Siêu Phàm Thuở Bình Minh

Raim Winch

Văn Sao Công

2024-11-16 00:45:00

Siêu phàm thưở bình minh - Người dịch: Nxkhiêm

- Trên thực tế, ta không có luật sư!

Chờ giây lát, Suru đột nhiên mở miệng.

- Không sao, ta có thể giới thiệu cho cậu một người! Cậu không cảm thấy trong này có vấn đề sao?

Donald nói:

- Không sớm không muộn, hết lần này tới lần khác ngay tại thời điểm này lại muốn đưa cậu đi. Rất hiển nhiên, lúc trước, để liên hệ với cao tầng, ta buộc phải tiết lộ một số tình báo, từ đó dẫn đến một vài người muốn tranh cướp!

‘Là đấu tranh quyền lực bên trong sở cảnh sát hay là thượng tầng của thành phố Niya đánh cờ đây? Tranh đấu ở tầng thứ này tốt nhất đừng tới tìm ta...’

Tiểu nhân vật cuốn vào trong tranh đấu như vậy, kết cục chắc chắn sẽ không quá tốt.

Suru trầm mặc một lúc rồi nói:

- Chúng ta phải lập tức đi cầu kiến vị đổng sự Winch kia, giao tình báo ra!

Hắn chỉ là một con kiến nhỏ, đợi đến khi giao hết tình báo, sẽ không còn giá trị quan trọng, đương nhiên sẽ không có người lưu ý nữa.

- Tốt quyết định như vậy đi!

Donald gọi một chiếc xe ngựa, hai người cùng tiến lên, nhìn ngoài cửa xe cảnh vật nhanh chóng trôi qua.

Sau nửa giờ, xe ngựa ngừng lại ở trước một biệt thự cổ điển.

Biệt thự này có diện tích rất lớn, suýt chút nữa có thể xưng là trang viên rồi.

‘Nhìn tới... làm chủ xí nghiệp ở liên bang Bạch Ưng xác thực rất kiếm tiền, đáng tiếc...’

Trong lòng của Suru có chút tiếc nuối, hắn đi theo Donald tiến vào cửa lớn, được một người hầu nam dẫn tới phòng khách.

Ở bốn phía của phòng khách trống trải là bốn cây cột đá cẩm thạch, trên mặt đất được trải bằng thảm đỏ mềm mại, rèm cửa sổ dùng chính là đồ len dạ màu tím xa hoa, hiện ra sự hào hoa phú quý trang nhã. Lúc này rèm cửa được kéo ra, để ánh mặt trời xán lạn thoả thích xuyên thấu cửa sổ, đèn treo thủy tinh to lớn phản chiếu ánh nắng tạo ra những vết lốm đốm trên nền nhà.

- Chủ nhân đang ngủ trưa, xin hai vị chờ chốc lát!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói rõ ý đồ đến sau, một người quản gia mặc áo đuôi nhạn, tóc hoa râm, lại sắp xếp đến cẩn thận tỉ mỉ đứng ra, tiếp đón hai người Donald cùng Suru, cũng biểu thị áy náy.

- Không sao, chúng ta có thể chờ!

Donald ngồi xuống ghế salông.

Bên cạnh, hai người hầu gái chủ động bưng lên ấm thiếc cùng hồng trà, còn có một cái khay bạc chia làm ba tầng tạo hình tinh xảo, ở bên trong mỗi một tầng đều có những chiếc bánh ngọt màu sắc tươi đẹp, mùi thơm nức mũi, hơn nữa đều không lặp lại.

- Tuy rằng thời gian vẫn còn sớm, nhưng ta nghĩ hai vị sẽ không để ý việc hưởng dụng một bữa trà chiều chứ?

Người quản gia ăn nói khôi hài, không lộ ra vẻ gì là đang kéo dài thời gian, khiến cho khách tới cảm giác chờ đợi không phải là quá nhàm chán như vậy.

Thậm chí, Suru kinh ngạc phát hiện người quản gia này còn có kiến thức sâu rộng, các phương diện lịch sử, khoa học, máy chạy bằng hơi nước đều có nghiên cứu, bất luận nhắc đến đề tài nào, đều có thể dễ dàng ứng phó như thường, không khỏi thầm than ở trong lòng.

‘Nguyên lai bình thường sinh viên đại học tốt nghiệp đi ra... Có lẽ còn không bằng một quản gia?’

Leng keng!

Trong khi mọi người còn đang trò chuyện vui vẻ, thời gian trôi qua nhanh chóng, đột nhiên, một vài tiếng chuông truyền tới.

- Xin lỗi!

Lão quản gia nói một câu xin lỗi rồi rời khỏi. Một lát sau, ông trở về, sau lưng còn có một vị thân sĩ.

Suru đánh giá vị tiên sinh Raim Winch này, phát hiện hắn đại khái chừng bốn mươi tuổi, tóc quăn, mắt màu nâu, mang theo một điểm đặc thù của con lai, có một cái bụng bia to mọng.

Nói thật, luận gương mặt có lẽ người này còn không bằng vị quản gia đi phía trước.

Nhưng thái độ tùy ý ở trên mặt của hắn còn có loại khí chất thong dong thân là chủ nhân kia hoàn toàn nói rõ chủ quyền ở nơi đây.

- Chúc ngài buổi trưa an lành, đổng sự Winch!

Donald nhanh chóng đứng dậy nắm tay, giới thiệu giúp Suru:

- Vị này chính là Suru Broadley!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Xin chào, người trẻ tuổi!

Raim chủ động đưa tay ra, chào hỏi bằng cách nắm tay Suru, gật đầu ra hiệu:

- Mời ngồi, ta nghĩ... Chúng ta có thể cẩn thận đàm luận!

Raim vừa dứt lời thì ở sau lưng của hắn, quản gia cùng những người hầu khác đều rất có ánh mắt, không chỉ lui xuống cũng đóng lại cửa phòng.

Trong nháy mắt, bên trong đại sảnh chỉ còn lại xuống ba người Suru.

- Khục khục... bắt đầu nói từ đâu nhỉ?

Suru ho khan, tổ chức ngôn ngữ:

- Tiên sinh Winch, xin cho phép ta mạo muội hỏi thăm, đối với phương diện kia... Ngài hiểu rõ bao nhiêu?

- Ha ha...

Raim nhấp một hớp hồng trà, dùng giọng nói lười biếng trả lời Suru:

- Rất nhiều, nhiều đến vượt qua các ngươi tưởng tượng... Ví dụ như ta biết gia tộc Broadley của cậu chính là một thế gia siêu phàm!

Biểu cảm ở trên mặt của Suru khẽ thay đổi.

- Không cần lo lắng, không cần phải sợ!

Raim nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ cươi cười, làm cái cầu nguyện dấu tay:

- Chúng ta đều là tín đồ của Nữ Thần Quang Minh, mà gia tộc Broadley càng là người thành kính, đời đời phụng dưỡng nữ thần! Nếu không, cậu cho rằng vì sao mình nhập học thử lại thuận lợi như vậy?

Ha ha... Quả nhiên là cáo già! Thông qua tiết lộ một vài tin tình báo chắc chắn, nghĩ muốn đả kích sự tự tin của ta, tiện thể chưởng khống thế cuộc sao?

Suru cười gằn trong lòng, mặt ngoài lại làm bộ vui mừng:

- Như vậy ta có thể kể với ngài rất nhiều chuyện, ta phát hiện một người siêu phàm bí mật ẩn giấu ở trong trường, bởi vậy bị nàng tập kích!

Đây là điển hình lấy kết quả làm nguyên nhân, nhưng Suru đương nhiên không thể nói toàn bộ sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Phàm Thuở Bình Minh

Số ký tự: 0