Siêu Phàm Thuở Bình Minh

: Barron

Văn Sao Công

2024-11-16 00:45:00

Siêu phàm thưở bình minh - Người dịch: Nxkhiêm

- Được! Ta muốn làm thịt ngươi!

Charles xoa xoa cái bụng, cắn răng nói.

Đợi đến sau khi đau đớn đi qua., hắn lập tức đứng lên, điên cuồng hét lên nhào tới.

- Toàn Phong Thối!

Suru tránh qua một bên rồi đột nhiên nhảy lên thật cao, chân phái đá ra, trúng ngay cổ của Charles.

Ầm!

Charles lấy tư thế chó ăn cứt kinh điển ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Nhưng mà Suru lại cau mày, bởi vì khi nhìn về phía bảng thuộc tính, hắn thấy được.

(Điểm kinh nghiệm: 5)

'Không biến hóa, vừa nãy đánh bại không có kinh nghiệm. . .'

Trong lòng hắn thở dài một tiếng: 'Xem ra ý nghĩ xoạt kinh nghiệm vô hạn cũng phá diệt. . .'

Lần thứ nhất đối địch sẽ cho kinh nghiệm cao nhất, lần thứ hai giảm phân nửa, lần thứ ba dứt khoát về không, tình huống như thế, khiến cho hắn không khỏi âm thầm nhổ nước bọt:

'Ngón tay vàng vẫn trí năng hóa như thế làm cái gì? Ta tìm lỗ thủng dễ dàng sao?'

Nếu như bình thường đánh bại không chiếm được kinh nghiệm, như vậy chỉ có thử nghiệm đánh chết.

Nhưng hiện tại là xã hội pháp trị, nếu Suru dám làm như thế, bảo đảm lập tức sẽ có cảnh sát tới cửa tra đồng hồ nước.

- Charles! Charles!

Người huấn luyện viên còn lại trong câu lạc bộ cố gắng đánh thức Charles. Sau khi kiểm tra kỹ, trong lòng của người này thở một hơi dài, chợt hắn giận dữ nhìn về phía Suru:

- Ngươi làm sao có thể như vậy?

- Chỉ là thi đấu giao lưu bình thường mà thôi. . . Nếu như huấn luyện viên Charles không phục, ta bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh hắn trở lại!

Suru nhún nhún vai, thản nhiên nói.

Lẽ nào phải là ta bị đánh nằm trên mặt đất mới là tình tiết hợp lý?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi nói ra câu này, hắn nhìn thấy Charles rõ ràng rụt đầu, dĩ nhiên không dám đối diện với hắn, trong lòng không khỏi hơi động: 'Đây là bị đánh phục rồi?'

Bình thường, học viên nam mâu thuẫn thì có khi chỉ cần đánh mấy trận là thôi.

Mà làm người hai đời, trong lòng của Suru càng vô cùng rõ ràng, có mấy kẻ thoạt nhìn dáng người cao lớn, hung ác, trên thực tế, chỉ cần đánh phục một lần, phá tan điều đối phương dựa dẫm, bảo đảm hắn sẽ nghe lời dịu ngoan hơn cả thỏ.

Điều huấn luyện viên Charles dựa dẫm vào chính là võ lực hắn cho rằng không tệ kia mà thôi.

Lúc này, bị Suru đánh bại ba lần, hắn đã hoàn toàn không có dũng khí để tiếp tục làm khó dễ Suru nữa.

Dù sao, không phải là người nào trong nhà đều có quyền thế. Cho dù ở thế nào đi nữa thì người bình thường mới là đại đa số, hậu đài bình thường, bối cảnh bình thường, đánh nhau cũng đánh không lại, không lựa chọn dừng tay còn có thể làm sao?

'Nha, đúng là còn có một lựa chọn, cầu viện!'

Suru nhìn về phía người huấn luyện viên cuối cùng với ánh mắt nghiền ngẫm.

- Hoặc là. . . Vị huấn luyện viên này cũng muốn ra tay?

- Đương nhiên!

Người huấn luyện viên cuối cùng này đi lên võ đài:

- Tuy rằng chỉ là một câu lạc bộ cho sinh viên đại học, nhưng nếu như truyền đi, nói ba người huấn luyện viên chúng ta bại ở trên tay một con chim non, xã trưởng trở về cũng không tha cho mấy người chúng ta! Ta là Barron Benrian!

- Suru! Suru Broadley!

Vẻ mặt của Suru trở nên trịnh trọng.

Barron này rõ ràng không giống với hai huấn luyện viên trước.

Sau khi đi lên võ đài, hơi thở của hắn liền trầm tĩnh lại, giống như là thú hoang đi săn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, làm cho người ta có một loại cảm giác nguy hiểm.

'Người này. . . rất mạnh. Kinh nghiệm thực chiến khẳng định phong phú hơn ta, nói không chừng còn đã từng giết người!'

Thuộc tính tinh thần hơi cao khiến cho Suru nhận biết được nhiều thứ hơn.

- Bắt đầu!

Câu lạc bộ võ thuật lại trở nên yên tĩnh, mọi người yên tĩnh chờ đợi.

Sau khi Angellia ra hiệu, Barron ở đối diện Suru lập tức động.

Trong miệng hắn phát ra một tiếng gào thét rồi hắn vươn tay ra, đấm thẳng một quyền!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhanh!

Cú đấm này có tốc độ cực nhanh, then chốt là không chút do dự nào, mang theo một loại tín niệm ‘Tất sát’ .

'Hắn thật sự muốn giết ta?'

Trong lòng của Suru lập tức xuất hiện ảo giác này, chóp mũi giống như là ngửi được mùi máu tanh, đại não nhất thời cũng không thể suy nghĩ cách đối phó.

Dù sao thì hắn chỉ là một sinh viên đại học bình thường, kinh nghiệm thực chiến quá ít, không có trải qua tình huống như thế.

Thời khắc nguy cấp, thân thể lại tự chuyển động một cách tự nhiên, đầu đột nhiên ngửa ra sau, tay phải cong thành trảo, chộp vào cổ họng của Barron.

Lấy thương đổi thương!

Ngươi tàn nhẫn, ta lại càng tàn nhẫn hơn!

Nhìn thấy phản ứng của Suru, biểu cảm ở trên mặt của Barron lập tức càng thêm nghiêm túc. Hắn lựa chọn lùi về sau phòng thủ, trong lòng hết sức kỳ quái.

Một sinh viên đại học bình thường làm sao có khả năng có loại phản ứng chiến đấu này? Then chốt là không muốn sống, quá điên cuồng!

Chỉ là một trận thi đấu mà thôi! Làm như thế đáng sao?

Nhưng ý niệm này vừa mới xuất hiện, Barron đã thấy Suru xông lên trước, Bát Hình Thức hoàn mỹ nối liền, như mưa to gió lớn.

Barron miễn cưỡng chống đỡ một lúc, bỗng nhiên trượt chân, cả người ngã xuống đất, bị Suru khóa lại chỗ yếu.

- Ta. . . Ta dĩ nhiên thua?

- Đúng, ngươi thua rồi!

Suru buông tay ra, miệng thở dốc.

Vừa nãy, một vòng cuối cùng bạo phát tiêu hao lượng lớn thể lực của hắn.

Trên thực tế, thực lực của Barron này còn phải cao hơn hắn một bậc, nhưng vừa bắt đầu, khi đối mặt với mình, lúc bản thân dùng đấu pháp lấy thương đổi thương, hắn lại lựa chọn lui bước.

Mà chính bởi vì lựa chọn lui bước này khiến cho hắn lập tức rơi vào thế hạ phong, đến thua cũng không có cơ hội quay lại.

Đây mới thực sự là chiến đấu, thắng bại chỉ ở trong mấy chục giây, đồng thời người có thực lực cao không nhất định có thể thắng!

'Bất kể nói thế nào, ta lại thắng rồi!'

Suru nhìn về phía bảng thuộc tính, lúc thấy được nhắc nhở (điểm kinh nghiệm+15), trong lòng càng thêm vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Phàm Thuở Bình Minh

Số ký tự: 0