Siêu Ngọt! Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Nữ thần và nữ t...
2024-11-10 19:10:21
Khi Thẩm Chiêu Chiêu quay đầu lại, cô thấy Diệp Vi An mặc đồ thể thao. Cô ta buộc tóc đuôi ngựa, bên trên mặc áo bra thể thao màu trắng, bên dưới là quần yoga màu đen, làm nổi bật vóc dáng hoàn hảo của mình.
Thẩm Chiêu Chiêu vô thức nhìn xuống bản thân, bộ đồ thể thao rộng thùng thình, tóc thì túm lại rồi buộc qua loa trước khi đi ra ngoài.
Không có gì ngạc nhiên khi người ta gọi cô ta là nữ thần.
Còn mình thì chỉ có thể làm nữ thần kinh.
Đối diện cô ta là Thịnh Trử Ý, người vừa mới chạy xong một vòng.
Thịnh Trử Ý chỉ khẽ gật đầu chào đối phương, sau đó nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu muốn tránh nhưng đã quá muộn.
Thịnh Trử Ý đi về phía cô, nói: "Không phải anh bảo em đi từ từ sao, sao em còn ở đây?"
"Em mệt, chỉ nghỉ ngơi một chút thôi." Giọng Thẩm Chiêu Chiêu yếu ớt.
"Chào buổi sáng, Chiêu Chiêu!" Diệp Vi An thấy cô thì kinh ngạc, sau đó mỉm cười bước tới chào hỏi cô.
"Chào buổi sáng!" Thẩm Chiêu Chiêu cứng ngắc đáp lại.
"Hai cậu... hẹn trước sao?" Diệp Vi An nhìn hai người.
"Không, bọn tớ chỉ tình cờ gặp nhau thôi." Thẩm Chiêu Chiêu sợ bị lộ mối quan hệ của mình và Thịnh Trử Ý nên cười gượng gạo phủ nhận.
Thịnh Trử Ý liếc cô một cái, không nói gì.
Ánh mắt Diệp Vi An dừng lại ở Thịnh Trử Ý, sau đó cô ta cười với Thẩm Chiêu Chiêu, không biết có tin hay không, sau đó đề nghị: "Chúng ta cùng tập luyện nhé?"
Thẩm Chiêu Chiêu đảo mắt rồi nói: "À, hình như tớ bị trẹo chân rồi, hai người cứ chạy trước đi, tớ nghỉ ngơi thêm chút nữa."
"Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt nhé." Diệp Vi An cười nói.
Nhưng Thịnh Trử Ý trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu, nói: “Ở đâu?”
Sắc mặt Diệp Vi An không khỏi thay đổi, vẻ mặt Thẩm Chiêu Chiêu cũng vậy: "Cái, cái gì?" Sự xuất hiện đột ngột của đối phương khiến cô sợ đến mức không biết nói gì.
Thịnh Trử Ý: "Chân! Không phải em nói bị trẹo chân sao?"
Thẩm Chiêu Chiêu nào dám để anh kiểm tra, hơn nữa, cô chỉ nói dối mà thôi.
"À, không cần kiểm tra đâu, hình như em khoẻ lại rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu vô thức lùi lại một bước, không quên nháy mắt với Thịnh Trử Ý.
Anh chàng này sao vậy?
Không sợ người khác nghi ngờ mối quan hệ của họ sao?
"Nếu đã khoẻ thì chúng ta tiếp tục đi!" Thịnh Trử Ý đứng dậy nói.
Thẩm Chiêu Chiêu:......
Người này có phải là gỗ không?
Không thấy nữ thần muốn ở riêng với anh sao? Cô chen vào giữa làm bóng đèn làm gì?
Lúc này, Diệp Vi An cũng hồi thần, mỉm cười nhìn Thẩm Chiêu Chiêu: "Vậy chúng ta cùng đi nhé?"
"Được, được!" Thẩm Chiêu Chiêu chỉ có thể đồng ý.
Cô còn tưởng mình có thể tiếp tục lười biếng, nhưng bây giờ thì không được rồi.
Ba người cùng nhau chạy dọc bờ hồ, Thẩm Chiêu Chiêu vốn định giả vờ không theo kịp để từ từ kéo khoảng cách với hai người. Ai ngờ tên Thịnh Trử Ý không biết bị chập mạch nào, còn chạy chậm cùng cô.
Cô chạy chậm bao nhiêu thì anh cũng chạy chậm bấy nhiêu. Trong khoảng thời gian này, Diệp Vi An đã quay lại nhìn họ vài lần, sau đó cũng chạy chậm theo họ.
Khiến cho các ông bà đang tập thể dục bên đường cứ nhìn chằm chằm vào ba người họ.
Ngay cả ông lão 80 tuổi bên cạnh cũng có thể chạy nhanh hơn ba người họ, khi chạy ngang qua ba người, ông ấy thở dài: "Giới trẻ bây giờ hỏng rồi!"
Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể tăng tốc độ. Cuối cùng, cô mệt như chó, ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc.
Thẩm Chiêu Chiêu vô thức nhìn xuống bản thân, bộ đồ thể thao rộng thùng thình, tóc thì túm lại rồi buộc qua loa trước khi đi ra ngoài.
Không có gì ngạc nhiên khi người ta gọi cô ta là nữ thần.
Còn mình thì chỉ có thể làm nữ thần kinh.
Đối diện cô ta là Thịnh Trử Ý, người vừa mới chạy xong một vòng.
Thịnh Trử Ý chỉ khẽ gật đầu chào đối phương, sau đó nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu muốn tránh nhưng đã quá muộn.
Thịnh Trử Ý đi về phía cô, nói: "Không phải anh bảo em đi từ từ sao, sao em còn ở đây?"
"Em mệt, chỉ nghỉ ngơi một chút thôi." Giọng Thẩm Chiêu Chiêu yếu ớt.
"Chào buổi sáng, Chiêu Chiêu!" Diệp Vi An thấy cô thì kinh ngạc, sau đó mỉm cười bước tới chào hỏi cô.
"Chào buổi sáng!" Thẩm Chiêu Chiêu cứng ngắc đáp lại.
"Hai cậu... hẹn trước sao?" Diệp Vi An nhìn hai người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không, bọn tớ chỉ tình cờ gặp nhau thôi." Thẩm Chiêu Chiêu sợ bị lộ mối quan hệ của mình và Thịnh Trử Ý nên cười gượng gạo phủ nhận.
Thịnh Trử Ý liếc cô một cái, không nói gì.
Ánh mắt Diệp Vi An dừng lại ở Thịnh Trử Ý, sau đó cô ta cười với Thẩm Chiêu Chiêu, không biết có tin hay không, sau đó đề nghị: "Chúng ta cùng tập luyện nhé?"
Thẩm Chiêu Chiêu đảo mắt rồi nói: "À, hình như tớ bị trẹo chân rồi, hai người cứ chạy trước đi, tớ nghỉ ngơi thêm chút nữa."
"Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt nhé." Diệp Vi An cười nói.
Nhưng Thịnh Trử Ý trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu, nói: “Ở đâu?”
Sắc mặt Diệp Vi An không khỏi thay đổi, vẻ mặt Thẩm Chiêu Chiêu cũng vậy: "Cái, cái gì?" Sự xuất hiện đột ngột của đối phương khiến cô sợ đến mức không biết nói gì.
Thịnh Trử Ý: "Chân! Không phải em nói bị trẹo chân sao?"
Thẩm Chiêu Chiêu nào dám để anh kiểm tra, hơn nữa, cô chỉ nói dối mà thôi.
"À, không cần kiểm tra đâu, hình như em khoẻ lại rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu vô thức lùi lại một bước, không quên nháy mắt với Thịnh Trử Ý.
Anh chàng này sao vậy?
Không sợ người khác nghi ngờ mối quan hệ của họ sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu đã khoẻ thì chúng ta tiếp tục đi!" Thịnh Trử Ý đứng dậy nói.
Thẩm Chiêu Chiêu:......
Người này có phải là gỗ không?
Không thấy nữ thần muốn ở riêng với anh sao? Cô chen vào giữa làm bóng đèn làm gì?
Lúc này, Diệp Vi An cũng hồi thần, mỉm cười nhìn Thẩm Chiêu Chiêu: "Vậy chúng ta cùng đi nhé?"
"Được, được!" Thẩm Chiêu Chiêu chỉ có thể đồng ý.
Cô còn tưởng mình có thể tiếp tục lười biếng, nhưng bây giờ thì không được rồi.
Ba người cùng nhau chạy dọc bờ hồ, Thẩm Chiêu Chiêu vốn định giả vờ không theo kịp để từ từ kéo khoảng cách với hai người. Ai ngờ tên Thịnh Trử Ý không biết bị chập mạch nào, còn chạy chậm cùng cô.
Cô chạy chậm bao nhiêu thì anh cũng chạy chậm bấy nhiêu. Trong khoảng thời gian này, Diệp Vi An đã quay lại nhìn họ vài lần, sau đó cũng chạy chậm theo họ.
Khiến cho các ông bà đang tập thể dục bên đường cứ nhìn chằm chằm vào ba người họ.
Ngay cả ông lão 80 tuổi bên cạnh cũng có thể chạy nhanh hơn ba người họ, khi chạy ngang qua ba người, ông ấy thở dài: "Giới trẻ bây giờ hỏng rồi!"
Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể tăng tốc độ. Cuối cùng, cô mệt như chó, ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro