Siêu Thị Vạn Vật Bắt Đầu Từ Tích Trữ Hàng Hóa
Chương 25
2024-11-21 10:21:03
“Ta nên gọi tỷ tỷ là gì đây?”
“Ta họ Tần, tên đơn là chữ Tinh, nghĩa là Tinh trong trời nắng.” Tần Tinh vẫn ngồi trên xe điện, ngẩng đầu nhìn nữ tử tự xưng là Tam Nương ở trước mặt. Nhìn thấy đôi mắt nàng ấy đầy vẻ thắc mắc, cô cũng có đôi chút bối rối: "Sao vậy?”
“Ngươi xếp thứ mấy trong nhà vậy?” Tam Nương hỏi.
“Ta là con một của cha mẹ, ngươi có thể gọi ta là Tinh Tinh. Bạn bè và người lớn đều gọi ta như vậy.” Tần Tinh mỉm cười: "Còn ngươi thì sao? Tên ngươi là gì? Ý ta là khuê danh của ngươi.”
“Mọi người đều gọi ta là Tam Nương.” Mặt Tam Nương đỏ bừng, ngập ngừng không nói thêm nữa.
Thấy nàng ấy không nói gì, Tần Tinh cũng không hỏi thêm nữa, cô đưa tay vỗ vỗ vào ghế sau xe điện: “Muốn ngồi không? Ta đưa ngươi đi.”
“Hả?” Tam Nương nhìn chiếc ghế xa lạ trước mặt, nàng ấy tò mò hỏi: “Đi bằng cách nào?”
“Ngươi ngồi xuống thì sẽ biết thôi.” Tần Tinh mỉm cười nắm chặt tay lái xe điện, nhìn Tam Nương cẩn thận ngồi ở ghế sau, cô ngẩng đầu nói với vị quản gia đó: “Ta đưa tiểu thư nhà ngươi đi dạo một vòng, rất nhanh sẽ quay lại, đừng có lo lắng đó.”
Vừa nói cô vừa bật xe điện.
Người phía sau mất thăng bằng, suýt nữa ngã xuống. Tần Tinh lập tức hét lên: “Ôm chặt lấy ta.”
Tam Nương lập tức ôm lấy eo Tần Tinh.
Chiếc xe điện lao tới, đám thị vệ xung quanh vô thức rút kiếm ra, may mà có vị quản gia đó đã đưa tay ra thì mới ngăn người lại.
“Lưu quản gia, như thế sẽ gây nguy hiểm cho tiểu thư.”
Lưu quản gia cau mày, nhìn hai người đang đi xa, nhỏ giọng nói: “Với bản lĩnh như vậy, nếu thật sự muốn ra tay thì không thể ngăn cản nàng ta. Đừng đắc tội nàng ta kẻo gây thêm rắc rối.”
Chiếc xe cứ thế chạy thẳng, chẳng mấy chốc đã rẽ vào một góc khuất không còn nhìn thấy nữa. Tuy nhiên, mấy người họ còn chưa kịp lo lắng thì đã thấy bóng người xuất hiện nơi góc rẽ. Không lâu sau, chiếc xe đã tiến lại gần, đủ để họ nhìn rõ.
“Lợi hại quá, thậm chí còn nhanh hơn cả xe ngựa.”
“Để ta đưa ngươi đi thêm một vòng nữa.” Tần Tinh vừa nói vừa quay xe ngay trước mặt mọi người, sau đó lại chở tiểu cô nương đi tiếp. Lần này đi xa hơn một chút, một lúc sau mới quay lại.
Nhìn thấy đám thị vệ đã rút kiếm ra lại ngượng ngùng cất đi, trên mặt cô không khỏi hiện lên nụ cười.
Khi đến bên cạnh xe ngựa, Tam Nương nhảy xuống khỏi xe điện, rõ ràng hoạt bát hơn lúc trước, kích động nhìn Tần Tinh: “Ngươi là người ở đâu thế? Ta chưa bao giờ gặp người nào giống như ngươi cả, cũng chưa từng thấy chiếc xe kỳ lạ như thế này.”
“Dù sao thì ta cũng không phải người ở đây.” Tần Tinh dựa vào xe điện nhìn người xưa thuần khiết trước mặt: "Ngươi đi đâu vậy?”
“Ta sắp thành thân rồi,” Tam Nương cúi đầu: "Cha đã sắp xếp một mối hôn sự cho ta, đối phương vừa có tiền tài vừa có quyền lực, nếu ta gả qua đó, không chỉ bảo vệ ta bình an mà còn bảo vệ cho cha nương ta được bình an.”
Tần Tinh đứng thẳng: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ta đã mười bảy rồi, nương ta đối xử rất tốt với ta, cho phép ta ở nhà thêm vài năm nữa,” Tam Nương nói một cách nặng nề, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Tinh với ánh mắt chứa vui vẻ: "Hôm nay có thể được gặp được ngươi thật tốt quá. Đây là lần đầu tiên ta được gặp một người đặc biệt như ngươi trong đời.”
Tần Tinh nhìn Tam Nương rồi lại nhìn những người phía sau đang nhìn chằm chằm, cô biết mình không thể thay đổi được tất cả những điều này, huống chi Tam Nương còn nói rằng nàng ấy gả qua bên đó có thể bảo vệ cha nương nàng ấy.
Cô theo phản xạ muốn để lại cho Tam Nương một thứ gì đó, nhưng khi ý nghĩ này vừa mới nảy ra thì trước mắt cô bỗng xuất hiện một thông báo.
“Ta họ Tần, tên đơn là chữ Tinh, nghĩa là Tinh trong trời nắng.” Tần Tinh vẫn ngồi trên xe điện, ngẩng đầu nhìn nữ tử tự xưng là Tam Nương ở trước mặt. Nhìn thấy đôi mắt nàng ấy đầy vẻ thắc mắc, cô cũng có đôi chút bối rối: "Sao vậy?”
“Ngươi xếp thứ mấy trong nhà vậy?” Tam Nương hỏi.
“Ta là con một của cha mẹ, ngươi có thể gọi ta là Tinh Tinh. Bạn bè và người lớn đều gọi ta như vậy.” Tần Tinh mỉm cười: "Còn ngươi thì sao? Tên ngươi là gì? Ý ta là khuê danh của ngươi.”
“Mọi người đều gọi ta là Tam Nương.” Mặt Tam Nương đỏ bừng, ngập ngừng không nói thêm nữa.
Thấy nàng ấy không nói gì, Tần Tinh cũng không hỏi thêm nữa, cô đưa tay vỗ vỗ vào ghế sau xe điện: “Muốn ngồi không? Ta đưa ngươi đi.”
“Hả?” Tam Nương nhìn chiếc ghế xa lạ trước mặt, nàng ấy tò mò hỏi: “Đi bằng cách nào?”
“Ngươi ngồi xuống thì sẽ biết thôi.” Tần Tinh mỉm cười nắm chặt tay lái xe điện, nhìn Tam Nương cẩn thận ngồi ở ghế sau, cô ngẩng đầu nói với vị quản gia đó: “Ta đưa tiểu thư nhà ngươi đi dạo một vòng, rất nhanh sẽ quay lại, đừng có lo lắng đó.”
Vừa nói cô vừa bật xe điện.
Người phía sau mất thăng bằng, suýt nữa ngã xuống. Tần Tinh lập tức hét lên: “Ôm chặt lấy ta.”
Tam Nương lập tức ôm lấy eo Tần Tinh.
Chiếc xe điện lao tới, đám thị vệ xung quanh vô thức rút kiếm ra, may mà có vị quản gia đó đã đưa tay ra thì mới ngăn người lại.
“Lưu quản gia, như thế sẽ gây nguy hiểm cho tiểu thư.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu quản gia cau mày, nhìn hai người đang đi xa, nhỏ giọng nói: “Với bản lĩnh như vậy, nếu thật sự muốn ra tay thì không thể ngăn cản nàng ta. Đừng đắc tội nàng ta kẻo gây thêm rắc rối.”
Chiếc xe cứ thế chạy thẳng, chẳng mấy chốc đã rẽ vào một góc khuất không còn nhìn thấy nữa. Tuy nhiên, mấy người họ còn chưa kịp lo lắng thì đã thấy bóng người xuất hiện nơi góc rẽ. Không lâu sau, chiếc xe đã tiến lại gần, đủ để họ nhìn rõ.
“Lợi hại quá, thậm chí còn nhanh hơn cả xe ngựa.”
“Để ta đưa ngươi đi thêm một vòng nữa.” Tần Tinh vừa nói vừa quay xe ngay trước mặt mọi người, sau đó lại chở tiểu cô nương đi tiếp. Lần này đi xa hơn một chút, một lúc sau mới quay lại.
Nhìn thấy đám thị vệ đã rút kiếm ra lại ngượng ngùng cất đi, trên mặt cô không khỏi hiện lên nụ cười.
Khi đến bên cạnh xe ngựa, Tam Nương nhảy xuống khỏi xe điện, rõ ràng hoạt bát hơn lúc trước, kích động nhìn Tần Tinh: “Ngươi là người ở đâu thế? Ta chưa bao giờ gặp người nào giống như ngươi cả, cũng chưa từng thấy chiếc xe kỳ lạ như thế này.”
“Dù sao thì ta cũng không phải người ở đây.” Tần Tinh dựa vào xe điện nhìn người xưa thuần khiết trước mặt: "Ngươi đi đâu vậy?”
“Ta sắp thành thân rồi,” Tam Nương cúi đầu: "Cha đã sắp xếp một mối hôn sự cho ta, đối phương vừa có tiền tài vừa có quyền lực, nếu ta gả qua đó, không chỉ bảo vệ ta bình an mà còn bảo vệ cho cha nương ta được bình an.”
Tần Tinh đứng thẳng: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ta đã mười bảy rồi, nương ta đối xử rất tốt với ta, cho phép ta ở nhà thêm vài năm nữa,” Tam Nương nói một cách nặng nề, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Tinh với ánh mắt chứa vui vẻ: "Hôm nay có thể được gặp được ngươi thật tốt quá. Đây là lần đầu tiên ta được gặp một người đặc biệt như ngươi trong đời.”
Tần Tinh nhìn Tam Nương rồi lại nhìn những người phía sau đang nhìn chằm chằm, cô biết mình không thể thay đổi được tất cả những điều này, huống chi Tam Nương còn nói rằng nàng ấy gả qua bên đó có thể bảo vệ cha nương nàng ấy.
Cô theo phản xạ muốn để lại cho Tam Nương một thứ gì đó, nhưng khi ý nghĩ này vừa mới nảy ra thì trước mắt cô bỗng xuất hiện một thông báo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro