Điều Tra
Văn Sao Công
2024-11-16 00:45:00
Siêu phàm thưở bình minh - Người dịch: Nxkhiêm
Cái gì?
Trong lòng của Suru cảm thấy kinh hãi, hắn không nghĩ tới sau khi đi ra ngoài, Thi Cơ này lại làm ra những chuyện lớn như vậy.
Bình thường, phép thuật Thi Cơ Sáng Sinh chỉ là thao túng thi thể một cách đơn giản, một khi khoảng cách giữa Thi Cơ và người làm phép quá xa, hoặc là mất đi nguồn năng lượng, chẳng mấy chốc sẽ mất đi tất cả năng lực hoạt động, thậm chí mục nát mới đúng.
- Beatrix. . . Không! Nàng không phải là người như thế!
Mặc dù nghĩ vậy nhưng ở mặt ngoài, Suru vẫn là làm ra vẻ mặt khó có thể tin tưởng.
- Như vậy. . . Suru tiên sinh, có thể nói cho chúng ta, vào buổi chiều, khoảng từ sáu giờ đến tám giờ, ngày mùng 3 tháng 7, ngươi ở nơi nào, làm chuyện gì, có người nào làm chứng hay không?
Người cảnh sát nữ dùng nắp bút gõ gõ sổ ghi chép, đọc câu hỏi rõ ràng từng chữ.
- Ta. . . Ta ở quán cafe Tháp Trắng, hẹn hò với Beatrix!
Suru vò đầu:
- Nếu nói khác lạ thì hẳn là chuyện ai mời ai. Bởi vì rõ ràng là nàng mời ta, nhưng nàng lại nói là ta mời nàng. . . Tuy rằng bắt đầu cũng không hoàn mỹ, nhưng quá trình cuối cùng cũng vẫn được!
Điểm đáng ngờ này e sợ Molly sớm đã nói qua, Suru cũng không có ý định che giấu.
- Hai bên đều cho rằng là đối phương mời sao? Các ngươi đến cùng hàn huyên chuyện gì? Không nên gạt ta, đêm đó cậu làm cái gì, chúng ta đều biết!
Người cảnh sát nam bỗng nhiên mở miệng, cả vẻ mặt lẫn giọng nói đều trở nên nghiêm túc.
Ha ha, làm ta sợ hay sao?
Một người đóng vai phản diện, một người đóng vai chính diện, kịch bản cũ rích này ta cũng đã gặp nhiều trong tiểu thuyết với phim ảnh ở kiếp trước rồi!
- Ta không có nói dối. . .
Trong lòng của Suru cười thầm, mặt ngoài thì nơm nớp lo sợ, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của người cảnh sát nữ, hắn giả vờ nuốt nước bọt, nói tiếp:
- Lúc đầu, vì chuyện ai mời ai, chúng ta có tranh chấp một chút nhưng sau đó cảm thấy có thể là người nào đó muốn mai mối hai chúng ta mà thôi. Sau khi biết ta nhận được thư mời của phòng thí nghiệm Lục Thụ Bảo, nàng cũng chân thành chúc phúc ta. . . Khụ khụ, phương thức chúc mừng có hơi đặc biệt một chút. Các vị chắc cũng hiểu . . .
Nói đến đây, Suru lập tức tỏ vẻ ngượng ngùng, hai người cảnh sát cũng liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ cười, từ lời khai của nhân viên quán café, bọn họ cũng đã suy đoán được chuyện này. Chỉ có thể thầm nói ở trong lòng, người trẻ tuổi thật sự là dễ làm quen.
- Sau đó chúng ta ở cửa quán cafe chia tay, ta tiện đường đi tới thư viện, ở nơi đó đọc sách đến mười giờ, trở về ngủ. . . Đúng rồi, trong thư viện lúc đó có rất nhiều người, họ hẳn là đều có thể làm chứng cho ta!
- Chính là như vậy?
Người cảnh sát nam cùng người cảnh sát nữ liếc mắt nhìn nhau:
- Đêm đó ngươi có cảm thấy Beatrix rất ừm. . . nói như thế nào nhỉ . . . Đặc biệt hay không?
Suru giả vờ như đang nhớ lại:
- Không có!
- Vậy cũng tốt!
Người cảnh sát nữ lại hỏi thêm mấy vấn đề, thu hồi sổ ghi chép, đứng lên:
- Nếu như cậu nhớ tới nội dung gì khác, có thể liên hệ ta bằng số điện thoại trên danh thiếp!
Nàng đưa qua một tấm danh thiếp rồi cùng người cảnh sát nam đi ra khỏi ký túc xá.
- Chờ một chút!
Suru đưa bọn họ ra cửa, đột nhiên hỏi:
- Ta có thể hỏi một câu hay không? Lần cuối Beatrix xuất hiên là ở nơi nào?
Hai người cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, người cảnh sát nữ trầm trọng nói:
- Nàng ra mặt ở thành phố Boii, sau đó hoàn toàn mất tích. . .
Thành phố Boii!
Đó là một thành phố ở phía Tây thành phố Niya. Từ đại học Saint George, dù ngồi xe lửa hơi nước cũng cần mấy giờ mới có thể đến chỗ đó.
‘Cũng thật là đủ xa!’
Suru tiễn bọn họ đi, tiện tay đóng cửa lại, nhìn danh thiếp trên tay:
- Marilyn Louna! Thú vị!
Chính mình chuẩn bị có lẽ cũng không tính là vô cùng hoàn mỹ.
Nếu như Beatrix thật sự mất đi phép thuật thao túng, thi thể bị phát hiện, chính mình vẫn sẽ có hiềm nghi. Dù sao theo như hắn suy đoán, thế giới này vẫn còn tồn tại siêu phàm, dù cảnh sát bình thường không biết nhưng không có nghĩa là chính phủ không biết. Có thể sẽ có tồn tại đội ngũ chuyên nghiệp để xử lí những chuyện liên quan đến siêu phàm.
Nhưng lúc này, nàng lại trở thành tội phạm truy nã!
Suru thật sự cảm giác thế sự vô thường.
‘Nhưng chuyện này cũng có chỗ tốt. . . Ít nhất Beatrix giết người, liên quan gì tới ta? Không có bất kỳ chứng cớ nào có thể kéo hai chuyện này tới cùng nhau. . . Bởi vậy, ta hiềm nghi rất nhỏ, bằng không chính là trực tiếp mời ta đi sở cảnh sát tra hỏi. . .’
‘Tuy rằng như vậy, chỉ có điều là một ít điều tra còn có giám thị trong bóng tối hẳn là không tránh được.’
Suru căn bản không sợ bị điều tra, bởi vì lời hắn nói phần lớn đều là thật sự, chính mình rõ rõ ràng ràng, không e ngại lộ ra kẽ hở gì cả.
Cho tới theo dõi điều tra, bản thân mình mong còn không được đây!
Tốt nhất hung thủ phía sau màn kia nhìn thấy mình có cảnh sát bảo vệ, chủ động từ bỏ tập kích bản thân thì đó thực sự là chuyện vui mừng lớn.
Cái gì?
Trong lòng của Suru cảm thấy kinh hãi, hắn không nghĩ tới sau khi đi ra ngoài, Thi Cơ này lại làm ra những chuyện lớn như vậy.
Bình thường, phép thuật Thi Cơ Sáng Sinh chỉ là thao túng thi thể một cách đơn giản, một khi khoảng cách giữa Thi Cơ và người làm phép quá xa, hoặc là mất đi nguồn năng lượng, chẳng mấy chốc sẽ mất đi tất cả năng lực hoạt động, thậm chí mục nát mới đúng.
- Beatrix. . . Không! Nàng không phải là người như thế!
Mặc dù nghĩ vậy nhưng ở mặt ngoài, Suru vẫn là làm ra vẻ mặt khó có thể tin tưởng.
- Như vậy. . . Suru tiên sinh, có thể nói cho chúng ta, vào buổi chiều, khoảng từ sáu giờ đến tám giờ, ngày mùng 3 tháng 7, ngươi ở nơi nào, làm chuyện gì, có người nào làm chứng hay không?
Người cảnh sát nữ dùng nắp bút gõ gõ sổ ghi chép, đọc câu hỏi rõ ràng từng chữ.
- Ta. . . Ta ở quán cafe Tháp Trắng, hẹn hò với Beatrix!
Suru vò đầu:
- Nếu nói khác lạ thì hẳn là chuyện ai mời ai. Bởi vì rõ ràng là nàng mời ta, nhưng nàng lại nói là ta mời nàng. . . Tuy rằng bắt đầu cũng không hoàn mỹ, nhưng quá trình cuối cùng cũng vẫn được!
Điểm đáng ngờ này e sợ Molly sớm đã nói qua, Suru cũng không có ý định che giấu.
- Hai bên đều cho rằng là đối phương mời sao? Các ngươi đến cùng hàn huyên chuyện gì? Không nên gạt ta, đêm đó cậu làm cái gì, chúng ta đều biết!
Người cảnh sát nam bỗng nhiên mở miệng, cả vẻ mặt lẫn giọng nói đều trở nên nghiêm túc.
Ha ha, làm ta sợ hay sao?
Một người đóng vai phản diện, một người đóng vai chính diện, kịch bản cũ rích này ta cũng đã gặp nhiều trong tiểu thuyết với phim ảnh ở kiếp trước rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta không có nói dối. . .
Trong lòng của Suru cười thầm, mặt ngoài thì nơm nớp lo sợ, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của người cảnh sát nữ, hắn giả vờ nuốt nước bọt, nói tiếp:
- Lúc đầu, vì chuyện ai mời ai, chúng ta có tranh chấp một chút nhưng sau đó cảm thấy có thể là người nào đó muốn mai mối hai chúng ta mà thôi. Sau khi biết ta nhận được thư mời của phòng thí nghiệm Lục Thụ Bảo, nàng cũng chân thành chúc phúc ta. . . Khụ khụ, phương thức chúc mừng có hơi đặc biệt một chút. Các vị chắc cũng hiểu . . .
Nói đến đây, Suru lập tức tỏ vẻ ngượng ngùng, hai người cảnh sát cũng liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ cười, từ lời khai của nhân viên quán café, bọn họ cũng đã suy đoán được chuyện này. Chỉ có thể thầm nói ở trong lòng, người trẻ tuổi thật sự là dễ làm quen.
- Sau đó chúng ta ở cửa quán cafe chia tay, ta tiện đường đi tới thư viện, ở nơi đó đọc sách đến mười giờ, trở về ngủ. . . Đúng rồi, trong thư viện lúc đó có rất nhiều người, họ hẳn là đều có thể làm chứng cho ta!
- Chính là như vậy?
Người cảnh sát nam cùng người cảnh sát nữ liếc mắt nhìn nhau:
- Đêm đó ngươi có cảm thấy Beatrix rất ừm. . . nói như thế nào nhỉ . . . Đặc biệt hay không?
Suru giả vờ như đang nhớ lại:
- Không có!
- Vậy cũng tốt!
Người cảnh sát nữ lại hỏi thêm mấy vấn đề, thu hồi sổ ghi chép, đứng lên:
- Nếu như cậu nhớ tới nội dung gì khác, có thể liên hệ ta bằng số điện thoại trên danh thiếp!
Nàng đưa qua một tấm danh thiếp rồi cùng người cảnh sát nam đi ra khỏi ký túc xá.
- Chờ một chút!
Suru đưa bọn họ ra cửa, đột nhiên hỏi:
- Ta có thể hỏi một câu hay không? Lần cuối Beatrix xuất hiên là ở nơi nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, người cảnh sát nữ trầm trọng nói:
- Nàng ra mặt ở thành phố Boii, sau đó hoàn toàn mất tích. . .
Thành phố Boii!
Đó là một thành phố ở phía Tây thành phố Niya. Từ đại học Saint George, dù ngồi xe lửa hơi nước cũng cần mấy giờ mới có thể đến chỗ đó.
‘Cũng thật là đủ xa!’
Suru tiễn bọn họ đi, tiện tay đóng cửa lại, nhìn danh thiếp trên tay:
- Marilyn Louna! Thú vị!
Chính mình chuẩn bị có lẽ cũng không tính là vô cùng hoàn mỹ.
Nếu như Beatrix thật sự mất đi phép thuật thao túng, thi thể bị phát hiện, chính mình vẫn sẽ có hiềm nghi. Dù sao theo như hắn suy đoán, thế giới này vẫn còn tồn tại siêu phàm, dù cảnh sát bình thường không biết nhưng không có nghĩa là chính phủ không biết. Có thể sẽ có tồn tại đội ngũ chuyên nghiệp để xử lí những chuyện liên quan đến siêu phàm.
Nhưng lúc này, nàng lại trở thành tội phạm truy nã!
Suru thật sự cảm giác thế sự vô thường.
‘Nhưng chuyện này cũng có chỗ tốt. . . Ít nhất Beatrix giết người, liên quan gì tới ta? Không có bất kỳ chứng cớ nào có thể kéo hai chuyện này tới cùng nhau. . . Bởi vậy, ta hiềm nghi rất nhỏ, bằng không chính là trực tiếp mời ta đi sở cảnh sát tra hỏi. . .’
‘Tuy rằng như vậy, chỉ có điều là một ít điều tra còn có giám thị trong bóng tối hẳn là không tránh được.’
Suru căn bản không sợ bị điều tra, bởi vì lời hắn nói phần lớn đều là thật sự, chính mình rõ rõ ràng ràng, không e ngại lộ ra kẽ hở gì cả.
Cho tới theo dõi điều tra, bản thân mình mong còn không được đây!
Tốt nhất hung thủ phía sau màn kia nhìn thấy mình có cảnh sát bảo vệ, chủ động từ bỏ tập kích bản thân thì đó thực sự là chuyện vui mừng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro