Siêu Thị Thông Cổ Kim: Ta Tích Hàng Phú Dưỡng Quyền Thần
Có Mặt
2024-11-14 00:23:06
“A?” Hoa Bộ Vãn lại vặn nắp ra cho hắn xem. “Đúng vậy, chỉ cần xoay nhẹ là mở ra. Ngươi mua mấy chai nước rồi mà chưa uống sao? Chẳng lẽ không biết mở?”
Sau khi ngẫm lại, Hoa Bộ Vãn cũng áy náy: “Xin lỗi nhé, ngươi không hỏi nên ta cũng không để ý. Lúc ấy ta còn nghĩ ngươi là ma quỷ, đâu ngờ là lão tổ tông thật.”
“À… ta vẫn chưa uống.” Lăng Thiên Quân không muốn nhắc đến chuyện phải đập nắp chai trước mặt Hoa Bộ Vãn, nên đành nói dối là chưa uống. Mặc dù thật ra cả nhóm bọn họ đã uống hết sạch.
Hắn học theo động tác của Hoa Bộ Vãn, từ từ xoay nhẹ nắp chai.
Khi nhận ra rằng nắp chai thực ra mở dễ như vậy, thì hắn vừa thấy phấn khởi lại vừa ngượng ngùng.
Cầm chiếc chai mát lạnh trong tay, hắn cẩn thận nhấp một ngụm, vị lạnh thấm vào tận tim, cảm giác tươi mới ngọt ngào, ngon đến lạ!
“Ực ực ực ~” Hắn ngửa cổ uống hết chai nước, rồi mãn nguyện nhìn chiếc chai trống rỗng.
Lúc này, Hoa Bộ Vãn mới mở lời hỏi vào chủ đề chính: “Ngươi là Lăng Thiên Quân từ Đông Huyền Quốc?”
“Có mặt!” Lăng Thiên Quân lập tức ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh.
Hoa Bộ Vãn... ngầm hiểu ra, lão tổ tông này chắc là quan chức.
“Ngươi là lính? Vì sao lại khốn khó đến mức này? Là bại trận, hay là…” Hoa Bộ Vãn nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân rồi hỏi thẳng.
Lăng Thiên Quân ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy nói ra cho yêu tinh biết cũng không sao, vì dù sao cô pháp lực cao thâm, trước sau cũng sẽ hiểu rõ mọi chuyện của hắn.
“Đúng, ta từng là lính, là Chinh Bắc tướng quân tam phẩm của Đông Huyền Quốc. Nhưng vì bị kẻ gian hãm hại, cả nhà ta bị lưu đày đến Lĩnh Nam. Hôm nay là ngày thứ ba trong cuộc lưu đày.”
“Chưởng quầy, ngươi ở trong cánh rừng này bao lâu rồi? Nếu đã hóa thành hình người, có phải đã tu luyện đến 500 năm đạo hạnh không?”
Nghe lời nói của Lăng Thiên Quân, Hoa Bộ Vãn bắt đầu suy nghĩ.
Lưu đày? Loại sự việc này cô đã đọc nhiều trong những bộ tiểu thuyết cổ trang, hiểu rõ hoàn cảnh khốn khổ của những người trên đường lưu đày. Nếu vậy thì giao dịch giữa hai bên có thể kéo dài một thời gian khá lâu đây.
Còn về việc bị kẻ gian hãm hại, trước mắt chỉ nghe hắn nói như vậy, nhưng có thật hay không thì… Cô yên lặng lấy điện thoại tra cứu lịch sử, và không ngờ, chỉ cần tìm kiếm sơ qua đã khiến cô sững sờ.
Cả gia tộc Lăng Thiên Quân đúng là bị diệt thảm!
Sau khi ngẫm lại, Hoa Bộ Vãn cũng áy náy: “Xin lỗi nhé, ngươi không hỏi nên ta cũng không để ý. Lúc ấy ta còn nghĩ ngươi là ma quỷ, đâu ngờ là lão tổ tông thật.”
“À… ta vẫn chưa uống.” Lăng Thiên Quân không muốn nhắc đến chuyện phải đập nắp chai trước mặt Hoa Bộ Vãn, nên đành nói dối là chưa uống. Mặc dù thật ra cả nhóm bọn họ đã uống hết sạch.
Hắn học theo động tác của Hoa Bộ Vãn, từ từ xoay nhẹ nắp chai.
Khi nhận ra rằng nắp chai thực ra mở dễ như vậy, thì hắn vừa thấy phấn khởi lại vừa ngượng ngùng.
Cầm chiếc chai mát lạnh trong tay, hắn cẩn thận nhấp một ngụm, vị lạnh thấm vào tận tim, cảm giác tươi mới ngọt ngào, ngon đến lạ!
“Ực ực ực ~” Hắn ngửa cổ uống hết chai nước, rồi mãn nguyện nhìn chiếc chai trống rỗng.
Lúc này, Hoa Bộ Vãn mới mở lời hỏi vào chủ đề chính: “Ngươi là Lăng Thiên Quân từ Đông Huyền Quốc?”
“Có mặt!” Lăng Thiên Quân lập tức ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoa Bộ Vãn... ngầm hiểu ra, lão tổ tông này chắc là quan chức.
“Ngươi là lính? Vì sao lại khốn khó đến mức này? Là bại trận, hay là…” Hoa Bộ Vãn nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân rồi hỏi thẳng.
Lăng Thiên Quân ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy nói ra cho yêu tinh biết cũng không sao, vì dù sao cô pháp lực cao thâm, trước sau cũng sẽ hiểu rõ mọi chuyện của hắn.
“Đúng, ta từng là lính, là Chinh Bắc tướng quân tam phẩm của Đông Huyền Quốc. Nhưng vì bị kẻ gian hãm hại, cả nhà ta bị lưu đày đến Lĩnh Nam. Hôm nay là ngày thứ ba trong cuộc lưu đày.”
“Chưởng quầy, ngươi ở trong cánh rừng này bao lâu rồi? Nếu đã hóa thành hình người, có phải đã tu luyện đến 500 năm đạo hạnh không?”
Nghe lời nói của Lăng Thiên Quân, Hoa Bộ Vãn bắt đầu suy nghĩ.
Lưu đày? Loại sự việc này cô đã đọc nhiều trong những bộ tiểu thuyết cổ trang, hiểu rõ hoàn cảnh khốn khổ của những người trên đường lưu đày. Nếu vậy thì giao dịch giữa hai bên có thể kéo dài một thời gian khá lâu đây.
Còn về việc bị kẻ gian hãm hại, trước mắt chỉ nghe hắn nói như vậy, nhưng có thật hay không thì… Cô yên lặng lấy điện thoại tra cứu lịch sử, và không ngờ, chỉ cần tìm kiếm sơ qua đã khiến cô sững sờ.
Cả gia tộc Lăng Thiên Quân đúng là bị diệt thảm!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro