Siêu Thị Thông Cổ Kim: Ta Tích Hàng Phú Dưỡng Quyền Thần
Chương 33
2024-11-14 00:23:06
Lăng Thiên Quân không hiểu hết ý cô, “Đệ an gì? Đệ đệ của ai?” Nhưng dù sao, hắn vẫn kiên nhẫn chờ.
Lát sau, Hoa Bộ Vãn trở lại với một túi niêm phong và cẩn thận đặt điếu thuốc vào.
“Giữ lại nước miếng của hắn có ích lắm sao?” Lăng Thiên Quân chưa từng nghe đến cách điều tra như vậy, mặc dù hắn từng hợp tác với quan lại và điều tra nhiều vụ án lớn, nhưng chưa ai đề cập đến việc dùng “nước miếng” làm bằng chứng.
Hoa Bộ Vãn đặt túi niêm phong xuống, kiên nhẫn giải thích cho hắn.
“Ở thời đại này, chúng ta đã có cách phân tích DNA, tức là xét nghiệm gen. Ví dụ như máu, nước miếng, tóc... Mỗi người đều có DNA khác nhau, giống như dấu vân tay. Từ đó, chúng ta có thể xác định tội phạm...” Cô vừa nói vừa đưa ngón tay ra chỉ các đường vân trên ngón tay.
Nghe xong, Lăng Thiên Quân cúi xuống nhìn kỹ hoa văn trên ngón tay mình. Thì ra ý nghĩa của việc ký tên và điểm chỉ tay từ xưa cũng là như vậy: mỗi người có nét riêng trong chữ viết và dấu vân tay.
Nhưng hắn không ngờ rằng thế giới sau cả ngàn năm lại có thể kiểm tra gen con người.
Nếu có thể xét nghiệm tóc, máu, nước miếng… thì việc phá án ở Đông Huyền Quốc sẽ giống như có thần trợ giúp!
Lăng Thiên Quân nghĩ đến việc áp dụng những phương pháp này ở Đông Huyền Quốc... Kẻ tội phạm sẽ không còn đường thoát, còn những vụ án bí ẩn biết đâu cũng được phơi bày ra ánh sáng!
Ý nghĩ ấy khiến lòng hắn trở nên cuồng nhiệt.
“Cô xem căn phòng này, hắn đã lục tung mọi thứ, chắc chắn để lại dấu vân tay khắp nơi. Bộ Vãn, cô có định gọi cảnh sát đến bắt hắn không?” Lăng Thiên Quân nhìn quanh một lượt, dò hỏi.
“Anh đã ném ông ta ở đâu? Dẫn tôi đi xem!”
---
Hoa Bộ Vãn theo Lăng Thiên Quân bước đến bên cửa sổ, nhìn thấy Chu Quốc Đống nằm “dang chữ đại” trên mặt đất.
Chỉ cần liếc mắt, cô thấy ngay tay ông ta đang vặn vẹo, răng cửa đã mất hết, khóe miệng còn đang rỉ máu...
Chưa kịp nhìn kỹ, Lăng Thiên Quân đã dùng tay áo rộng chắn trước mặt cô, “Đừng nhìn kẻ bẩn thỉu ấy làm gì.”
Tên kia chỉ mặc một chiếc quần lót, đâu thể để Hoa Bộ Vãn thấy cảnh này được.
Lăng Thiên Quân biết thời đại này không quá khắt khe chuyện ăn mặc, thấy Hoa Bộ Vãn mặc quần đùi cũng là chuyện thường. Vì thế, hắn mới cho cô xem, để chứng minh hắn không hề nói dối.
Lát sau, Hoa Bộ Vãn trở lại với một túi niêm phong và cẩn thận đặt điếu thuốc vào.
“Giữ lại nước miếng của hắn có ích lắm sao?” Lăng Thiên Quân chưa từng nghe đến cách điều tra như vậy, mặc dù hắn từng hợp tác với quan lại và điều tra nhiều vụ án lớn, nhưng chưa ai đề cập đến việc dùng “nước miếng” làm bằng chứng.
Hoa Bộ Vãn đặt túi niêm phong xuống, kiên nhẫn giải thích cho hắn.
“Ở thời đại này, chúng ta đã có cách phân tích DNA, tức là xét nghiệm gen. Ví dụ như máu, nước miếng, tóc... Mỗi người đều có DNA khác nhau, giống như dấu vân tay. Từ đó, chúng ta có thể xác định tội phạm...” Cô vừa nói vừa đưa ngón tay ra chỉ các đường vân trên ngón tay.
Nghe xong, Lăng Thiên Quân cúi xuống nhìn kỹ hoa văn trên ngón tay mình. Thì ra ý nghĩa của việc ký tên và điểm chỉ tay từ xưa cũng là như vậy: mỗi người có nét riêng trong chữ viết và dấu vân tay.
Nhưng hắn không ngờ rằng thế giới sau cả ngàn năm lại có thể kiểm tra gen con người.
Nếu có thể xét nghiệm tóc, máu, nước miếng… thì việc phá án ở Đông Huyền Quốc sẽ giống như có thần trợ giúp!
Lăng Thiên Quân nghĩ đến việc áp dụng những phương pháp này ở Đông Huyền Quốc... Kẻ tội phạm sẽ không còn đường thoát, còn những vụ án bí ẩn biết đâu cũng được phơi bày ra ánh sáng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ý nghĩ ấy khiến lòng hắn trở nên cuồng nhiệt.
“Cô xem căn phòng này, hắn đã lục tung mọi thứ, chắc chắn để lại dấu vân tay khắp nơi. Bộ Vãn, cô có định gọi cảnh sát đến bắt hắn không?” Lăng Thiên Quân nhìn quanh một lượt, dò hỏi.
“Anh đã ném ông ta ở đâu? Dẫn tôi đi xem!”
---
Hoa Bộ Vãn theo Lăng Thiên Quân bước đến bên cửa sổ, nhìn thấy Chu Quốc Đống nằm “dang chữ đại” trên mặt đất.
Chỉ cần liếc mắt, cô thấy ngay tay ông ta đang vặn vẹo, răng cửa đã mất hết, khóe miệng còn đang rỉ máu...
Chưa kịp nhìn kỹ, Lăng Thiên Quân đã dùng tay áo rộng chắn trước mặt cô, “Đừng nhìn kẻ bẩn thỉu ấy làm gì.”
Tên kia chỉ mặc một chiếc quần lót, đâu thể để Hoa Bộ Vãn thấy cảnh này được.
Lăng Thiên Quân biết thời đại này không quá khắt khe chuyện ăn mặc, thấy Hoa Bộ Vãn mặc quần đùi cũng là chuyện thường. Vì thế, hắn mới cho cô xem, để chứng minh hắn không hề nói dối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro