Siêu Thị Thông Cổ Kim: Ta Tích Hàng Phú Dưỡng Quyền Thần
Chương 38
2024-11-14 00:23:06
Trước khi vào thành, họ đã thu tiền và đăng ký:
Một phòng riêng giá năm lượng bạc; ngủ giường chung, mỗi người 30 văn tiền; ngủ phòng chứa củi, mỗi người 20 văn; ngủ lều chăn nuôi, mỗi người 10 văn tiền…
---
Đừng nghĩ rằng một phòng có giá năm lượng là quá đắt, nhưng bên trong muốn cho bao nhiêu người ngủ là tuỳ bọn họ quyết định.
Nhiều người khi nghe mức giá này đã lẩm bẩm mắng quan sai kiếm lời quá nhiều, quá "hút máu"! Tuy nhiên, những người có điều kiện lặng lẽ tiến lên đăng ký, nộp đủ năm lượng bạc.
Những người phía sau cũng bắt đầu bàn bạc với gia đình xem nên chọn loại phòng nào, rồi lần lượt đăng ký và nộp tiền.
Các quan sai đều là người tinh ranh, biết rằng dù là dân nghèo nhưng họ vẫn có cách giữ lại chút tiền. Hơn nữa, trong suốt hành trình còn có thân thích hỗ trợ gửi tiền đi đường. Đã đưa họ đi xa như vậy, dĩ nhiên quan sai cũng phải kiếm chút lời.
Lăng Thiên Quân liếc mắt nhìn gia đình mình, không nghĩ nhiều, cũng đưa năm lượng bạc để đăng ký một phòng cho bốn người.
Họ đến được cổng thành khi trời đã tối, giờ đang ngồi đợi ngoài rìa rừng gần đó.
Họ vừa trải qua một vụ ám sát, ai cũng trong trạng thái kiệt sức, vào thành trong tình cảnh như vậy chắc sẽ khiến người trong thành hoang mang.
Dù vậy, họ vẫn cử hai quan sai vào chào hỏi ở cửa thành. Hai người này cũng vào trước tìm và đặt phòng tại khách điếm, trao đổi với chủ quán về tình hình. Về cơ bản là bao trọn luôn khách điếm cho đoàn, chỉ chờ đến đêm sẽ vào.
Tên quan sai đứng đầu nhìn thấy Lăng Thiên Quân vừa bước ra khỏi rừng, trao đổi vài câu với gia đình rồi lại quay vào rừng.
Mắt hắn khẽ nhíu lại, nhưng ánh mắt lại dừng ở ba người nhà họ Lăng đang ngồi yên bên ngoài. Hắn nhanh chóng phủ định suy nghĩ rằng Lăng Thiên Quân sẽ bỏ rơi gia quyến mà trốn. Lăng Thiên Quân là người luôn lo lắng cho người nhà, chắc chắn sẽ không làm vậy. Việc hắn thường xuyên vào rừng, chẳng lẽ là do… bệnh thận? Rất có thể, rất có thể đấy!
Ai mà ngờ một vị tướng quân như Lăng Thiên Quân lại có ngày gặp phải vấn đề thận yếu cơ chứ.
Lăng Thiên Quân hoàn toàn không biết rằng tên quan sai đứng đầu đang tự biên tự diễn một vở kịch trong đầu, vì lúc này hắn đã quay lại siêu thị, thấy Hoa Bộ Vãn đã trở về với một túi đồ lớn.
Một phòng riêng giá năm lượng bạc; ngủ giường chung, mỗi người 30 văn tiền; ngủ phòng chứa củi, mỗi người 20 văn; ngủ lều chăn nuôi, mỗi người 10 văn tiền…
---
Đừng nghĩ rằng một phòng có giá năm lượng là quá đắt, nhưng bên trong muốn cho bao nhiêu người ngủ là tuỳ bọn họ quyết định.
Nhiều người khi nghe mức giá này đã lẩm bẩm mắng quan sai kiếm lời quá nhiều, quá "hút máu"! Tuy nhiên, những người có điều kiện lặng lẽ tiến lên đăng ký, nộp đủ năm lượng bạc.
Những người phía sau cũng bắt đầu bàn bạc với gia đình xem nên chọn loại phòng nào, rồi lần lượt đăng ký và nộp tiền.
Các quan sai đều là người tinh ranh, biết rằng dù là dân nghèo nhưng họ vẫn có cách giữ lại chút tiền. Hơn nữa, trong suốt hành trình còn có thân thích hỗ trợ gửi tiền đi đường. Đã đưa họ đi xa như vậy, dĩ nhiên quan sai cũng phải kiếm chút lời.
Lăng Thiên Quân liếc mắt nhìn gia đình mình, không nghĩ nhiều, cũng đưa năm lượng bạc để đăng ký một phòng cho bốn người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Họ đến được cổng thành khi trời đã tối, giờ đang ngồi đợi ngoài rìa rừng gần đó.
Họ vừa trải qua một vụ ám sát, ai cũng trong trạng thái kiệt sức, vào thành trong tình cảnh như vậy chắc sẽ khiến người trong thành hoang mang.
Dù vậy, họ vẫn cử hai quan sai vào chào hỏi ở cửa thành. Hai người này cũng vào trước tìm và đặt phòng tại khách điếm, trao đổi với chủ quán về tình hình. Về cơ bản là bao trọn luôn khách điếm cho đoàn, chỉ chờ đến đêm sẽ vào.
Tên quan sai đứng đầu nhìn thấy Lăng Thiên Quân vừa bước ra khỏi rừng, trao đổi vài câu với gia đình rồi lại quay vào rừng.
Mắt hắn khẽ nhíu lại, nhưng ánh mắt lại dừng ở ba người nhà họ Lăng đang ngồi yên bên ngoài. Hắn nhanh chóng phủ định suy nghĩ rằng Lăng Thiên Quân sẽ bỏ rơi gia quyến mà trốn. Lăng Thiên Quân là người luôn lo lắng cho người nhà, chắc chắn sẽ không làm vậy. Việc hắn thường xuyên vào rừng, chẳng lẽ là do… bệnh thận? Rất có thể, rất có thể đấy!
Ai mà ngờ một vị tướng quân như Lăng Thiên Quân lại có ngày gặp phải vấn đề thận yếu cơ chứ.
Lăng Thiên Quân hoàn toàn không biết rằng tên quan sai đứng đầu đang tự biên tự diễn một vở kịch trong đầu, vì lúc này hắn đã quay lại siêu thị, thấy Hoa Bộ Vãn đã trở về với một túi đồ lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro