Hẹn Riêng
Văn Sao Công
2024-11-16 00:45:00
Siêu phàm thưở bình minh - Người dịch: Nxkhiêm
Ngày mùa hè, gió đêm thổi mang đến bầu không khí sảng khoái.
Màn đêm buông xuống, Suru tản bộ dọc theo bờ sông. Trong lúc không hề để ý, hắn đã đi đến phụ cận Câu lạc bộ võ thuật.
Hắn tới nơi này là vì ‘Đánh thức’Donald, không cần tiếp tục làm chuyện mất mặt xấu hổ.
Đương nhiên, đối với lượng kinh nghiệm có thể thu hoạch từ đối phương, hắn cũng mười phần mong đợi.
Trước không nói, lúc này đối phương tuyệt đối có địch ý đối với hắn.
‘Quái màu đỏ, lượng kinh nghiệm thu hoạch trong lần đầu đánh bại khẳng định cao hơn Barron!’
Suru vừa đi tới chỗ cửa lớn của Câu lạc bộ võ thuật, mấy học viên đã cảnh giác xông tới:
- Ngươi muốn làm gì?
- Hắc! Mọi người thả lỏng đi!
Nhìn thấy bọn họ hầu như muốn động thủ, Suru lập tức nói:
- Ta tìm đến Donald, chúng ta cần nói chuyện!
- Các ngươi đi về làm việc đi, để cho ta!
Đang lúc này, Angellia đi tới, nói với mấy học viên.
Sau khi đuổi bọn họ đi, nàng nhìn về phía Suru, biểu hiện khá là phức tạp:
- Ngươi còn tới đây làm cái gì?
- Ta cảm thấy, sự kiện này từ vừa mới bắt đầu chính là một hiểu lầm, không thể để cho sai lầm tiếp tục kéo dài nữa!
Suru chân thành nhìn thẳng Angellia:
- Nghe ta nói, huấn luyện viên. . . Ta muốn nói chuyện với xã trưởng Donald, chỉ hai người chúng ta thôi! Địa điểm là ở bên hồ trong rừng cây nhỏ! Phiền phức huấn luyện viên chuyển cáo cho hắn giúp ta!
Donald nói không chắc lúc này còn tự tin tràn đầy, nhất định phải chính diện thất bại một lần, mới sẽ tỉnh táo lại được.
Thế nhưng, lại không thể công khai động thủ ở trước mặt nhiều người như vậy.
Nhất định phải là tư mật, không có người thứ ba chứng kiến.
Suru cảm thấy chính mình cũng thật là dụng tâm lương khổ đây.
Chính là không biết đối phương có cảm kích hay không.
- . . .
Angellia không còn gì để nói.
Một mình ngươi đánh bại ba vị huấn luyện viên của Câu lạc bộ, thậm chí 2 trong số đó là do chính ngươi khiêu khích, bây giờ quay lại nói hiểu lầm có phải là quá muộn hay không? Nàng thầm cho rằng lời này là Suru có ý chịu thua.
Chỉ đó điều, bởi vì thiện lương, nàng vẫn nói:
- Ta sẽ chuyển cáo xã trưởng, còn có đi hay không chính là chuyện của hắn.
- Cảm tạ!
Suru trịnh trọng nói cám ơn rồi xoay người đi ra khỏi cửa lớn của Câu lạc bộ võ thuật.
Trong rừng cây, Suru ngẩng đầu nhìn trời, vầng trăng lưỡi liềm chiếu sáng mấy ngôi sao ở xung quanh.
Mặt trăng ở nơi này không giống với kiếp trước, kích thước hầu như là gấp hai đến ba lần. Chỉ bằng điểm này, hắn liền biết, bây giờ cùng kiếp trước hoàn toàn là hai thế giới khác biệt.
- Thế nhưng. . . Ánh trăng này vẫn là đẹp đẽ như thế!
Suru than thở một tiếng, bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy chàng trai chói sáng giống như Donald đi tới:
- Ngươi tìm ta đúng không?
- Đúng, ta tìm ngươi!
Suru gật đầu:
- Ta cảm thấy. . . Hai bên chúng ta có hiểu nhầm, không cần tới mức độ công khai quyết đấu vào ngày mai, không bằng hiện tại giải quyết luôn, ngươi thấy làm sao?
- Ngươi nghĩ lén lút giải quyết sao?
Donald chỉ cươi cười:
- Có thể. . . Chỉ cần ngươi gia nhập Câu lạc bộ võ thuật, trở thành huấn luyện viên!
Nếu như là như vậy, danh dự của Câu lạc bộ cũng có thể cứu vãn.
- Huấn luyện viên sao? Lương tuần bao nhiêu?
Suru lập tức hỏi.
- . . .
Nghe thấy câu hỏi này, Donald có chút lúng túng, hắn đúng là không nghĩ tới Suru dĩ nhiên nghiêm túc suy tính đến đề nghị này, hoặc là nói, chịu thua nhanh như vậy:
- Chúng ta là Câu lạc bộ võ thuật của đại học nên sẽ được trường học trợ cấp, ngoài ra còn có một vài người quyên góp nhưng huấn luyện viên giống như không có tiền lương, chỉ đó điều có thể thu phí thông qua phụ đạo riêng. . .
- Hóa ra là như vậy, thế thì ta từ chối!
Suru hiện tại rất bận, không có thời gian đi để ý tới những chuyện khác.
Nếu như đãi ngộ của Câu lạc bộ võ thuật khá tốt thì còn có thể suy nghĩ, hết lần này tới lần khác là như vậy.
- Vậy thì không có cách nào. . .
Donald mở ra hai tay:
- Ta rất chờ mong trận chiến vào ngày mai!
Niềm tin của hắn tràn đầy, trải qua trận đấu thử lúc trước, hắn có thể xác định, Suru này tuy rằng rất lợi hại, nhưng còn không phải là đối thủ của chính mình.
- Donald, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm gì đó!
Suru hít sâu một cái:
- Ta nghĩ lén lút giải quyết, là không nghĩ ngày mai để Câu lạc bộ võ thuật mất mặt!
- Mất mặt? Ngươi cảm thấy ta sẽ thua bởi ngươi?
Donald cau mày lại.
- Thắng hoặc là thua, thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?
Suru hít sâu một cái.
- Được!
Donald mặc một bộ đồng phục võ thuật màu trắng rộng rãi, lúc này lập tức thủ thế, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
- Tại sao đáp ứng thống khoái như vậy?
Suru thấy cảnh này, trái lại có chút kỳ quái.
- Bởi vì. . . Ngươi dám đến, nói rõ xác thực có chỗ dựa. . . Mà ở trong giới võ thuật, thực lực chênh lệch cũng không thể nói rõ tất cả!
Donald nghiêm túc trả lời.
Ngày mùa hè, gió đêm thổi mang đến bầu không khí sảng khoái.
Màn đêm buông xuống, Suru tản bộ dọc theo bờ sông. Trong lúc không hề để ý, hắn đã đi đến phụ cận Câu lạc bộ võ thuật.
Hắn tới nơi này là vì ‘Đánh thức’Donald, không cần tiếp tục làm chuyện mất mặt xấu hổ.
Đương nhiên, đối với lượng kinh nghiệm có thể thu hoạch từ đối phương, hắn cũng mười phần mong đợi.
Trước không nói, lúc này đối phương tuyệt đối có địch ý đối với hắn.
‘Quái màu đỏ, lượng kinh nghiệm thu hoạch trong lần đầu đánh bại khẳng định cao hơn Barron!’
Suru vừa đi tới chỗ cửa lớn của Câu lạc bộ võ thuật, mấy học viên đã cảnh giác xông tới:
- Ngươi muốn làm gì?
- Hắc! Mọi người thả lỏng đi!
Nhìn thấy bọn họ hầu như muốn động thủ, Suru lập tức nói:
- Ta tìm đến Donald, chúng ta cần nói chuyện!
- Các ngươi đi về làm việc đi, để cho ta!
Đang lúc này, Angellia đi tới, nói với mấy học viên.
Sau khi đuổi bọn họ đi, nàng nhìn về phía Suru, biểu hiện khá là phức tạp:
- Ngươi còn tới đây làm cái gì?
- Ta cảm thấy, sự kiện này từ vừa mới bắt đầu chính là một hiểu lầm, không thể để cho sai lầm tiếp tục kéo dài nữa!
Suru chân thành nhìn thẳng Angellia:
- Nghe ta nói, huấn luyện viên. . . Ta muốn nói chuyện với xã trưởng Donald, chỉ hai người chúng ta thôi! Địa điểm là ở bên hồ trong rừng cây nhỏ! Phiền phức huấn luyện viên chuyển cáo cho hắn giúp ta!
Donald nói không chắc lúc này còn tự tin tràn đầy, nhất định phải chính diện thất bại một lần, mới sẽ tỉnh táo lại được.
Thế nhưng, lại không thể công khai động thủ ở trước mặt nhiều người như vậy.
Nhất định phải là tư mật, không có người thứ ba chứng kiến.
Suru cảm thấy chính mình cũng thật là dụng tâm lương khổ đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính là không biết đối phương có cảm kích hay không.
- . . .
Angellia không còn gì để nói.
Một mình ngươi đánh bại ba vị huấn luyện viên của Câu lạc bộ, thậm chí 2 trong số đó là do chính ngươi khiêu khích, bây giờ quay lại nói hiểu lầm có phải là quá muộn hay không? Nàng thầm cho rằng lời này là Suru có ý chịu thua.
Chỉ đó điều, bởi vì thiện lương, nàng vẫn nói:
- Ta sẽ chuyển cáo xã trưởng, còn có đi hay không chính là chuyện của hắn.
- Cảm tạ!
Suru trịnh trọng nói cám ơn rồi xoay người đi ra khỏi cửa lớn của Câu lạc bộ võ thuật.
Trong rừng cây, Suru ngẩng đầu nhìn trời, vầng trăng lưỡi liềm chiếu sáng mấy ngôi sao ở xung quanh.
Mặt trăng ở nơi này không giống với kiếp trước, kích thước hầu như là gấp hai đến ba lần. Chỉ bằng điểm này, hắn liền biết, bây giờ cùng kiếp trước hoàn toàn là hai thế giới khác biệt.
- Thế nhưng. . . Ánh trăng này vẫn là đẹp đẽ như thế!
Suru than thở một tiếng, bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy chàng trai chói sáng giống như Donald đi tới:
- Ngươi tìm ta đúng không?
- Đúng, ta tìm ngươi!
Suru gật đầu:
- Ta cảm thấy. . . Hai bên chúng ta có hiểu nhầm, không cần tới mức độ công khai quyết đấu vào ngày mai, không bằng hiện tại giải quyết luôn, ngươi thấy làm sao?
- Ngươi nghĩ lén lút giải quyết sao?
Donald chỉ cươi cười:
- Có thể. . . Chỉ cần ngươi gia nhập Câu lạc bộ võ thuật, trở thành huấn luyện viên!
Nếu như là như vậy, danh dự của Câu lạc bộ cũng có thể cứu vãn.
- Huấn luyện viên sao? Lương tuần bao nhiêu?
Suru lập tức hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- . . .
Nghe thấy câu hỏi này, Donald có chút lúng túng, hắn đúng là không nghĩ tới Suru dĩ nhiên nghiêm túc suy tính đến đề nghị này, hoặc là nói, chịu thua nhanh như vậy:
- Chúng ta là Câu lạc bộ võ thuật của đại học nên sẽ được trường học trợ cấp, ngoài ra còn có một vài người quyên góp nhưng huấn luyện viên giống như không có tiền lương, chỉ đó điều có thể thu phí thông qua phụ đạo riêng. . .
- Hóa ra là như vậy, thế thì ta từ chối!
Suru hiện tại rất bận, không có thời gian đi để ý tới những chuyện khác.
Nếu như đãi ngộ của Câu lạc bộ võ thuật khá tốt thì còn có thể suy nghĩ, hết lần này tới lần khác là như vậy.
- Vậy thì không có cách nào. . .
Donald mở ra hai tay:
- Ta rất chờ mong trận chiến vào ngày mai!
Niềm tin của hắn tràn đầy, trải qua trận đấu thử lúc trước, hắn có thể xác định, Suru này tuy rằng rất lợi hại, nhưng còn không phải là đối thủ của chính mình.
- Donald, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm gì đó!
Suru hít sâu một cái:
- Ta nghĩ lén lút giải quyết, là không nghĩ ngày mai để Câu lạc bộ võ thuật mất mặt!
- Mất mặt? Ngươi cảm thấy ta sẽ thua bởi ngươi?
Donald cau mày lại.
- Thắng hoặc là thua, thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?
Suru hít sâu một cái.
- Được!
Donald mặc một bộ đồng phục võ thuật màu trắng rộng rãi, lúc này lập tức thủ thế, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
- Tại sao đáp ứng thống khoái như vậy?
Suru thấy cảnh này, trái lại có chút kỳ quái.
- Bởi vì. . . Ngươi dám đến, nói rõ xác thực có chỗ dựa. . . Mà ở trong giới võ thuật, thực lực chênh lệch cũng không thể nói rõ tất cả!
Donald nghiêm túc trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro