Siêu Thị Vạn Vật Bắt Đầu Từ Tích Trữ Hàng Hóa
Chương 39
2024-11-21 10:21:03
“Thì vẫn vậy thôi, không khác cái siêu thị của cậu lắm, nửa sống nửa chết.” Tạ Hằng Lượng chụp ảnh rồi chuyển đi: “Đơn hàng hôm nay của cậu đều được đưa đến hết rồi, buổi chiều còn một đơn nữa, nếu cậu vẫn ở đây, chắc ngày mai mới đưa cho cậu được, được không?”
“Được, được chứ.” Tần Tinh gật đầu: “Dù sao tôi cũng ở đây mà, không gấp.”
Hai người nói chuyện với một chút, Tần Tinh mới tạm biệt Tạ Hằng Lượng, sau đó xoay người mở đơn hàng vừa được chuyển đến.
Đây là quần áo và thun cột tóc mà mấy ngày trước cô đặt ở trên mạng, trừ quần áo hiện đại ra còn mấy bộ quần áo cổ đại, cô nghĩ lỡ có một ngày phải đến thành trấn cổ đại đi dạo một chút cũng không thể mặc quần áo ngắn tay được.
Nếu ăn mặc như thế, chắc chắn sẽ bị để ý thì không đáng.
Trong siêu thị đều có đồ dùng hằng ngày và đồ ăn vặt, cô muốn trữ hàng, cứ lập tức đến đại lý là được, quần áo thì trong siêu thị không có, nhưng cô cũng không định mua nhiều, dù sao vẫn còn một năm nữa mới đến thời tiết cực đoan, cô vẫn có thể tìm cơ hội để mua quần áo với giá thấp.
Nghĩ như thế, cô lại lấy điện thoại di động từ trong túi ra xem thử. Thuận tiện nhấn mua những đồ ăn cận date và đồ dùng hằng ngày.
Tiền gửi ngân hàng của cô không nhiều, có thể mua được giá thấp thì cứ mua thôi.
…
“Không ai thấy chiếc xe kỳ lạ ở trấn Tây Điền cả, cũng không thấy nữ tử mặc đồ kỳ lạ nào hết.”
“Thuộc hạ cũng đã tìm kiếm xung quanh nơi chiếc xe kỳ lạ kia biến mất, chắc chắn không có bất kỳ ai sống cả, dường như ba người trên chiếc xe kia đã gặp phải chuyện gì đó, cho nên đã biến mất không chút dấu vết nào.”
“Đến trấn Tây Điền lần nữa, cho người điều tra tất cả mọi người vào trấn hôm nay một chút.” Nam nhân kia vừa nói, ánh mắt cũng không thể hiện chút cảm xúc nào: “Nếu người kia đã dừng lại ở đây, chắc hẳn có liên quan đến trấn Tây Điền, tối nay nghỉ chân ở trấn Tây Điền, gọi tất cả những người vào trấn hôm nay đến tra hỏi từng người một.”
“Vâng, chủ tử.”
*
“Đến thôn trang kế tiếp, chúng ta có cần nghỉ tạm một đêm không?”
“Hay là đi tiếp hai canh giờ nữa đi, ta nhớ ở phía trước một một thôn không người, đến đó chớp mắt ngủ một chút cũng được, Thần tiên đại nhân đã đưa chúng ta đi xa như vậy, hôm nay cũng không mệt mỏi chút nào.”
“Ta cũng không mệt, vậy hôm nay chúng ta đi xa thêm một chút nữa, tranh thủ đón được người sớm hơn.”
Hai người vừa nói vừa liếc nhìn bầu trời đang dần tối rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đoạn đường lẽ ra đi mất ba ngày, nhưng đi được hơn một canh giờ đã đến rồi, lương thực và nước mà hai người mang theo vẫn còn đầy đủ, ngay cả thành trấn bọn họ cũng không vào, chỉ đi dọc theo con đường mòn.
Buổi tối ánh trăng rất đẹp, ánh sáng cũng không soi rõ con đường mờ tối, có lẽ hôm nay hai người đi đường không mệt nên lại đi tiếp một canh rưỡi giờ nữa thì nhìn thấy thôn trang đã đi qua lúc xuôi nam.
Ban đầu thôn trang này cũng có người sống, nhưng có lẽ mấy năm nay khí hậu không tốt, xung quanh thôn trang dường như không có một ngọn cỏ nào, các thôn dân phải trồng trọt mà sống, không thể làm ruộng thì sống sót kiểu gì nữa, chỉ có thể rời đi mà thôi.
Thôn trang bỏ hoang đã lâu, hai người phải tốn chút thời gian mới tìm được một gian nhà xem như vẫn ổn, lập tức đắp quần ngủ mất.
“Được, được chứ.” Tần Tinh gật đầu: “Dù sao tôi cũng ở đây mà, không gấp.”
Hai người nói chuyện với một chút, Tần Tinh mới tạm biệt Tạ Hằng Lượng, sau đó xoay người mở đơn hàng vừa được chuyển đến.
Đây là quần áo và thun cột tóc mà mấy ngày trước cô đặt ở trên mạng, trừ quần áo hiện đại ra còn mấy bộ quần áo cổ đại, cô nghĩ lỡ có một ngày phải đến thành trấn cổ đại đi dạo một chút cũng không thể mặc quần áo ngắn tay được.
Nếu ăn mặc như thế, chắc chắn sẽ bị để ý thì không đáng.
Trong siêu thị đều có đồ dùng hằng ngày và đồ ăn vặt, cô muốn trữ hàng, cứ lập tức đến đại lý là được, quần áo thì trong siêu thị không có, nhưng cô cũng không định mua nhiều, dù sao vẫn còn một năm nữa mới đến thời tiết cực đoan, cô vẫn có thể tìm cơ hội để mua quần áo với giá thấp.
Nghĩ như thế, cô lại lấy điện thoại di động từ trong túi ra xem thử. Thuận tiện nhấn mua những đồ ăn cận date và đồ dùng hằng ngày.
Tiền gửi ngân hàng của cô không nhiều, có thể mua được giá thấp thì cứ mua thôi.
…
“Không ai thấy chiếc xe kỳ lạ ở trấn Tây Điền cả, cũng không thấy nữ tử mặc đồ kỳ lạ nào hết.”
“Thuộc hạ cũng đã tìm kiếm xung quanh nơi chiếc xe kỳ lạ kia biến mất, chắc chắn không có bất kỳ ai sống cả, dường như ba người trên chiếc xe kia đã gặp phải chuyện gì đó, cho nên đã biến mất không chút dấu vết nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đến trấn Tây Điền lần nữa, cho người điều tra tất cả mọi người vào trấn hôm nay một chút.” Nam nhân kia vừa nói, ánh mắt cũng không thể hiện chút cảm xúc nào: “Nếu người kia đã dừng lại ở đây, chắc hẳn có liên quan đến trấn Tây Điền, tối nay nghỉ chân ở trấn Tây Điền, gọi tất cả những người vào trấn hôm nay đến tra hỏi từng người một.”
“Vâng, chủ tử.”
*
“Đến thôn trang kế tiếp, chúng ta có cần nghỉ tạm một đêm không?”
“Hay là đi tiếp hai canh giờ nữa đi, ta nhớ ở phía trước một một thôn không người, đến đó chớp mắt ngủ một chút cũng được, Thần tiên đại nhân đã đưa chúng ta đi xa như vậy, hôm nay cũng không mệt mỏi chút nào.”
“Ta cũng không mệt, vậy hôm nay chúng ta đi xa thêm một chút nữa, tranh thủ đón được người sớm hơn.”
Hai người vừa nói vừa liếc nhìn bầu trời đang dần tối rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đoạn đường lẽ ra đi mất ba ngày, nhưng đi được hơn một canh giờ đã đến rồi, lương thực và nước mà hai người mang theo vẫn còn đầy đủ, ngay cả thành trấn bọn họ cũng không vào, chỉ đi dọc theo con đường mòn.
Buổi tối ánh trăng rất đẹp, ánh sáng cũng không soi rõ con đường mờ tối, có lẽ hôm nay hai người đi đường không mệt nên lại đi tiếp một canh rưỡi giờ nữa thì nhìn thấy thôn trang đã đi qua lúc xuôi nam.
Ban đầu thôn trang này cũng có người sống, nhưng có lẽ mấy năm nay khí hậu không tốt, xung quanh thôn trang dường như không có một ngọn cỏ nào, các thôn dân phải trồng trọt mà sống, không thể làm ruộng thì sống sót kiểu gì nữa, chỉ có thể rời đi mà thôi.
Thôn trang bỏ hoang đã lâu, hai người phải tốn chút thời gian mới tìm được một gian nhà xem như vẫn ổn, lập tức đắp quần ngủ mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro