Mà tớ nghe nói việc thi đấu rất mệt mỏi, nhất là các cuộc thi cấp ba, rất khó, không cùng trình độ với cấp tiểu học hay trung học cơ sở."
Tuy nhiên, những người khác vẫn có cơ hội cố gắng, nhưng cô ấy còn không có cơ hội để cố gắng.
Thẩm Chiêu Chiêu cũng đã nghe nói đến chuyện này nên cô đã từ chối giáo viên ngay lập tức.
Nhưng, khi nghĩ đến việc đến Bắc Kinh huấn luyện, Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy mình vẫn có thể cố gắng hơn nữa.
Hai người vừa nói chuyện vừa đến sân bóng rổ.
Trận đấu đã bắt đầu.
Bên ngoài sân bóng có rất nhiều nữ sinh đến xem náo nhiệt, trong đó có bạn cùng lớp Tang Dữu Dữu, cũng có một số lớp khác.
Cách xa vẫn có thể nghe thấy tiếng các cô gái hét "cố lên", trong lúc đó còn có thể nghe thấy tên Lục Tục.
Thẩm Chiêu Chiêu nhận ra mấy người hò hét nhiệt tình nhất đều là bạn cùng lớp của Tang Dữu Dữu, không khỏi cười nói: "Các bạn nữ lớp cậu nhiệt tình thật đấy."
Tang Dữu Dữu tặc lưỡi nói: "Phải nói là, tớ không nhìn ra, tên Lục Tục kia rất được hoan nghênh."
Trong lúc nghỉ giữa trận, Thẩm Chiêu Chiêu lôi kéo cô ấy nói: "Đi thôi, đi đưa nước cho cậu ấy."
Tang Dữu Dữu nhìn nhóm nữ sinh đang kích động xung quanh mình, nói: "Hay là thôi nhỉ? Nhường cơ hội cho người khác?"
Trong lúc hai người đang nói chuyện, có một nữ sinh chủ động mang nước đi về phía Lục Tục, nhưng không biết Lục Tục đã nói gì với đối phương, nữ sinh kia thất vọng rời đi.
Giây tiếp theo, Lục Tục sải bước về phía Thẩm Chiêu Chiêu và Tang Dữu Dữu, không nói một lời, trực tiếp giật lấy nước trên tay Tang Dữu Dữu, vừa vặn vừa nói: "Hai người đưa nước mà lề mề thế?"
"Bọn tớ sợ làm phiền cậu, muốn tạo cơ hội cho cậu mà." Tang Dữu Dữu cười như không cười nhìn cậu, nói đùa.
Lục Tục một hơi uống hết hơn nửa chai nước, sau đó nhìn cô ấy nói: "Cơ hội gì?"
Tang Dữu Dữu: "Đương nhiên là để cho những cô gái khác có cơ hội tiếp cận cậu, như vậy cậu có thể quen biết nhiều cô gái hơn, tăng cơ hội tiếp xúc với những cô gái khác."
"Cả ngày hai người nghĩ gì thế?" Lục Tục trợn mắt nhìn đối phương.
Tang Dữu Dữu chớp mắt nhìn cậu: "Nói thật đi, nhìn thấy nhiều nữ sinh đến cổ vũ cho cậu như vậy, có phải trong lòng cậu rất kiêu ngạo không?'
"Có nghĩa là anh đây rất có mị lực!" Lục Tục nhướng mày kiêu ngạo, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để khoe khoang.
"Yue ~~~" Tang Dữu Dữu bày ra vẻ buồn nôn, nói: "Lục Tục, cậu có thể tém tém lại được không?"
Lục Tục rũ mồ hôi trên đầu, vuốt mái tóc ướt sũng ra sau, để lộ đường nét rõ ràng trên khuôn mặt, nói: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy dáng vẻ chơi bóng của anh đây rất đẹp trai sao?"
Tang Dữu Dữu: "Tớ không cảm thấy vậy!"
"Đó là bởi vì cậu không có ánh mắt nhìn người." Lục Tục hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Thẩm Chiêu Chiêu, cậu nói xem, anh đây có đẹp trai không?”
"Ừ, tạm được!" Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu, "So với các bạn lớp cậu, đúng là cậu nổi bật thật." Ý là, trong lớp của họ, không có ai đủ sức đánh lại cậu.
Nếu so sánh như vậy, tên này cũng không tệ lắm!
"Phụt——"
Tang Dữu Dữu không nhịn được cười lớn: "Nghe thấy chưa, cậu là tiểu nhân chọn tướng, nếu có Thịnh Trử Ý ở đây, cậu làm gì có cơ hội tỏa sáng chứ?"
"Chúng ta có còn là bạn bè không vậy?"
Lục Tục uất ức.
Dù đó là sự thật thì cậu không cần phải nói trực tiếp đâu...
Tuy nhiên, những người khác vẫn có cơ hội cố gắng, nhưng cô ấy còn không có cơ hội để cố gắng.
Thẩm Chiêu Chiêu cũng đã nghe nói đến chuyện này nên cô đã từ chối giáo viên ngay lập tức.
Nhưng, khi nghĩ đến việc đến Bắc Kinh huấn luyện, Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy mình vẫn có thể cố gắng hơn nữa.
Hai người vừa nói chuyện vừa đến sân bóng rổ.
Trận đấu đã bắt đầu.
Bên ngoài sân bóng có rất nhiều nữ sinh đến xem náo nhiệt, trong đó có bạn cùng lớp Tang Dữu Dữu, cũng có một số lớp khác.
Cách xa vẫn có thể nghe thấy tiếng các cô gái hét "cố lên", trong lúc đó còn có thể nghe thấy tên Lục Tục.
Thẩm Chiêu Chiêu nhận ra mấy người hò hét nhiệt tình nhất đều là bạn cùng lớp của Tang Dữu Dữu, không khỏi cười nói: "Các bạn nữ lớp cậu nhiệt tình thật đấy."
Tang Dữu Dữu tặc lưỡi nói: "Phải nói là, tớ không nhìn ra, tên Lục Tục kia rất được hoan nghênh."
Trong lúc nghỉ giữa trận, Thẩm Chiêu Chiêu lôi kéo cô ấy nói: "Đi thôi, đi đưa nước cho cậu ấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tang Dữu Dữu nhìn nhóm nữ sinh đang kích động xung quanh mình, nói: "Hay là thôi nhỉ? Nhường cơ hội cho người khác?"
Trong lúc hai người đang nói chuyện, có một nữ sinh chủ động mang nước đi về phía Lục Tục, nhưng không biết Lục Tục đã nói gì với đối phương, nữ sinh kia thất vọng rời đi.
Giây tiếp theo, Lục Tục sải bước về phía Thẩm Chiêu Chiêu và Tang Dữu Dữu, không nói một lời, trực tiếp giật lấy nước trên tay Tang Dữu Dữu, vừa vặn vừa nói: "Hai người đưa nước mà lề mề thế?"
"Bọn tớ sợ làm phiền cậu, muốn tạo cơ hội cho cậu mà." Tang Dữu Dữu cười như không cười nhìn cậu, nói đùa.
Lục Tục một hơi uống hết hơn nửa chai nước, sau đó nhìn cô ấy nói: "Cơ hội gì?"
Tang Dữu Dữu: "Đương nhiên là để cho những cô gái khác có cơ hội tiếp cận cậu, như vậy cậu có thể quen biết nhiều cô gái hơn, tăng cơ hội tiếp xúc với những cô gái khác."
"Cả ngày hai người nghĩ gì thế?" Lục Tục trợn mắt nhìn đối phương.
Tang Dữu Dữu chớp mắt nhìn cậu: "Nói thật đi, nhìn thấy nhiều nữ sinh đến cổ vũ cho cậu như vậy, có phải trong lòng cậu rất kiêu ngạo không?'
"Có nghĩa là anh đây rất có mị lực!" Lục Tục nhướng mày kiêu ngạo, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để khoe khoang.
"Yue ~~~" Tang Dữu Dữu bày ra vẻ buồn nôn, nói: "Lục Tục, cậu có thể tém tém lại được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Tục rũ mồ hôi trên đầu, vuốt mái tóc ướt sũng ra sau, để lộ đường nét rõ ràng trên khuôn mặt, nói: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy dáng vẻ chơi bóng của anh đây rất đẹp trai sao?"
Tang Dữu Dữu: "Tớ không cảm thấy vậy!"
"Đó là bởi vì cậu không có ánh mắt nhìn người." Lục Tục hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Thẩm Chiêu Chiêu, cậu nói xem, anh đây có đẹp trai không?”
"Ừ, tạm được!" Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu, "So với các bạn lớp cậu, đúng là cậu nổi bật thật." Ý là, trong lớp của họ, không có ai đủ sức đánh lại cậu.
Nếu so sánh như vậy, tên này cũng không tệ lắm!
"Phụt——"
Tang Dữu Dữu không nhịn được cười lớn: "Nghe thấy chưa, cậu là tiểu nhân chọn tướng, nếu có Thịnh Trử Ý ở đây, cậu làm gì có cơ hội tỏa sáng chứ?"
"Chúng ta có còn là bạn bè không vậy?"
Lục Tục uất ức.
Dù đó là sự thật thì cậu không cần phải nói trực tiếp đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro